Phía bên kia.
Khi cửa phòng bao đóng lại, Phó Ngưng Ngưng mới nhìn Đường Tâm cười: “Xin chào, Đường Tâm. Tôi chính thức giới thiệu một chút, tôi tên là Phó Ngưng Ngưng, là bạn thuở nhỏ của… Yến Thời.”
Sau đó cô ta đi đến bên cạnh cô và ngồi xuống: “Thật ra nếu không phải trước đó tôi cứ khăng khăng muốn ra nước ngoài thì Yến Thời cũng sẽ không cho cô thay thế tôi để tổ chức hôn lễ, trong khoảng thời gian này vất vả cho cô rồi.”
Phó Ngưng Ngưng thấy hôn nhân của giới doanh nhân chủ yếu là phải môn đăng hộ đối, có thể mang lại lợi ích cho cả hai bên.
Nên đương nhiên, Đường Tâm không hợp.
“Hay là thế này, tôi cho cô một triệu tệ để cô kết thúc cuộc hôn nhân này, sao nào?”
Đường Tâm lấy lại tinh thần sau khi suy nghĩ việc gặp phải nữ chính thì nhiệm vụ hôn môi của cô sẽ thất bại nói: Một triệu tệ? Cô cho tôi… một triệu tệ?”
Cô không nghe lầm đó chứ? Nữ chính lại có thể cho cô một triệu tệ để kết thúc cuộc hôn nhân này sao?
Nữ chính có tiền thế sao?
À, con gái duy nhất của tập đoàn quốc tế Phó Ninh, quả thật rất có tiền.
Nhưng mà, vì sao khi nghĩ đến chuyện sắp rời khỏi Thương Yến Thời, trong lòng cô lại chẳng thấy thoải mái nhỉ?
Thật buồn, giống như có gì đó sắp đổ vỡ.
Là bởi vì không thể hoàn thành nhiệm vụ hôn môi, nên mới khó chịu sao?
Lại thấy nữ chính tự tin như thế, vừa xinh đẹp vừa rạng rỡ, rung động lòng người, trong đôi mắt quyến rũ của cô ta là vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, đây là kiểu phụ nữ mà đàn ông vừa nhìn thấy là rung động nhưng không dám đến gần.
Động tác cố tình lấy chi phiếu lại lộ ra dáng vẻ xem thường rất rõ ràng.
Trong lòng Đường Tâm hít thở không thông.
Nữ chính có gì đặc biệt hơn người sao?
Trước khi cô hoàn thành nhiệm vụ hôn môi, thì không ai có thể khiến cô rời khỏi Thương Yến Thời.
Nghĩ như thế, Đường Tâm mỉm cười: “Muốn tôi rời khỏi Thương Yến Thời cũng không phải không được, nhưng mà một triệu tệ có phải ít quá rồi không?”
Thấy nữ chính Phó Ngưng Ngưng đã đoán trước được những gì cô sẽ nói, khóe môi cong lên nụ cười trêu chọc: “Vậy cô ra giá đi?”
“Chỉ cần cô có thể rời khỏi Yến Thời thì bao nhiêu cũng được.”
Đường Tâm không để ý mở miệng: “Mười triệu tệ.”
Ngoài cửa, Thương Yến Thời vừa đi đến phòng bao chợt nghe thấy giọng nói cãi lại của cô gái vừa nói thương anh tối qua, cô đang đòi mười triệu tệ từ người phụ nữ khác để chia tay với anh.
Đôi mắt người đàn ông đen lại.
Giọng nói bên trong vẫn tiếp tục vang lên.
Phó Ngưng Ngưng nghĩ Đường Tâm sẽ ra giá cao, nhưng không ngờ lại cao như thế, cô ta ngạc nhiên suýt chút đã đẩy ghế đứng lên: “Mười triệu tệ? Đường Tâm, cô dám hả?”
Đường Tâm nhàn nhạt nhún vai.
Cô đoán Phó Ngưng Ngưng sẽ không bỏ ra nhiều tiền như thế.
Quả thật vẻ mặt của Phó Ngưng Ngưng đã thay đổi.
Không sai, lúc Đường Y Y đến tìm Phó Ngưng Ngưng, cô ta thật sự động lòng.
Có trời mới biết lúc cô ta ở nước ngoài nghe thấy Thương Yến Thời lấy một người phụ nữ khác, đã tức đến mức suýt đẩy người báo tin đó xuống sông.
Rồi cô ta lập tức trở về nước.
Kết quả Thương Yến Thời mãi không gặp cô ta, cho dù cô ta chạy đến nơi làm việc của Thương Yến Thời để chờ, còn cố ý để cả người ướt sũng chạy đến nhưng đối phương vẫn không chịu gặp.
Thậm chí khi màn đêm xuống anh đã lập tức đổi khách sạn khác.
Lúc này Phó Ngưng Ngưng mới không thể không xuống tay từ vị trí bà Thương - Đường Tâm.
Nhưng mà mười triệu có phải hơi nhiều rồi không?
Trong khoảng thời gian ngắn này cô ta kiếm đâu ra được nhiều tiền thế chứ?
Nhưng nghĩ đến chuyện Thương Yến Thời là mơ ước trong nhiều năm của mình, Phó Ngưng Ngưng cắn răng nói: “Được, mười triệu, nói lời giữ lời.”
Xoẹt xoẹt xoẹt, lấy bút viết xuống tờ chi phiếu trên tay.
Đường Tâm vốn dĩ chỉ muốn dọa nữ chính Phó Ngưng Ngưng biết khó mà lui: “...”
Không phải chứ, nữ chính giỏi như thế à? Mười triệu tệ chứ không phải mười vạn tệ, cô ta viết chi phiếu nhẹ nhàng thế sao?
Không trả giá sao?
Đường Tâm ngu người nhìn tấm chi phiếu trước mặt.
Sớm biết thế cô đã nói năm mươi triệu rồi.
Nhưng cô không hề biết rằng, thật ra người chồng của cô đã đứng ngoài cửa và nghe được hết mọi thứ rồi.
Thương Yến Thời đứng ngoài cửa lạnh lùng chăm chú nhìn vào cánh cửa, môi khẽ nhếch lên, tay cũng nhanh chóng buông ra khiến cho người ta không rõ cảm xúc là gì.
Một lát sau, khóe miệng người đàn ông kéo lên nụ cười nhạt, là nụ cười tự giễu.
Thì nghe thấy Đường Tâm ở bên trong nói: “Nhưng mà tôi… đổi ý rồi.”
“Xin lỗi, đừng nói là mười triệu tệ, cho dù một trăm triệu tệ thì tôi cũng không tặng Thương Yến Thời cho cô đâu.”
Giọng Đường Tâm cực kỳ chắc chắn: “Bởi vì trong lòng tôi, Thương Yến Thời chính là mạng sống của tôi.”
Không đúng sao?
Nếu hủy bỏ cuộc liên hôn này, cô sẽ không còn là bà Thương nữa, đến lúc đó đừng nói đến chuyện để Thương Yến Thời hôn cô 100 cái, mà cô và Thương Yến Thời có thể gặp mặt nhau hay không cũng chính là vấn đề nan giải đấy.
Thương Yến Thời chính là mạng sống của cô, không phải mạng sống thì còn là gì nữa?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phó Ngưng Ngưng đang tính lấy điện thoại mở đoạn ghi âm ra cho Đường Tâm nghe thì bỗng bị một cú trí mạng: “?”
Phó Ngưng Ngưng tức đến mức bật cười: “Cô giỡn với tôi đó à?”
Đường Tâm: “Không giỡn.”
Phó Ngưng Ngưng mặc kệ Đường Tâm có giỡn với cô ta hay không, dù sao hôm nay cô ta đến đây cũng không chỉ có mục đích là tiêu tiền.
Mà cô ta muốn nắm lấy được Thương Yến Thời.
Đây không phải việc Đường Tâm có muốn từ chối hay không từ chối.
Phó Ngưng Ngưng mở bản ghi âm đang cầm trong tay lên, giọng của hai người vang lên trong phòng bao trống trải.
“Chỉ cần có thể rời khỏi Thương Yến Thời, bao nhiêu cũng được.”
“Mười triệu.”
“Mười triệu? Đường Tâm, cô dám hả?”
“Được, mười triệu, nói lời giữ lời.”
Khúc nào quan trọng nhất đều nằm trong chiếc điện thoại này, duy chỉ không có đoạn Đường Tâm từ chối kia.
Chắc chắn là có ý đồ riêng.
Huống chi Phó Ngưng Ngưng còn cười lên thích ý: “Cũng không biết nếu Yến Thời nghe thấy đoạn ghi âm này thì có hiểu lầm cô Đường không đây?”
“Nhỡ đâu Yến Thời tức giận một hai muốn ly hôn với cô Đường đây, thì đến một phân tiền cô Đường cũng không thể nào có được đâu nha.”
Thấy đôi mắt khiếp sợ lộ lên chút hoảng loạn của Đường Tâm, nụ cười Phó Ngưng Ngưng càng sâu hơn: “Hay là, tôi cho cô một ngàn vạn, cô chủ động rời khỏi Thương Yến Thời đi, ít nhất cô còn có một ngàn vạn.”
“Nếu như cô từ chối, có thể một ngàn vạn cũng không có đâu nha.”
Đường Tâm căn bản không hề nghĩ đến Phó Ngưng Ngưng sẽ làm thế này: “...”
Làm sao đây? Cô và Thương Yến Thời vốn dĩ là mối quan hệ hợp tác, nếu Thương Yến Thời nghe thấy đoạn ghi âm này mà ly hôn với cô thì sao?
Đầu óc Đường Tâm trống rỗng, chỉ hận là mình đã nói quá nhiều rồi.
Cô thẳng thắn từ chối không phải được rồi sao?
Cô đang làm gì thế?
Lần đầu tiên Đường Tâm cảm thấy mình thật ngu, chẳng trách cô thử nhiều cách thế rồi cũng không thể thành công khiến Thương Yến Thời hôn cô một cái.
Tiếng cười hối thúc của Phó Ngưng Ngưng còn vang lên bên tai: “Nghĩ xong chưa?”
“Một ngàn vạn, có muốn không? Nếu như không, thì ngay cả một ngàn cô cũng chẳng có.”
“Không cần, năm mươi triệu tệ cũng không cần, tôi thiếu một ngàn vạn của cô sao?”
Đường Tâm dứt khoát nói từ chối.
Cô không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, trước khi Thương Yến Thời nghe thấy đoạn ghi âm trước đó, nghĩ cách giải thích với Thương Yến Thời.
Đúng lúc này tiếng “tinh tinh” từ di động vang lên.
Đường Tâm cầm lấy điện thoại, tiện tay nhìn, ngạc nhiên sững sờ tại chỗ: “Gì, mười, trăm, ngàn, vạn, mười vạn, trăm vạn, ngàn vạn tệ…”
Thương Yến Thời chuyển cho cô hai mươi triệu tệ.
Đường Tâm khiếp sợ tay cầm điện thoại không vững nữa.
Chuyện gì thế này? Sao Thương Yến Thời, sao lại cho cô nhiều tiền thế chứ?
Mà đứng đối diện cô, lúc đầu Phó Ngưng Ngưng còn đang khó chịu không biết Đường Tâm đang tính toán chuyện gì.
Phó Ngưng Ngưng cướp lấy điện thoại di động của Đường Tâm, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Chờ khi xác định được Thương Yến Thời thật sự gửi hai mươi triệu tệ cho Đường Tâm, Phó Ngưng Ngưng tức giận ném điện thoại Đường Tâm ra ngoài.
Vừa khéo phòng bao được đẩy ra, điện thoại chuẩn xác rơi vào trong bàn tay của Thương Yến Thời.
“Thương Yến Thời? Sao, sao anh lại ở đây thế?”