“Anh hôn em một cái là năng lượng đầy lại liền đó.”

Khóe môi Đường Tâm cong lên nụ cười tươi, đôi mắt hồn nhiên khẽ chớp: “Thương Yến Thời, hôn em một cái đi.”

Trước mặt nhiều người thế này, chắc Thương Yến Thời sẽ không giả vờ hôn đâu nhỉ?

Để ngừa tất cả trường hợp có thể xảy ra, Đường Tâm đặc biệt chu môi ra để môi Thương Yến Thời có thể chạm vào, chỉ cần anh nhẹ nhàng cử động thì môi của hai người có thể đụng được vào nhau.

Đường Tâm đắc ý từ từ chờ đợi, nhưng mà người đàn ông này chỉ giữ mông cô bằng một tay, tay còn lại đưa lên vỗ nhẹ vào gáy cô: “Đừng quậy nữa, xuống ăn cơm.”

Đoán chừng Đường Tâm sẽ không nghe lời xuống khỏi người anh, người đàn ông còn hơi hơi nghiêng đầu, chỉ dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói: “Đương nhiên, nếu cô không bằng lòng vẫn muốn ôm tôi thì tôi không ngại.”

Đường Tâm nghe thấy những lời này thì hết hồn, ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình: “?”

Một lát sau, mới chớp chớp đôi mắt ngạc nhiên, chắc lưỡi bất đắc dĩ nhìn về phía người đàn ông đang ôm cô: “?”

Cô không ngại nếu phải dây dưa cùng với Thương Yến Thời, nhưng mọi người trong nhà đều đang chờ ăn cơm cùng nhau, Đường Tâm thật sự rất ngại.

Đôi mắt tức giận trừng mắt liếc nhìn Thương Yến Thời, Đường Tâm tủi thân đi đến trước mặt Trần Thi Vân, kéo lấy cánh tay bà và dán mặt mình lên vai của Trần Thi Vân làm nũng: “Mẹ ơi, mẹ xem Yến Thời kìa, anh ấy trêu chọc con…”

Trần Thi Vân không nghe được những lời nói thầm của con trai nói với con dâu, chỉ nghĩ vừa rồi lúc con trai đưa mặt đến gần vì muốn hôn con dâu.

Mà sở dĩ Đường Tâm nói thế, chỉ là đang liếc mắt đưa tình với con trai bà mà thôi.

Trần Thi Vân cười ha hả kéo tay Đường Tâm đi vào phòng ăn ngồi xuống: “Yến Thời hư thế, chúng ta không cho nó ăn cơm nữa, để nó đói luôn đi.”

Đường Tâm nghe thế thì không vui: “Thế sao được ạ? Chồng con đói bụng, người đau lòng cũng chỉ là con thôi.”

Cô đưa mắt liếc nhìn Thương Yến Thời, ra vẻ hào phóng nói: “Thôi bỏ đi, vẫn nên để anh ấy ăn cơm đi.”

Chỉ một câu này, lập tức khiến mọi người trong nhà họ Thương bật cười thành tiếng.

Thương Yến Thời nhìn thấy cảnh tượng hiếm khi xuất hiện trong nhà cũ, lại nhận lấy ánh mắt oán trách của Đường Tâm, ánh mắt anh xuất hiện sự dao động nhỏ, sau khi nhắm mắt lại một lúc khóe môi mới cong lên một nụ cười khẽ.

Ăn xong bữa cơm, Thương Yến Thời phát hiện anh vừa đi công tác có mấy ngày mà hình như Đường Tâm đã thích ứng khá tốt rồi.

So với lúc trước, thì bây giờ cô thật sự nở nụ cười từ tận đáy lòng, ánh mắt cô khi nhìn Trần Thi Vân và mọi người chân thành hơn rất nhiều.

Sau khi ăn cơm chiều xong, Thương Yến Thời vẫn đến phòng làm việc xử lý công việc, mà Đường Tâm cũng đi theo đến phòng làm việc, nhưng lấy một cái ghế ngồi đối diện Thương Yến Thời, hai tay chống cằm, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

“Thương Yến Thời, anh đi công tác lâu như thế, vừa về đã làm việc rồi.”

Đường Tâm tủi thân nói: “Không nhớ em chút nào luôn sao?”

Thật đúng là đã lâu rồi chưa nhìn thấy người đàn ông nào nhìn mình âu yếm như thế, liếc mắt cũng không bằng lòng từ bỏ.

Thực tế là, Đường Tâm nghĩ rằng: làm cách nào để người đàn ông này hôn cô bây giờ?

Thật sự không được, chắc phải bỏ chút thuốc cho anh rồi?

Thuốc, thuốc sao?

Đường Tâm giật mình ngồi ngay ngắn lại.

Đường Tâm nhìn thấy người đàn ông trước mặt làm ngơ trước lời nói và phản ứng đột ngột của cô, cô sờ cằm mình và tự hỏi: liệu cô thực sự có thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ hôn sao?

Sao cô cảm thấy mình không thể nào hoàn thành nhiệm vụ được thế này.

Đường Tâm chỉ nhìn Thương Yến Thời như thế, trong đầu suy nghĩ bay lung tung, lúc đó bỗng nhiên lười tiếp tục nói với người đàn ông này nhưng lại không muốn buông tha cho Thương Yến Thời dễ dàng như thế.

Dù sao cũng không biết khi thức dậy anh có đi công tác hay không?

Suy nghĩ của cô từ từ thả lỏng, mí mắt ngày càng nặng nề hơn.

Chỉ một lát sau, cô đã gác đầu lên cánh tay của mình ngủ mất tiêu rồi.

Cũng chính là vào lúc này, người đàn ông vẫn mãi bận việc mới dừng công việc trong tay, đóng máy tính của mình lại.

Im lặng nhìn cô gái đang ngủ say.

Dáng vẻ khi ngủ của cô trông rất điềm tĩnh đáng yêu khiến người ta vừa liếc mắt một cái đã động lòng.

Mặc dù đối phương đang ngủ nhưng mặt cũng hướng đến chỗ của anh ngồi.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên, anh hơi nhíu mày, ấn mở khóa điện thoại từ chối nghe điện thoại.

Cầm di động lên, gửi tin nhắn WeChat cho thư ký Từ: [Có chuyện gì?]

Thư ký Từ: [Tổng giám đốc Thương, dự án đấu thầu xảy ra vấn đề.]

Thương Yến Thời cầm điện thoại, nhìn về phía Đường Tâm đang ngủ.

Một lát sau, người đàn ông đứng lên, lấy áo khoác tây trang của mình khoác lên người của Đường Tâm.

Sau đó, anh xoay người, đi đến ban công cách đó không xa, nhẹ nhàng đóng cửa ban công lại rồi mới gọi điện thoại.

Mà trong phòng làm việc, Đường Tâm ngủ chưa được bao lâu thì cảm thấy cánh tay bị tê, cô mơ màng tỉnh lại.

Lọt vào mắt cô, đó chính là hình ảnh người đàn ông kia đang đứng ngoài ban công nghe điện thoại.

Bên ngoài ánh đèn mờ nhạt, làm nền cho dáng vẻ lạnh lùng, trong trẻo không nói nên lời của anh, vẻ mặt cũng có thêm một phần lạnh lùng.

Ánh mắt dần đi xuống, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng vẫn cài kín nút trên cùng như mọi khi, yết hầu bởi vì nói chuyện mà trượt trượt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bên ngoài trời không quá sáng nhưng chiếu lên người anh thì tạo ra cảm giác tách biệt với thế giới.

Nhưng Đường Tâm mãi mãi không thể chạm đến người đàn ông.

Nhưng cô lại phát hiện sao trên người cô đang choàng áo khoác của Thương Yến Thời?

Người đàn ông này có trái tim khá là ấm áp.

Vừa khéo nhìn thấy khoảnh khắc anh đưa những ngón tay thon dài trắng trẻo lên tháo cặp kính gọng vàng ngập tràn cảm giác cấm dục xuống, cảm giác lạnh lùng lại kéo đến nữa rồi.

Cảnh tượng này khiến ý chí chiến đấu của Đường Tâm lập tức cháy lên, muốn tiếp tục trêu chọc người đàn ông này, để anh hôn môi cô.

Không phải chỉ bị từ chối thôi sao?

Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên, sợ gì chứ?

Cảm nhận được ánh mắt người đàn ông này nhìn sang, Đường Tâm nhắm mắt lại, hơi thở theo bản năng lại cảm thấy lo lắng.

Nói thật, Đường Tâm không ngờ mình sẽ ngủ mất, nhưng nếu “ngủ” ở đây thì với hình tượng yêu thương của hai người trước mặt người nhà họ Thương, chắc chắn Thương Yến Thời sẽ không để mặc cô ở trong phòng làm việc.

Chờ anh ôm cô trở về phòng ngủ, cô sẽ thuận theo tư thế kia…

Tiếng bước chân bên tai ngày càng gần hơn, Đường Tâm không nhịn được cảm thấy lo lắng. Hơn nữa, tiếng bước chân đi đến cạnh cô hình như hơi dừng một chút, đôi mắt đang nhắm của Đường Tâm khẽ rung động, khóe miệng căng chặt.

Cũng may, Thương Yến Thời gần như không hề phát hiện ra cô đang giả vờ ngủ, mà lại đi đến phía đối diện ngồi xuống.

Tiếng vang ngắn ngủi trôi qua, sau đó là tiếng bàn phím đang gõ chữ và tiếng âm thanh lật tài liệu.

Đường Tâm nhẹ nhàng thở ra, an tâm chờ.

Nhưng mà chờ mãi, mới giật mình nhớ ra là người đàn ông này hình như là người cuồng công việc phải không?

Ví dụ như lần trước, cô không biết khi nào Thương Yến Thời mới trở lại phòng.

Nhưng mà Thương Yến Thời làm mãi cũng không xong việc, thì không lẽ cô cũng phải ngủ lại ở đây à?

Chẳng có ý nghĩa gì hết nha.

Trong lúc miên man suy nghĩ, Đường Tâm không ngờ là mình hắt xì, giả vờ ngủ bị lộ mất.

Thì nghe thấy được người đàn ông ngồi đối diện như đã biết cô giả vờ ngủ, thản nhiên lên tiếng nói: “Ngủ ở đây sẽ lạnh, mau về phòng ngủ đi.”

Đường Tâm phản bác lại: “... Không ổn đâu.”

Trước ánh mắt khó hiểu của người đàn ông, Đường Tâm nghiêm túc làm nũng: “Nhỡ đâu anh lại giống lần trước, bận đến nửa đêm mới về phòng, thế chẳng phải em lại cô đơn trong phòng sao?”

Thương Yến Thời còn đang xử lý công việc, động tác lật xem tài liệu dừng lại, nhưng sau đó lại tiếp tục.

Đường Tâm rất khó chịu đối với người đàn ông đang vờ như không biết cô nói gì.

Cô đứng dậy, để áo khoác tây trang để trên ghế, bước hai bước đến cạnh Thương Yến Thời, cũng không quan tâm người đàn ông này có bận công việc hay không, cô nâng cánh tay của người đàn ông lên, chân dài cong lên, mặt đối mặt ngồi lên đùi của Thương Yến Thời.

“Thương Yến Thời, nếu anh lại coi như em vô hình thì em sẽ lập tức nói cho ba mẹ chúng ta biết tụi mình đang đóng giả làm vợ chồng, anh tin không?”

Ánh mắt Đường Tâm khẽ nheo lại, đôi lông mi thật dài khẽ chớp đổ bóng xuống dưới mắt, đôi môi mềm mại mím lại, giọng nói thì như hung ác như làm nũng.

Cũng không nghĩ rằng, khi người đàn ông này nghe thấy cô nói thế, đôi mắt nheo lại nhưng không đáng kể.

Một lát sau, môi người đàn ông khẽ mấp máy: “Cô không nhớ… Chúng ta là liên hôn thương nghiệp?”

Tiếng nói mang theo chút khắc chế, giọng nói trầm thấp.

Đường Tâm không nghe ra được chuyện này có gì không đúng, càng không để ý giọng người đàn ông này có gì không đúng, cô gật đầu: “Đúng thế, mà làm sao thế?”

Sau đó, ngồi ngay ngắn, hơi nghiêng người đến gần, ý muốn tăng cường cảm giác áp bức của bản thân mình:

“Thương Yến Thời à, anh cho em một cơ hội để em theo đuổi anh được không?”

Không biết vì sao, có lẽ cô nghĩ đến rất nhiều trải nghiệm thất bại trong quá khứ, chóp mũi của Đường Tâm ê ẩm, khóe mắt từ từ đỏ lên, tiếng nói bất giác nghẹn ngào: “Thương Yến Thời, em thật sự rất thích anh.”

“Anh có biết không, em nghĩ anh cũng thích em.”

Đường Tâm chỉ nghĩ đến việc lên án anh, hy vọng người đàn ông này có thể giống như những nam chính trong phim, nhìn thấy người phụ nữ khóc, cho dù không thích, cũng sẽ thể hiện dáng vẻ dịu dàng.

Sau đó cô lại nhân cơ hội này để đưa ra yêu cầu, không chừng anh có thể hôn cô đó.

Cô hoàn toàn không để ý rằng, người đàn ông đang trước mặt cô đang nắm chặt tay nhưng khi nghe lời cô nói xong thì cơ thể lại căng chặt lên.

Dưới góc độ của Thương Yến Thời, đôi mắt xinh đẹp, sáng ngời của cô gái ngồi trước mặt đang từ từ bị bao phủ bởi nước mắt, dưới ánh đèn, bên trong dường như chứa đựng một biển sao mênh mông, xinh đẹp.

Nước mắt trong suốt đọng trên hàng mi nhìn cô có vẻ điềm đạm đáng yêu.



Đáy mắt Thương Yến Thời càng tối lại, vẻ mặt cũng căng chặt lại, yết hầu khẽ nhúc nhích.

Nhưng khi nhìn thấy tia lạnh lùng, háo hức của cô thì lập tức tỉnh táo lại.

Đường Tâm nhớ rõ hai người họ chỉ là hợp tác kết hôn sao?

Thế vì sao cô còn muốn theo đuổi anh?

Đường Tâm vẫn còn chưa nhớ ra là kỳ hạn hợp đồng của họ sẽ kết thúc ngày hôm nay à?

Chỉ thấy cô gái trước mặt bỗng nhiên đến gần, cuối cùng dừng lại cạnh bờ môi của anh: “Thương Yến Thời, anh có nghe thấy em nói gì không đây?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mặc dù anh biết vợ mình đang cố tình lừa dối mình, cô không thực sự thích anh chút nào, nhưng sự phức tạp trong mắt Thương Yến Thời dần trở nên mãnh liệt hơn.

Một lát sau, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trong sự chờ mong của Đường Tâm: “Vậy, cô Đường cần tôi làm gì?”

Quả nhiên, Thương Yến Thời vừa nói xong câu này, một giây trước còn là một cô gái yêu mà không có được, nước trên mí mắt lập tức theo động tác chớp mắt của cô mà rơi xuống.

Nước mắt Đường Tâm chảy xuống đôi gò má trắng nõn của mình, giọt nước mắt ấm áp bỗng chốc hóa lạnh lẽo.

Mà trong ánh mắt không còn nước mắt kia thì trở nên tinh ranh, khóe môi cong lên, nhanh chóng được cô kiềm chế lại.

Sau đó tiếp tục tủi thân than thở: “Anh biết rõ em muốn anh làm gì.”

Thương Yến Thời không dao động, Đường Tâm cũng không nói nữa, chớp chớp đôi lông mi dài ngập hơi nước, giọng nói dịu dàng: “Thương Yến Thời, anh hôn em đi, hôn em đi để em có động lực tiếp tục theo đuổi anh, thật đó.”

“Nếu anh không tin, vậy anh hôn nhẹ em một cái…”

Đường Tâm tự thấy mình rất chân thành, nhưng không ngờ mọi chuyện đều đã hiện rõ trước mắt người đàn ông này.

Thấy đợi một hồi, Thương Yến Thời cũng không có phản ứng gì, Đường Tâm quyết định sử dụng tuyệt chiêu tiếp theo ---

Chỉ thấy Đường Tâm buông cổ người đàn ông ra, bàn tay mềm mại chống lên áo sơ mi trắng của người đàn ông.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng dời xuống, cách một lớp vải mỏng để lại một chút dấu vết tê dại trên cơ bụng của người đàn ông.

Cảm nhận được cơ thể căng chặt của anh, Đường Tâm cúi xuống, trong mắt hiện rõ ý cười xấu xa.

Cùng với đó, hai tay cô dừng lại trên thắt lưng của người đàn ông, đầu ngón tay nhẹ nhàng tìm mỗi nơi một chút, hai lòng bàn tay nắm lấy hai đầu thắt lưng, khẩy khẩy mấy cái khớp nối của dây thắt lưng đã bung ra.

Không uổng phí công sức cô học cách tháo dây thắt lưng trong suốt mấy ngày Thương Yến Thời đi công tác.

Sau đó tay cô bị người đàn ông nắm lấy.

Giọng nói đầy nguy hiểm rơi vào lỗ tai cô khiến lòng cô bỗng trở nên căng thẳng: “Đường Tâm, cô Đường, cô có biết mình đang làm gì không?”

“Cô có biết, không thể tùy tiện cởi thắt lưng của đàn ông không?”

Đương nhiên Đường Tâm biết rõ.

Bởi vì biết nên mới muốn tháo thắt lưng đó.

Huống chi trong sách có nói Thương Yến Thời đợi đến khi nữ chính xuất hiện mới khai trai, nói cách khác, dù cô có trêu chọc anh thế nào cũng không hề có việc gì cả.

Nhiều lắm thì bị người đàn ông này hôn một cái hay gì gì đó thôi.

Mà đây chẳng phải là thứ cô muốn sao?

Vì thế Đường Tâm vô tội chớp chớp mắt: “Em cũng không tháo thắt lưng của anh mà.”

“Đường Tâm.”

“Nếu anh không tin thì buông tay của em ra đi, xem thử em có thật sự tiếp tục cởi bỏ thắt lưng của anh hay không.”

Thấy Thương Yến Thời mãi không buông tay ra, thậm chí ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng u ám, Đường Tâm biết ngay anh là không tin lời cô nói.

Vì thế Đường Tâm cau mày: “Thương Yến Thời, đau quá à.”

Cảm nhận được lực nắm lấy cổ tay mình đã có chút lơi lỏng, Đường Tâm không ngừng cố gắng: “Anh nắm tay của em đau quá à.”

Trong giọng nói nũng nịu còn có chút trách móc.

Người đàn ông im lặng một lát, cuối cùng cũng buông lỏng cổ tay cô ra.

Đường Tâm lập tức giả vờ xoa xoa tay mình, lúc này mới để tay lên thắt lưng của người đàn ông lần nữa.

Ngay sau đó, cô lại tiếp tục tháo thắt lưng.

Khi chân mày Thương Yến Thời hơi nhíu lại, thì mặt khóa trong suốt của dây thắt lưng đã được mở ra.

Cứ làm thế này mấy lần, Đường Tâm biết, người đàn ông này chắc chắn không chịu nổi.

Đây là thủ đoạn quan trọng nhất trong lúc ái muội trêu chọc người đàn ông này.

Ngay sau đó, người đàn ông lập tức tiến đến gần.

Ánh mắt Thương Yến Thời rất rất đen, Đường Tâm biết, cô sắp thành công rồi.

Thương Yến Thời sắp không chịu nổi mà hôn cô rồi.

Đường Tâm âm thầm hít sâu, chờ nhận nụ hôn kia từ anh.

Sau đó cô bị người đàn ông bế lên, động tác rất nhẹ nhàng “nhưng” đã quăng cô lên bàn làm việc.

Người đàn ông còn nghiêng người tiến đến gần, mãi đến khi lưng của Đường Tâm nằm xuống mặt bàn làm việc nhưng Thương Yến Thời cũng không có ý muốn dừng lại.

Cô bị mùi hương tươi mát quen thuộc trên người đàn ông đánh đến, trái tim của Đường Tâm không khống chế được mà nhảy lên liên hồi.

Thương Yến Thời cách cô rất gần, bờ môi của anh cũng cách môi cô rất gần rồi anh ngừng lại.

Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở ngập tràn nguy hiểm trên người đàn ông phát ra ngày càng nhiều, khiến Đường Tâm cảm thấy hoảng hốt, nếu như không cẩn thận, cô sẽ bị người đàn ông này ăn sạch.

Sau đó, đôi mắt ấm áp đầy thâm sâu của anh lộ ra cảm giác áp bách khiến người ta không còn đường thoát, môi khẽ mấp máy: “Đường Tâm, bây giờ em rời đi còn kịp đấy. Đương nhiên, nếu em muốn thật sự trở thành bà Thương, tôi không ngại thành toàn cho em.”

Người đàn ông tạm dừng một chút, cố gắng kiềm chế bổ sung thêm: “Hiểu ý của tôi chứ? Cô Đường có quan hệ hợp tác với tôi?”

Đường Tâm ngẩn người.

Cô hoàn toàn xem nhẹ câu nói cuối cùng của đối phương, trong đầu đều nghĩ đến câu: thật sự trở thành bà Thương hả?

Là, là ý mà cô đang nghĩ có phải không?

Sao, sao lại trở thành cái loại này?

Trái tim đang đập nhanh của Đường Tâm, lập tức đập chậm lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play