Đường Tâm thật sự là chẳng có chút ấn tượng nào đối với Đông Mộc Phi, chỉ nhớ mơ hồ rằng người đàn ông này từng theo đuổi cô, nhưng cô không thích Đông Mộc Phi chút nào.
Cho nên Đường Tâm mới muốn trực tiếp từ chối nói chuyện với người này.
Dù sao cô cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Nhưng cô nghĩ người đàn ông này đã biết được địa chỉ công ty của cô, nhỡ đâu giống như lúc còn học ở trường, ngày nào cũng đón đầu cô thì thật phiền.
Sau khi suy nghĩ Đường Tâm mới đồng ý nói chuyện với Đông Mộc Phi, điều kiện là: Chỉ nói lúc này.
Nửa tiếng sau, hai người vào một quán cà phê ở gần đó, ngồi đối diện nhau.
Đường Tâm nhìn người đàn ông xa lạ đang ngồi đối diện cô, nói thẳng vào chủ đề: “Anh muốn tìm tôi là muốn nói gì sao? Thật ra anh cũng biết chúng ta không phải rất thân.”
Đông Mộc Phi lại run lên, cười nhạo: “Em cảm thấy chúng ta không quen sao?”
Đường Tâm nghĩ một chút, gật đầu: “Đúng, không quá quen, anh tìm tôi là muốn nói cái gì? Nếu không có gì quan trọng, tôi phải về công ty.”
Nhìn thấy Đường Tâm muốn rời đi, Đông Mộc Phi ngồi đối diện đứng ngồi không yên.
Anh ta vươn tay ý muốn nắm tay Đường Tâm, thì bị cô né tránh.
Đường Tâm có chút tức giận: “Anh Đông Mộc Phi này, tôi nghĩ tôi cần phải nói rõ với anh một chuyện: Đầu tiên, tôi đã kết hôn rồi, tôi thật sự rất yêu chồng của tôi, cực kỳ cực kỳ yêu. Thứ hai, tôi nghĩ mình cũng không hề có hứng thú gì với chuyện anh Đông nói, chủ yếu sợ anh đến công ty làm ảnh hưởng không tốt với tôi nên mới muốn nói chuyện với anh. Thật xin lỗi, thứ cho tôi nói thẳng, nếu có xúc phạm đến anh, tôi chỉ có thể nói… từ nay về sau anh đừng có tới tìm tôi nữa, được chứ?”
Đường Tâm cũng không muốn phải nói thẳng ra như thế, nhưng từ sâu trong tiềm thức của cô nói cô thật sự không thích người đàn ông này.
Tuy có rất nhiều chuyện trước đó cô không còn nhớ quá rõ, nhưng dù sao người đàn ông này cũng khiến cô cảm thấy nguy hiểm.
Vẫn nên vung dao chém trước, thì thích hợp hơn.
Nghĩ mình nói xong rồi nên Đường Tâm cầm túi xách chuẩn bị rời đi.
“Em thật sự không nhớ rõ những chuyện trước kia với tôi sao?”
Câu nói của người đàn ông đối diện này, khiến Đường Tâm tính rời khỏi chỗ ngạc nhiên.
Đường Tâm cố gắng nhớ lại, nhưng không chắc chắn hỏi: “Chuyện trước kia của tôi… với anh sao?”
Cô và Đông Mộc Phi có chuyện cũ gì chứ?
Cùng lúc đó, trong phòng VIP của sảnh lớn trong sân bay, Thương Yến Thời đang xem xét số liệu các hạng mục tại chi nhánh công ty ở thành phố Hải.
Bận rộn xong, Thương Yến Thời liếc mắt nhìn di động im lặng cạnh máy tính của mình.
Lần trước đi công tác, ngày nào Đường Tâm cũng gửi tin nhắn cho anh, tin đầu tiên là khi đó anh còn chưa có lên máy bay.
Nhưng lúc này lại thật yên tĩnh.
Người đàn ông không nghĩ nữa, mở tài liệu tiếp theo ra thì điện thoại rung lên.
Thương Yến Thời tiếp tục đọc cho xong tài liệu, đánh dấu lại vấn đề quan trọng xong anh mới cầm lấy điện thoại lên, nhìn dãy số xa lạ gửi một tấm ảnh và một đoạn video.
Trên ảnh chụp, là hình Đường Tâm ngồi cùng người đàn ông kia trong quán cà phê. Đường Tâm đứng, người đàn ông kia ngồi, tay anh ta muốn nắm lấy tay cô.
Lúc mở video, một người đàn ông nâng ly rượu lên, đôi mắt mơ màng nhìn mọi người trước mặt.
Trong video, dưới ánh đèn mờ ảo, nút áo sơ mi của người đàn ông mở hết ra, nửa phần áo sơ mi được mở rộng, lộ ra phần ngực bên trong, xương quai xanh lại như ẩn như hiện.
Người đàn ông đưa mắt nhìn màn hình, khóe miệng cong lên nụ cười cưng chiều: “Tâm Tâm, đừng quậy, trả nút áo cho anh.”
Cho dù là ảnh chụp hay là video, thì đều là cùng một người đàn ông mà anh vừa mới nhìn thấy trong bệnh viện vào ngày hôm qua.
Bàn tay nắm lấy điện thoại của Thương Yến Thời càng dùng nhiều sức, mắt lạnh như băng.
Bên kia.
Quán cà phê.
Nhìn thấy Đường Tâm nghi ngờ đoạn quá khứ trước kia, khóe miệng Đông Mộc Phi cong lên nụ cười khổ: “Thật ra nếu là trước kia, anh nên gọi em một tiếng Tâm Tâm, chứ không phải Đường Tâm, hay là… Bà Thương.”
“Tâm Tâm, thật xin lỗi em, nếu lúc trước anh biết em yêu anh như thế, anh nhất định sẽ không ra nước ngoài, chắc chắn sẽ không để em một mình ở lại nơi này, nhất định sẽ bên cạnh em, nhất định phải bên cạnh em lúc em bị liên hôn thế này. Tâm Tâm, nếu lúc đó em ở cùng anh, có phải sẽ không xảy ra mấy chuyện tai nạn xe thế này không?”
Tuy rằng bị tai nạn xe khiến ký ức của cô có chút mơ hồ, nhưng không đến mức cái gì cũng không nhớ, Đường Tâm nghe thấy thì trợn mắt há miệng.
Sau khi ký ức bị tổn thương thì não cô đã hỗn loạn trong khoảng thời gian ngắn, sau một lúc, cô nhíu mi nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt: “Ý anh là, trước kia tôi thích anh sao?”
Nhưng trong trí nhớ của cô không phải thế.
Trong ấn tượng của cô, lúc học trung học Đông Mộc Phi thích cô, khi bị từ chối lời tỏ tình thì anh ta bắt đầu theo dõi cô, cô đi đến đâu thì Đông Mộc Phi theo đến đó.
Lúc ấy, các học sinh xung quanh đều nói Đông Mộc Phi si tình và cô vì làm tổn thương anh ta nên cô rất áy náy, nhưng cô thật sự không thích Đông Mộc Phi, không thể nào ép bản thân ở bên cạnh anh ta.
Mãi đến sau này, có một ngày Đông Mộc Phi bỗng không theo dõi cô nữa, còn nói với cô: “Nếu em thích tôi, tôi sẽ vì em mà ở lại. Cho dù có ai cản trở cũng không được.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đường Tâm, em sẽ để anh ở lại bên cạnh em phải không?”
Đương nhiên Đường Tâm không đồng ý rồi, cô cũng không thích anh ta mà.
Sau này, Đường Tâm không muốn gặp lại người tên Đông Mộc Phi này nữa.
Kết quả khi gặp lại, người đàn ông này lại nói trước kia cô thích anh ta? Sao có thể thế được?
Đường Tâm nhíu mày, chợt nghe thấy người đàn ông đối diện thâm tình chân thành nhìn cô nói: “Tâm Tâm, cho anh… một cơ hội được không? Bây giờ, anh cam đoan sẽ không buông tay nữa.”
Đường Tâm không hề nghĩ ngợi từ chối thẳng: “Đương nhiên không được.”
“Anh đừng lừa tôi, tôi không thích anh đâu. Trước kia không, bây giờ cũng không, tương lai càng không.”
Tuy rằng trí nhớ cô chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng Đông Mộc Phi này vừa nhìn đã thấy không phải kiểu đàn ông cô thích, có trí nhớ hay không cũng chẳng sao.
Đường Tâm nói xong thì cầm túi xách xoay người rời đi.
Nhưng mà đúng lúc này, người đàn ông xem như dịu dàng kia bỗng ngăn Đường Tâm lại: “Sao em biết trước kia em không thích tôi.”
“Đường Tâm, đừng lừa mình, em thích tôi.”
“Nếu em sợ Thương Yến Thời, anh sẽ đi nói chuyện với anh ấy.”
“Anh tin… tổng giám đốc Thương sẽ hiểu được.”
Nói xong, Đông Mộc Phi cười lạnh nhìn về phía cửa.
Hình như Đường Tâm có linh cảm gì đó mà xoay người, thì thấy bóng dáng quen thuộc quang minh chính đại từ cửa đi đến chỗ cô.
Người đàn ông có dáng người cao lớn, đẹp trai, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm, mặc một bộ tây trang vừa vặn được may đo riêng, tản ra một loại khí chất mạnh mẽ khó nói thành lời, trong vô hình có thể lộ ra hơi thở áp bức không nói nên lời.
Là Thương Yến Thời? Chẳng phải anh đi công tác sao?
“Thương Yến Thời.”
Khóe môi Đường Tâm cong lên nụ cười ngọt ngào, chạy ngang qua Đông Mộc Phi, chạy chậm đến chào đón Thương Yến Thời.
Đường Tâm làm lơ ánh mắt phẫn nộ cùng hoảng sợ của Đông Mộc Phi phía sau, cô kiễng chân ôm lấy cổ người đàn ông, nũng nịu nói: “Sao anh ở đây thế? Không phải anh đi công tác sao?”
“Em nhớ anh lắm đấy, may mà anh xuất hiện, nếu không em sợ sẽ chạy đến nơi anh công tác mà tìm anh đó.”
Sau đó ghé sát vào cổ người đàn ông, cúi đầu nói nhỏ bên tai anh nhỏ giọng nói: “Anh mà không đến thì em bị người kia cản đường đó.”
“Thương Yến Thời, anh nhanh ôm em đi.”
Đường Tâm nghĩ rất đơn giản, để Thương Yến Thời hôn cô trước mặt mọi người có chút khó khăn.
Vậy thì dứt khoát ôm một cái, cái này không khó.
Dù sao để Đông Mộc Phi kia nhìn thấy cô đang hạnh phúc thế nào rồi tránh xa cô chút là được.
Vừa nói dứt lời, Đường Tâm được người đàn ông bên cạnh vươn tay ôm vào lòng.
Đường Tâm thuận thế ôm cổ Thương Yến Thời, hai chân ôm lấy thắt lưng của anh, cả người dính chặt trên người anh, cảm giác an toàn tràn đến, hai vợ chồng nhìn trông rất thân mật.
Trong quán cà phê, Đông Mộc Phi nhìn Đường Tâm và Thương Yến Thời thân mật như thế, vẻ mặt phức tạp nhìn Đường Tâm trên người Thương Yến Thời: “Đường Tâm, lời anh nói đều là thật. Em nghĩ kỹ lại đi, anh vẫn sẽ chờ em.”
Lời này vừa như thật vừa như giả, Đường Tâm nghe xong không nói gì: “Anh Đông này, tôi…”
“Hình như anh không có tư cách để chờ vợ tôi.”
Không đợi Đông Mộc Phi cãi lại, anh đã ôm lấy Đường Tâm nói tiếp: “Dù sao, vợ tôi cũng không thích rác rưởi.”
Sau đó không thèm để ý đến vẻ mặt khó coi của Đông Mộc Phi trong quán cà phê, tự mình né Đường Y Y đang núp một bên, ôm Đường Tâm xoay người rời khỏi quán cà phê.
Đông Mộc Phi đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn Thương Yến Thời ôm Đường Tâm đi ngày càng xa, đáy mắt lộ lên tia nham hiểm,
“Anh Mộc Phi, anh đừng tức giận, chị của em chính là như thế, quen đứng núi này trông núi nọ rồi. Nếu anh thật sự thích chị ấy, chỉ có thể để mình làm quen lại với chị ấy, hoặc là… anh Mộc Phi, thật ra anh có thể chọn…”
Đường Y Y còn chưa nói xong câu tiếp theo, có mấy người vệ sĩ mặc trang phục nhân viên đi vào đứng cạnh Đông Mộc Phi, giọng nghiêm túc: “Anh Đông Mộc Phi, cô Khương để chúng tôi đưa anh về, mời anh phối hợp.”
Đông Mộc Phi nhìn thấy vệ sĩ nhíu mày, đẩy Đường Y Y ra, nhanh chóng quay đầu chạy trốn.
-
Sau khi Đường Tâm và Thương Yến Thời rời khỏi quán cà phê, thì cùng nhau đi vào trong xe đang đậu ven đường.
Đóng cửa xe lại, Đường Tâm bắt đầu hỏi Thương Yến Thời: “Vì sao anh lại xuất hiện ở đây thế?”