Editor: Dì Annie
Cũng như mọi ngày, sau khi ăn trưa xong, bốn người ra khỏi nhà ăn, đang định vào thang máy trở lại công ty, thấy Giang Lâm nhìn chằm chằm điện thoại đang reo, cả buổi không nhúc nhích, Lâm Khải Phong đẩy cậu.
“Sao vậy?”
Giang Lâm hoàn hồn, ồ một tiếng: “Các cậu lên trước đi, tôi đi nghe điện thoại.”
Lâm Khải Phong trêu: “Có gì mà không thể nghe trong thang máy chứ, có phải Lâm ca của chúng ta có biến rồi phải không?”
Khóe miệng Giang Lâm giật giật, xoay người đi ra lối thoát hiểm, đi vào rồi, xác định không có ai mới ấn nút trả lời, thấp giọng nói: “Mẹ, có chuyện gì không ạ?”
Đầu kia có giọng nữ hùng hổ dọa người: “Sao lâu như thế mới nghe máy?”
“Con đi ăn cơm, không mang theo điện thoại.”
“Về sau lúc nào cũng phải mang theo điện thoại nhớ chưa, mắc công không tìm được con mẹ lại lo lắng.”
Giang Lâm khẽ mỉm cười, lấy lệ nói: “Con lớn thế này rồi, ngày nào cũng ở cùng bọn Tần Mặc chứ có ở một mình đâu, có gì mà mẹ phải lo lắng.”
Mẹ Giang nói: "Hôm nay mẹ gọi cho con là để nói về chuyện này, nếu không phải mẹ nhìn thấy tin tức thì không biết con không lo ở trường học hành cho giỏi mà cùng đám người kia lập công ty gì đó, mấy người bạn của con có đáng tin cậy không? Nhất là Tần Mặc kia, mẹ tra thông tin của cậu ta trên mạng đều là tin xấu, con là đứa nhỏ từ bé chỉ biết học tập, khác với những người đó, nhất định là phải chịu thiệt thòi, mẹ thấy bọn họ tìm đến con cũng bởi vì con dễ bị lừa. Còn có hợp đồng nữa, con cũng không đưa cho mẹ xem xét trước. Mẹ càng nghĩ càng thấy không yên tâm, đợi đến nghỉ đông, mẹ phải nói ba con đến đó làm cho rõ ràng mới đươc." Nói xong bà còn bổ sung, “Con vẫn nên chuẩn bị tốt nghiệp đi, sau đó ở lại trường làm việc là ổn định nhất. Lập nghiệp mở công ty gì đó không thiết thực.”
Nỗi phiền chán dâng lên trong lòng Giang Lâm, cố gắng lắm mới kiểm soát được ngữ khí của mình: “Mẹ, con đã 21 tuổi rồi, con biết mình đang làm gì, cũng biết kết bạn với người nào đáng tin cậy. Cuộc sống của con hẳn là con nên tự mình quyết định, mẹ có thể đừng để ý đến được không?”
"Con nói gì đấy?" Người phụ nữ đầu kia đột nhiên cao giọng, “Mẹ không để ý thì con có thể mới 21 tuổi mà học lên tiến sĩ được không? Nếu không phải mẹ gọi cho giáo sư của con, ông ấy nói dự án lập nghiệp này không tệ thì mẹ đã sớm ngăn cản con rồi. Con là con mẹ, đừng nói là 21, cho dù 31 hay 41, chỉ cần mẹ còn sống, chuyện của con mẹ nhất định phải để ý.”
Trong lòng Giang Lâm mỉm cười, nói: “Tùy mẹ vậy, bây giờ con có việc rồi, có gì đợi khi rảnh rỗi lại nói tiếp.”
“Này này này... Mẹ còn chưa nói xong đâu.”
Đầu kia còn đang bất mãn, Giang Lâm đã cúp điện thoại.
Cậu nhét điện thoại vào túi, bực bội đá tường, hít sâu một hơi bước xuống cầu thang.
Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, tay cậu ôm một đống đồ ăn vặt, ngồi trên ghế dài ven đường, mặc kệ gió lạnh, mở từng túi bắt đầu nhét vào miệng.
Trong mắt bạn bè, cậu là tên ăn hàng, nhưng không ai biết vì sao cậu lại thích ăn hàng như thế.
Ba mẹ cậu là giáo viên trung học, lúc còn nhỏ có lần cậu tình cờ thể hiện chút khả năng thiên phú, sau đó hai vợ chồng bắt đầu con đường chế tạo thiên tài.
Xưa nay cậu không cảm thấy mình là thiên tài gì cả, cái gọi là thiên tài với cậu chỉ là đánh mất khoảng thời gian hồn nhiên nô đùa tuổi thơ và sự gượng ép.
Lúc người khác được vui chơi, cậu phải ở nhà học bài hoặc đến đủ loại lớp phụ đạo.
Trong thời gian dài, cậu không hề có bạn bè.
Ban đầu vì nhảy lớp quá nhanh, cậu chưa kịp làm quen với bạn học đã chuyển lớp.
Về sau, bạn học ai cũng lớn hơn cậu, không ai tình nguyện kết bạn với một người bạn "thiên tài" nhỏ tuổi.
Thời tuổi thơ và thiếu niên dài dằng dặc, cậu chỉ biết ba mẹ luôn sắp đặt cho con đường cho mình, cậu học gì, phụ đạo môn nào, nhảy lớp hay thi thố gì, học đại học ngành nào đều là do ba mẹ quyết định,
Cậu là thành quả giáo dục và bồi dưỡng của bọn họ, là vinh quang của bọn họ.
Nhưng xưa nay chưa bao giờ họ để ý tới rốt cuộc con mình muốn điều gì.
Vì thế xưa nay họ cũng không biết, cậu chỉ muốn lớn lên như những đứa trẻ khác, căn bản không muốn trở thành thiên tài gì đó.
Những ngày tháng trưởng thành kia, cậu chỉ là con rối không hề có phương hướng, chỉ có lúc ăn uống đến no say, cảm giác được bụng mình ấm áp, cậu mới xác định được mình vẫn là một người sống sờ sờ.
Lên đại học, dù rời nhà, nhưng cuộc sống vẫn bị phụ huynh giám sát như cũ, thậm chí những khoản tiền thưởng của cậu đều bị bọn họ giữ, muốn mua thứ gì lớn đều phải xin.
Về sau, cậu dần dần học cách lươn lẹo, bắt đầu tiết kiệm tiền riêng, chuyện gia nhập 603 cũng không nói với ba mẹ.
Cậu vốn cho rằng độc lập kinh tế là có thể thoát khỏi sự kiểm soát điên cuồng của ba mẹ, tự mình có cuộc sống cá nhân, nhưng dĩ nhiên là cậu vẫn còn quá ngây thơ.
Điều đáng sợ nhất là, trong suốt quá trình trưởng thành, cậu thậm chí chẳng thể phàn nàn tâm sự với ai, cuộc sống của cậu quá thuận buồm xuôi gió, nói những lời này sẽ bị người thân cho là có phúc mà không biết hưởng.
Ăn xong một túi khoai tây chiên, uống một chai cola, lại thêm nửa túi bánh gấu, phiền muộn trong lòng Giang Lâm rốt cuộc cũng khá hơn một chút.
Cậu đang định bỏ nửa túi bánh gấu vào giỏ đồ, trở về công ty làm việc, bỗng nghe có tiếng khóc khe khẽ.
Quay đầu nhìn lại, trên ghế dài chẳng biết từ lúc nào có một cô gái trẻ thanh lệ, cúi đầu khóc.
Từ trước đến giờ Giang Lâm không thích lo chuyện bao đồng, vốn định yên lặng rời đi, nhưng ánh mắt rơi trên gương mặt trắng nõn, đuôi mắt hồng hồng của cô gái, chẳng hiểu sao trong lòng mềm nhũn, đầu óc không kịp nghĩ đã muốn làm gì đó, cầm túi bánh gấu nhỏ trong tay đưa cho cô gái.
“Cô có muốn ăn không?”
Cô gái ngẩng đầu, có chút mờ mịt nhìn cậu, lại nhìn túi bánh quy trong tay cậu, sau đó nhận lấy, khàn giọng nói: “Cảm ơn.”
"Không cần cảm ơn."-
Cô gái ấp úng ăn một lúc, hẳn là thấy khô miệng, lại quay đầu hỏi: “Cậu có gì uống không?”
Giang Lâm gật đầu: “Cô muốn uống gì? Cola hay nước trái cây?”
“Nước trái cây đi.”
Giang Lâm lấy nước trái cây trong giỏ đồ, mở nắp sẵn đưa cho cô.
"Cảm ơn." Cô gái nhận chai nước, không khách sáo ngửa đầu uống hơn nửa chai, sau đó lại tiếp tục ăn bánh gấu uống nước.
Khi nửa túi bánh gấu với chai nước trái cây được giải quyết xong, nỗi buồn trong lòng Hứa Tòng Tâm cũng bị quét sạch.
Đồ ăn quả nhiên có thể khiến phiền não tiêu tan.
Lúc này cô mới hoàn hồn, quay đầu nhìn lại, người con trai bên cạnh chẳng biết đã rời đi từ lúc nào.
Nhưng còn gì an ủi lòng người bằng việc đang lúc khổ sổ trong lòng, được người lạ hảo tâm đưa đồ ăn vặt cho?
Mặc dù gặp phải tên đàn ông cặn bã là một điều đáng buồn, nhưng thế giới vẫn còn tươi đẹp như thế.
Ăn uống no say lại là hảo hán như cũ.
Hứa Tòng Tâm đứng lên ném vỏ bánh và chai nước vào thùng rác, hít sâu một hơi, sảng khoái vỗ tay.
Bạn trai cũ bắt cá hai tay gì đó, đúng là lãng phí nước mắt của cô.
Mau cút đi nhanh lên, người tiếp theo sẽ tốt hơn.
Nhưng bây giờ cô chỉ muốn làm việc thật tốt, gia tăng giá trị bản thân, dùng trạng thái tốt nhất để chờ đón người đàn ông tốt kế tiếp.
Hứa Tòng Tâm là hoa sĩ cho một công ty thiết kế game, đã làm việc được ba năm, cũng tích lũy được chút kinh nghiệm, gần đây trưởng phòng thiết kế đi ăn máng khác, vị trí này hẳn là sẽ do cô đảm nhiệm, không ngờ cô phát hiện người bạn trai đã quen 2 năm nɠɵạı ŧìиɧ, mặc dù dứt khoát chia tay, nhưng cuộc sống và công việc đều bị xáo trộn, thấy vị trí trưởng phòng sắp rơi vào tay người khác, cô mới bỗng nhiên thức tỉnh,
Vừa hận vừa tức.
Vì thế mới không nhịn được khóc một trận.
Sau khi tập trung lại, cô tăng ca liền hai tuần lễ, cuối cùng cũng cứu vãn được hình ảnh của mình trước mặt giám đốc, thuận lợi nhận chức trưởng phòng thiết kế, tiền lương tăng gấp bội, nỗi đau thất tình mang tới bị cuốn đi bảy tám phần.
Quả nhiên thứ có thể mang đến cho con người cảm giác an toàn nhất vẫn là công việc và tiền tài.
Lại một cuối tuần, Hứa Tòng Tâm sống một mình ở thành phố xa lạ dốc sức làm việc, vốn định hẹn bạn học đi ăn mừng lên chức, nhưng vừa ra khỏi văn phòng, chuẩn bị đi đến quán lẩu gần đó lại nhận được Wechat của bạn học, nói tạm thời có việc không đi được.
Bị cho leo cây cũng không phải là chuyện gì lớn, cô vốn định tìm người khác, nhưng giở danh bạ ra xem, phát hiện bạn bè đều ở xa hoặc có gia đình, muốn hẹn ngay đoán chừng rất khó.
Thôi bỏ đi, cùng lắm đi ăn một mình.
Mặc dù có chút kỳ quái.
Cô tắt điện thoại, vừa quay đầu, lại thấy cách đó mấy bước có một chàng trai cao gầy, vừa gọi điện thoại vừa mất hứng đá đá bậc thang ven đường.
Một lát sau, cậu không kiên nhẫn cúp điện thoại, sau đó móc trong túi ra một túi khoai tây chiên, xé vỏ nhét vào miệng.
Hứa Tòng Tâm nhíu mày, bước qua vỗ vai cậu: “Này, còn nhớ tôi không?”
Thật ra lần trước cô cũng không nhìn rõ dáng dấp người đưa bánh và nước trái cây cho mình, chỉ nhớ hình như còn rất trẻ, tóc xoăn hơi rối, không biết là kiểu hay là tóc tự nhiên.
Người này vừa hay phù hợp với ấn tượng của cô.
Giang Lâm bị vỗ vai, quay đầu nhìn cô.
Hứa Tòng Tâm cảm thấy hơi hồi hộp.
Mẹ nó, người này môi hồng răng trắng, dáng vẻ cũng ưa nhìn quá đi, nhưng trông có vẻ hơi nhỏ tuổi.
Cô nghi ngờ cậu ấy còn chưa vị thành niên.
Nhưng chắc chắn là học sinh chưa tốt nghiệp.
Biểu cảm của Giang Lâm luôn hơi mờ mịt giống như chưa tỉnh ngủ, khiến cậu trông nhỏ hơn tuổi thật, mà thật ra cậu cũng chỉ mới 21 tuổi, nên bị người ta ngộ nhận và trẻ vị thành niên cũng chẳng có gì lạ.
Mặc dù cậu chưa từng nhận mình là thiên tài, nhưng đúng là ở một số phương diện cậu tài giỏi hơn người khác, ví dụ như trí nhớ.
Vì thế rất nhanh cậu đã nhớ ra cô gái trước mặt là ai.
"À, ra là cô à!" Cậu khẽ gật đầu.
Câu trả lời của cậu khiến Hứa Tòng Tâm xác định mình không nhận lầm người, mà lúc này biết được cậu còn là sinh viên đại học, cô không cảm thấy mất tự nhiên nữa, hào phóng nói: “Cảm ơn bánh quy và nước trái cây của cậu lần trước.”
“Không cần cảm ơn.”
"Cậu...ăn cơm chưa?" Hứa Tòng Tâm hỏi.
Giang Lâm lắc đầu.
Vốn định đi ăn với bọn Tần Mặc, nhưng vừa nãy mẹ cậu lại gọi điện than phiền, trong lời nói còn có ý chê trách bạn bè cậu, bây giờ cậu đối mặt với bọn họ luôn cảm thấy xấu hổ, khó chịu trong lòng.
Hứa Tòng Tâm nghe xong, cười nói: “Vậy cậu muốn ăn lẩu không? Tôi mời cậu, coi như cảm ơn bánh quy và nước trái cây lần trước.”
Giang Lâm trầm mặc một lúc, gật đầu: “Được.”
Hứa Tòng Tâm thở phào một hơi, nhất thời tìm được một người bạn đi ăn cùng quả thật là hiếm thấy.
“Đúng rồi, cậu tên gì?”
Đến tiệm lẩu, sau khi gọi món xong, Hứa Tòng Tâm mới nhớ tới hỏi.
“Giang Lâm.”
“Tôi tên Hứa Tòng Tâm.”
Giang Lâm gật đầu.
Hứa Tòng Tâm ngẩng đầu nhìn cậu, mặc dù dáng dấp rất đẹp trai, nhưng trông thật ra vẫn còn là thiếu niên, cô có thích vẻ bề ngoài cỡ nào cũng không thể có ý định đen tối gì với cậu được, ngược lại càng khiến cô bớt đi cảm giác mất tự nhiên và xa lạ với người khác phái.
Cô nghĩ ngợi, hỏi: “Cậu là học sinh à?”
Giang Lâm gật đầu: "Ừ." Tiến sĩ cũng là học sinh mà.
“Lớp mấy?”
“Năm tư.”
Năm tư tiến sĩ.
Hứa Tòng Tâm cười: “Tôi còn tưởng rằng cậu là năm nhất năm hai đó, cậu đi học sớm à?”
Giang Lâm: “...Tôi sắp 22 tuổi rồi.”
"Vậy đúng là tôi không nhìn ra, cứ tưởng cậu mới mười mấy tuổi. Nhưng mà cũng còn nhỏ." Nhỏ hơn cô 4 tuổi.
Giang Lâm yên lặng nhìn cô.
Vì nhảy lớp, bạn học quanh cậu đều lớn tuổi hơn, đến khi lên tiến sĩ càng kinh khủng, thậm chí có bạn học lớn hơn cậu tận mười mấy tuổi.
Dáng vẻ cậu còn nhỏ, hành vi cử chỉ có chút ngây thơ, không để ý lắm đến vấn đề tuổi tác của con gái.
Cậu thích mẫu người độc lập tự tin.
Cô gái trước mặt chính là kiểu đó.
Lẩu được dọn lên.
Giang Lâm vừa nhúng thịt, vừa thuận miệng hỏi: “Lần trước cô sao thế? Có chuyện gì sao?”
Hứa Tòng Tâm nhún vai, cười nói: “Bạn trai tôi nɠɵạı ŧìиɧ, ảnh hưởng đến trạng thái làm việc của tôi, bị cấp trên mắng một trận, cảm thấy uất ức nên một mình chạy ra đó phát tiết một chút.”
Giang Lâm gật đầu: “Nɠɵạı ŧìиɧ rất đáng ghét.”
"Không quan trọng nữa, đàn ông xấu xa cút ra chỗ khác đi, quan trọng nhất vẫn là công việc." Nói rồi cô nháy nháy mắt, “Tôi vừa lên chức đó!”
Giang Lâm cười: “Chúc mừng cô.”
Hứa Tòng Tâm: “Hôm nay đi ăn lẩu cũng để ăn mừng lên chức.”
Giang Lâm nói: “Đúng là đáng ăn mừng.”
Hứa Tòng Tâm gắp ít thịt bò bỏ vào chén cậu: “Ăn nhiều một chút, không đủ chúng ta lại gọi thêm.”
“Cảm ơn.”
“Đúng rồi, cậu học ngành gì vậy?”
Giang Lâm: “Máy tính.”
Hứa Tòng Tâm: “Vậy cậu đến đây làm việc hay là đi thực tập?”
Giang Lâm: “...Làm việc.”
Hứa Tòng Tâm: “Không phải cậu mới năm tư sao? Không tìm thực tập à?”
Giang Lâm: “Tôi học nghiên cứu sinh.”
Hứa Tòng Tâm gật đầu, cười nói: “Cậu đây là vì muốn sớm kiếm tiền sinh hoạt đúng không?”
Giang Lâm mơ hồ ừ một tiếng.
Hứa Tòng Tâm lại thuận miệng hỏi: “Cậu làm việc ở đó có tốt không?”
Giang Lâm thoáng nhìn cô, lắc đầu nói: “Chỉ là chút việc vặt thôi, không có gì.”
Hứa Tòng Tâm suy nghĩ một chút, nói: “Lát nữa cậu để lại phương thức liên lạc cho tôi, công ty tôi có cần nhân lực bên ngoài, nếu cậu làm được tôi sẽ giới thiệu với bên bộ phận kỹ thuật giao cho cậu làm. Giá cả thì cậu cứ yên tâm, không khác lập trình viên mấy đâu.”
Giang Lâm cười: “Vậy cảm ơn cô nhiều.”
“Đừng khách sáo, cũng cần người làm mà, chỉ cần làm tốt là được.”
Hai người khẩu vị cũng hợp, Giang Lâm vốn là tên ăn hàng, ăn gì trông cũng rất ngon, càng khiến khẩu vị của Hứa Tòng Tâm tốt hơn.
Đến khi bụng không chứa nổi nữa mới đặt đũa xuống.
Không chỉ hợp khẩu vị, hai người trò chuyện cũng khá ăn ý.
Lúc tạm biệt, thậm chí còn có chút lưu luyến.
*
“Lâm ca, sao cậu còn chưa ngủ nữa?”
Tần Mặc tỉnh giấc, thấy đèn bàn làm việc vẫn còn sáng, Giang Lâm đang ngồi trước máy tính lách tách gõ bàn phím.
Gần đây tối nào gia hỏa này cũng thức đêm gõ máy tính, không biết là làm gì, anh nhinf màn hình máy tính, chỉ thấy từng dãy code dày đặc. Mặc dù không học lập trình nhưng anh cũng nhận ra là mã code game.
Anh kỳ quái hỏi: “Cậu giúp người ta làm game à?”
“Ừ, làm hộ người bạn.”
Tần Mặc rướn người nhìn dãy code: “Mấy cái này không khó lắm sao lại phiền cậu làm nhỉ, đúng là gϊếŧ gà mà dùng dao mổ trâu.”
Giang Lâm nói: “Tiện tay thôi.”
Tần Mặc ngả lại giường, cười nói: “Thức đêm để làm, đúng là tiện tay quá nhỉ. Người bạn kia của cậu cũng kỳ lạ thật, có thể khiến tiến sĩ thiên tài viết những thứ này.”
Giang Lâm nhíu mày, nói vặn lại: “Tôi không phải thiên tài, bạn của tôi không kỳ lạ.”
Tần Mặc ngáp một cái, khoát tay: “Được rồi, cậu làm xong thì đi ngủ sớm một chút đi.”
Giang Lâm: “Biết rồi.”
*
“Tòng Tâm, cô tìm cậu sinh viên này thế nào thế, viết code quá chuyên nghiệp, với tài năng này, tiền lương ba vạn chẳng là gì, chúng ta tìm được nhân tài rồi. Tôi đã báo bộ phận tài vụ chi tiền, phần dự án còn lại, cô cứ để cậu ấy hỗ trợ đi.”
"Được, hay là thưởng thêm chút tiền đi ạ." Nghe Giang Lâm được khen, trong lòng Hứa Tòng Tâm vui mừng, luôn miệng đáp ứng.
“Không thành vấn đề.”
Sau khi giám đốc bộ phận kỹ thuật đi, cô vội nhắn Wechat cho Giang Lâm: Tiền lương công ty tôi đã chuyển cho cậu, cậu kiểm tra lại nha, tổng giám đốc rất hài lòng với khả năng của cậu, để tôi giao phần dự án còn lại cho cậu, tôi đã tranh thủ kiếm cho cậu chút tiền thưởng.
Giang Lâm: Cảm ơn, tôi nhận được rồi, để tôi mời cô đi ăn.
Hứa Tòng Tâm: Tôi nên mời mới đúng, cậu vẫn còn là sinh viên, đợi sau này đi làm kiếm tiền rồi nói sau.
Giang Lâm gửi lại khuôn mặt cười: Vậy lần sau tôi mời cô.
Hẹn lần thứ hai, tự nhiên sẽ có lần thứ ba lần thứ tư.
Hai người đều thích ăn uống. Việc tìm một người bạn có chung chí hướng ăn uống không phải chuyện dễ dàng, nhất là khi cuộc sống bị công việc và những buổi xã giao vô nghĩa chiếm cứ, việc tìm người bạn tri kỷ trong chuyện ăn uống này càng hiếm hoi.
Hiếm lắm mới có người có sở thích khẩu vị giống mình, cho nên khi có thời gian, hai người sẽ cùng nhau đi khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố tìm kiếm mỹ vị.
Chớp mắt đã qua hai tháng, cuối năm trời vào đông giá rét.
Tần Mặc là một người bạn cùng phòng tốt, bình thường phải nghĩ mọi cách đấu trí đấu dũng vứt bỏ cái bóng đèn lớn Giang Lâm để cùng Diệp Mân tận hưởng thế giới hai người, nhưng gần đây anh thường xuyên không thấy người, tự nhiên phát hiện được điều gì đó không đúng.
“Lâm ca, dạo này cậu có chuyện gì thế?”
Hơn mười giờ tối thứ sáu, Giang Lâm mới khoan thai về chung cư, Tần Mặc vừa thấy cậu liền chất vấn.
Cậu ợ một cái, nói: “Chuyện gì?”
“Dạo này cả ngày không thấy bóng dáng cậu ta, mỗi lần tôi hỏi cậu đều nói đi ăn với bạn, sao tôi có cảm giác cậu đang lừa gạt tôi thế?”
Giang Lâm bước lên, kéo tay anh đặt lên bụng mình: “Tôi đi ăn thật mà, không tin cậu sờ bụng tôi đi.”
Tần Mặc vỗ vỗ cái bụng phình lên của cậu, xác nhận là do cậu ăn no, gật đầu nói: “Thế rốt cuộc là bạn nào?”
“Là bạn bè bình thường thôi.”
“Nam hay nữ?”
Giang Lâm liếc anh một cách kỳ quái, cũng không hiểu vì sao tai hơi nóng lên, ấp úng lớn tiếng nói: “Đương nhiên là nam.”
Tần Mặc xùy một tiếng: “Lại là nam hả? Tôi còn tưởng rằng cậu bắt đầu biết yêu chứ!”
Giang Lâm nhe răng, nghĩ đến gì đó, lại sáp lại gần anh hỏi nhỏ: “Lão Tần, cậu thật sự muốn ở bên Tiểu Diệp Tử à?”
Tần Mặc cau mày: “Gì mà Tiểu Diệp Tử, gọi tên đàng hoàng đi.”
Giang Lâm nói: “Được rồi, sao cậu xác định mình thật lòng thích Diệp Mân thế?”
Tần Mặc ung dung dựa vào ghế sô pha: “Cái này có gì khó xác định đâu? Trong lòng tôi hay trong mắt tôi đều là hình bóng cô ấy, thấy cô ấy thì vui vẻ, không thấy thì bắt đầu lo lắng, ở bên nhau nói mãi không hết chuyện, làm chuyện gì cũng nghĩ đến cô ấy. Những cảm xúc này chưa bao giờ có, không phải thật lòng thích chứ là gì?”
Giang Lâm dường như có điều suy nghĩ, gât đầu: “Thì ra là thế!”
Tần Mặc vỗ vai cậu: “Chờ một ngày cậu gặp được người thích hợp sẽ hiểu được cảm giác của tôi.”
Trong lòng Giang Lâm tự nhủ hình như cậu cũng hiểu được một chút rồi, nhưng lại ngại nói ra, sợ anh cười mình, vì thế sờ sờ vành tai nóng lên: “Vậy tôi chúc cậu với Diệp Mân trăm năm hạnh phúc.”
"Hả -" Tần Mặc cười, “Tôi có nghe lầm không vậy? Lúc trước không phải ngày nào cậu cũng rủa tôi với Diệp Mân chia tay sao? Bây giờ thay đổi thế này tôi không quen chút nào!”
Giang Lâm nói: “Đó là tại tôi cảm thấy cậu thích cô ấy như thế, nếu bị đá thì đáng thương lắm, dù sao cậu cũng là anh em tốt của tôi.”
Tần Mặc vui mừng nói: “Cảm ơn Lâm ca.”
*
Có điều không để Giang Lâm chuẩn bị tinh thần, kỳ nghỉ đông vừa đến, ba mẹ cậu đã từ quê bay đến thành phố khảo sát công việc và cuộc sống sinh hoạt của cậu.
Đầu tiên là dạo công ty một vòng, một lát lại chê công ty không đủ khang trang, một lát lại chê văn phòng cậu quá nhỏ, chung quy là cảm thấy con trai thiên tài của mình phải làm việc ở nơi như thế này đúng là thua thiệt lớn.
Chiều tối tan sở, Tần Mặc tận tình thể hiện tinh thần hữu nghị hiếu khách, dẫn đồng bọn đến nhà hàng cao cấp cạnh chung cư tiếp đón ba mẹ Giang từ nơi xa giá lâm.
Lúc đầu bầu không khí khá hòa hợp, nhưng về sau lời nói của mẹ Giang dần có chút khó nghe.
“Tiểu Tần, Tiểu Lâm, Tiểu Diệp này, cô cậu biết đấy, Giang Lâm nhà tôi mười lăm tuổi đã lên đại học, 22 tuổi cầm bằng tiến sĩ, là nhân tài hàng đầu trong ngành, bất kể là ở lại trường giảng dạy hay đến sở nghiên cứu hoặc công ty lớn khác đều là nhân tài được nhiều người săn đón, lương năm trăm vạn một năm cũng không thành vấn đề. Nhưng nó còn nhỏ, muốn tự mình lập nghiệp, người làm cha làm mẹ như chúng tôi cũng ủng hộ, vì thế cùng mấy đứa mở công ty này, chúng tôi chưa từng nói gì.”
Tần Mặc cười nói: “Đúng vậy ạ, nếu như không có Giang Lâm, việc nghiên cứu phát minh của bọn con chắc vẫn còn khó khăn xa vời.”
Mẹ Lâm cười nói: “Đúng vậy, Giang Lâm nhà tôi là tiến sĩ, thạc sĩ như các cậu sao bằng được? Không có nó tham gia, chỉ sợ là các cô cậu không làm được gì.”
Tần Mặc cũng có nghe nói ba mẹ Giang Lâm kiểm soát con rất chặt, có điều không ngờ còn phiền phức hơn tưởng tượng của anh, anh cười hùa theo: “Dì nói đúng ạ.”
Vừa nói vừa nhìn Giang Lâm bên cạnh.
Sắc mặt cậu nhóc rõ ràng không được tốt, anh nhanh chóng vươn tay dưới bàn an ủi cậu, trấn an tâm tình cậu.
Mẹ Giang cười: “Đã như thế mà các cậu chỉ cho nó một cái chức vị giám đốc bộ phận nghiên cứu phát triển và 15% cổ phần, có phải là thua thiệt cho nó quá rồi không?”
"Mẹ!" Giang Lâm quát, vừa thẹn vừa giận.
Tần Mặc vỗ vỗ cậu, cười nói: "Cổ phần của bốn
người bọn con đều giống nhau, còn lại đều là cổ phần của nhà đầu tư và nhân viên, đây là kết quả được mọi người thống nhất. Còn về phần chức vị, vì Giang Lâm chỉ phụ trách mảng nghiên cứu phát triển nên cũng giống như Diệp Mân, tạm thời là giám đốc bộ phận. Đương nhiên, đợi sau này công ty được lên sàn niêm yết, cổ phần hay chức vụ đều sẽ căn cứ theo thực tế mà điều chỉnh ạ."
Mẹ Giang nói: “Công ty này của các cậu còn có thể hoạt động bao lâu còn chưa biết được đâu! Cậu đừng vẽ vời cho Giang Lâm nhà tôi. Cô cậu có biết với năng lực của Giang Lâm, một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền không?”
Giang Lâm rốt cuộc không nhịn được nữa, đứng vụt dậy, tức giận nói: “Đủ rồi, con đưa ba mẹ về khách sạn, con có chuyện muốn nói với ba mẹ.”
"Lâm ca..." Lâm Khải Phong gọi.
Giang Lâm làm ngơ, kéo ba mẹ đi ra ngoài.
"Cái thằng này, ba mẹ còn chưa nói xong đâu!" Ba mẹ Giang bất đắc dĩ đi sau con trai, vừa đi vừa oán trách.
Giang Lâm không nói lời nào, mãi đến khi về đến phòng khách sạn, cậu đóng mạnh cửa, cao giọng nói: “Con chịu đựng đủ rồi!”
Mẹ Giang không ngờ đứa con trai lúc nào cũng nhu thuận bỗng nhiên nổi nóng, giật mình: “Con làm sao thế!”
Mặt ba Giang cũng nghiêm nghị, gằn giọng nói: “Thái độ con thế này là sao, có chuyện gì không thể nói tử tế được sao?”
Giang Lâm nói: “Từ nhỏ đến lớn, những gì con nói ba mẹ có nghe con không? Bây giờ con tốt nghiệp tiến sĩ rồi, 22 tuổi chứ không phải 12, cuộc sống sau này của con ra sao do con tự quyết định, xin ba mẹ đừng nhúng tay vào!”
Sắc mặt mẹ Giang chùng xuống: “Con nói gì đấy? Sao? Lớn rồi không muốn ba mẹ quản nữa hả? Nếu không có mẹ và ba con bồi dưỡng nhiều năm, thành tích của con có được như bây giờ không, mới 22 tuổi có tốt nghiệp tiến sĩ được không?”
Giang Lâm nói: “Con thà làm những đứa trẻ bình thường, từng bước từng bước trưởng thành còn hơn là như con rối dây bị ba mẹ điều khiển. Cũng may cuộc sống bây giờ của con rất vui, Tần Mặc bọn họ đều là những đồng sự tốt, con không muốn nghe bất kỳ ai mắng bọn họ. Từ giờ trở đi chuyện của con con tự quyết định, con sẽ gửi tiền cho ba mẹ định kỳ, sau này tích cóp sẽ mua nhà đổi xe cho ba mẹ, để hai người khoe khoang cho đủ với họ hàng bạn bè, nhưng điều kiện tiên quyết là đừng quản con. Nếu ba mẹ làm không được vậy sau này con không gửi cho ba mẹ gì hết, cũng không về nhà nữa.”
"Con... con..." Mẹ Giang tức giận nói không thành lời, dường như không thể tin được con trai mình có thể nói ra mấy lời tuyệt tình như thế.
Ba Giang nóng nảy tát một cái lên mặt cậu, quát: “Sao? Cứng cáp rồi hả? Không nghe lời ba mẹ nữa rồi hả?”
Giang Lâm dường như không cảm nhận sự đau rát trên mặt, chỉ mỉm cười nói: “Con nói nhiêu đấy thôi, ba mẹ tự nghĩ lại đi, nếu nghĩ kỹ rồi thì ngày mai về nhà, con có rảnh sẽ tự về thăm ba mẹ. Còn nếu không nghĩ được thì cũng tùy ba mẹ, con không quan tâm.”
Dứt lời, cậu khoác ba lô lên xai, quay người ra khỏi cửa, không hề quan tâm tiếng khóc và mắng chửi trong phòng.
Ra khỏi khách sạn, đầu óc Giang Lâm trống rỗng, chân bước mãi, không biết qua bao lâu mới bỗng dưng dừng lại.
Lúc này mới bất giác cảm thấy mặt đau rát, cậu đưa tay sờ, không tự chủ hít một hơi lạnh.
Lấy điện thoại ra xem, đã hơn mười giờ.
Trong lòng vừa cảm thấy bực bội, nhưng cũng vừa thấy như trút được gánh nặng.
Có điều tối nay cậu không muốn về chung cư.
Cậu suy nghĩ, nhắn một tin cho Hứa Tòng Tâm: Có rảnh không? Đi ăn bữa khuya chứ?
Đầu kia trả lời rất nhanh: Được, ở đâu?
Giang Lâm chọn một quán khá gần nhà cô, gửi địa chỉ.
"Sao bỗng dưng lại rủ tôi đi ăn khuya?" Vào đến quán, Hứa Tòng Tâm cả người quấn áo khoác dày cười hì hì hỏi.
Mặc dù hai người thường xuyên đi ăn cùng nhau, nhưng mỗi lần đều hẹn sớm, chưa từng hẹn trễ như vậy.
Giang Lâm nói: “Tâm trạng không tốt nên đi lòng vòng, bỗng dưng nghĩ đến nên nhắn tin cho cô, không làm phiền cô chứ?”
"Không không."Hứa Tòng Tâm cười, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cậu, thấy sắc mặt cậu buồn bực, quả thật tâm tình rất tệ, lại hỏi, “Sao vậy?”
Giang Lâm nói: “Cãi nhau với ba mẹ.”
Hứa Tòng Tâm không hỏi nhiều, chỉ cười: “Không sao, ăn một bữa no nê, chuyện không vui gì cũng không quan trọng nữa.”
“Ừ.”
Bữa ăn khuya này ăn đến no căng, ăn xong đã gần 12 giờ.
Giang Lâm uống mấy cốc kia, gương mặt trắng trẻo ửng hồng, càng trông như thiếu niên chưa rõ sự đời.
Hứa Tòng Tâm không uống rượu, đỡ người ra bãi đỗ xe: “Cậu ở đâu tôi đưa cậu về.”
Giang Lâm lắc đầu, bỗng nhiên nghiêng đầu bình tĩnh nhìn cô: “Tôi không muốn về nhà, cô có thể cho tôi tá túc một đêm được không?”
Mặc dù tuổi cậu còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là một người đàn ông, Hứa Tòng Tâm lại là con gái sống một mình, cho một người đàn ông say rượu tá túc, về tình về lý đều không thích hợp lắm.
Có điều đôi mắt phiếm hồng với dáng vẻ điềm đạm đáng yêu kia của cậu khiến cô hoàn toàn xiêu lòng, cuối cùng thỏa hiệp, gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Hứa Tòng Tâm là con nhà trung lưu, không tính là giàu có, nhưng có tiền lương tích cóp mấy năm nay, cộng thêm được ba mẹ viện trợ, mấy tháng trước đã mua được một căn hộ nhỏ 50 mét vuông, một người ở thì rộng rãi, nhưng có thêm một người đàn ông hơn mét tám thì có hơi chật chội.
Nhà chỉ có một cái giường, cũng may là để tiện cho ba mẹ đến thăm, cô đã mua ghế sô pha xếp, mở ra là được thêm một giường nhỏ.
Giang Lâm cũng không say mèm, chỉ là hơi chuếnh choáng.
Sau khi vào nhà, cậu luôn ngoan ngoãn, bảo đi rửa mặt liền đi, bảo đến phụ giúp trải chăn đệm liền giúp.
Xong xuôi mọi việc, bảo cậu đi ngủ, cậu liền chui vào chăn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Hứa Tòng Tâm nhìn dáng vẻ thành thật của cậu, dở khóc dở cười lắc đầu.
Nhưng có một điều cô có thể xác định, đó là đêm nay mình không dẫn sói vào nhà.
Hôm sau thức dậy, ra khỏi phòng ngủ, chàng trai vốn ngủ trên ghế sô pha đã gấp ghế lại, ngoan ngoãn ngồi trên ghế đợi cô.
"Dậy rồi à?" Hứa Tòng Tâm thuận miệng hỏi.
Giang Lâm gật đầu, sau tai hơi ửng hồng.
“Tối qua ngủ có ngon không?”
“Ngon lắm.”
“Có đói bụng không? Tôi rửa mặt rồi đi nấu chút đồ ăn sáng.”
"Ừ." Nhìn bóng lưng cô gái đi đến phòng vệ sinh, dường như nhớ đến gì đó, cậu nói, “Cảm ơn cô tối qua đã cho tôi tá túc, làm phiền cô rồi.”
Hứa Tòng Tâm cười: “Chúng ta là bạn bè mà, có phiền gì đâu.”
Giang Lâm hỏi: “Cô không thấy tôi rất phiền hả?”
Hứa Tòng Tâm đang đánh răng thò đầu ra khỏi cửa phòng vệ sinh, cười nói: “Có phiền gì đâu chứ? Bây giờ tâm trạng của cậu đã khá hơn chưa?”
Giang Lâm gật đầu: “Khá hơn nhiều rồi.”
"Vậy là tốt rồi." Hứa Tòng Tâm nghĩ ngợi, lại nói, “Hôm nay cậu có kế hoạch gì không, hay là chúng ta ăn sáng xong đi ra ngoài dạo chơi đi, coi như là giải sầu.”
“Ừ.”
Mặt Giang Lâm vẫn có hơi nóng, dường như có thứ gì đó lan tỏa trong lòng, rõ ràng đã tỉnh rượu, nhưng hình như cảm giác hơi chóng mặt.
Hứa Tòng Tâm làm hai cái sandwich, rót hai ly nước trái cây, đặt lên bàn, chuẩn bị gọi Giang Lâm đến ăn, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
“Giang Lâm, cậu mở cửa hộ tôi với, chắc là chuyển phát nhanh tới giao hàng.”
“Được.”
Giang Lâm mở cửa, trước cửa lại không phải là nhân viên giao hàng mà là một người đàn ông trẻ tuổi, trông dáng vẻ có lẽ là một phần tử tinh anh.
"Anh tìm ai?" Cậu hỏi.
"Cậu là ai?" So với sự lễ phép của cậu, ngữ khí của người đàn ông không hề có thiện chí.
Hứa Tòng Tâm nghe tiếng đi rới, nhìn thấy bạn trai cũ đã lâu không gặp, tâm trạng vốn đang tốt đẹp bỗng chùng xuống, xụ mặt hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
Chu Vĩ Minh nói: “Tới xem em hết giận chưa? Hơn hai tháng rồi, chắc là đủ rồi chứ em.”
Hứa Tòng Tâm cười lạnh: “Anh tưởng tôi chia tay anh là nhất thời nóng nảy chắc? Tên bắt cá hai tay nào mặt cũng dày như anh hết hả?”
Chu Vĩ Minh nói: “Anh thừa nhận là anh nhất thời bị quỷ ám, nhưng người anh thích là em, anh chỉ chơi đùa với cô ta thôi.”
Hứa Tòng Tâm nghe bất cứ lời nào từ người này cũng cảm thấy bẩn tai, cô nghi ngờ lúc trước mình mắt mù hay sao mà lại thích người cặn bã như vậy.
Cô suy nghĩ, bước lên trước, kéo Giang Lâm đang im lặng đứng bên cạnh, cười nói: “Chu Vĩ Minh, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi và anh đã sớm là quá khứ, bây giờ tôi có bạn trai rồi, mong anh từ nay về sau đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Sắc mặt Chu Vĩ Minh thay đổi, vừa nãy thấy Giang Lâm, trong lòng anh ta vô thức tức giận, nhưng thấy người trước mặt hẳn còn chưa tới hai mười, có khi còn chưa dậy thì, mà xưa nay Hứa Tòng Tâm cũng không có hứng thú với tình yêu chị em, thế nên anh ta yên tâm, nghĩ chắc đây là con trai của họ hàng nào đó của cô.
Bây giờ nghe cô nói vậy, sắc mặt anh ta lập tức khó coi, mỉa mai nói: “Tòng Tâm, bạn trai mới của em có dậy thì chưa vậy? Em muốn chọc tức anh thì cũng phải tìm người đáng tin cậy một chút chứ. Nuôi tiểu bạch kiểm đâu phải phong cách của em?”
Hứa Tòng Tâm nói: “Tiểu bạch kiểm thì sao? Người ta đẹp trai hiền lành còn nghe lời, tốt hơn thứ đàn ông cặn bã như anh gấp trăm lần.”
Giang Lâm: "..." Tai nóng quá.
Cậu yên lặng đứng ở cửa nhìn người đàn ông, cậu cao 1m86, vì người gầy nên trông không cường tráng, nhưng lúc này đứng thẳng người, lập tức khiến lửa giận của người đàn ông thấp hơn mình một đoạn giảm đi hơn nửa.
Huống chi cậu là một mỹ nam.
Mỹ nam còn rất phối hợp nói: "Tiên sinh, phiền anh từ nay đừng đến quấy rầy bạn gái tôi nữa." Nói xong, cậu trực tiếp sập cửa lại.
Đầu tiên bên ngoài có tiếng chửi mắng, sau đó có tiếng chân rời đi.
Hứa Tòng Tâm thở phào, rút tay ra khỏi tay Giang Lâm, hơi mất tự nhiên nói: “Vừa rồi vì đuổi tên cặn bã kia nên mới mượn cậu một chút, mong cậu bỏ qua.”
Giang Lâm sờ đôi tai nóng lên: "Tôi không ngại." Ngừng một lúc, cậu lại bổ sung, “Cô cần thì cứ mượn lúc nào cũng được.”
Hứa Tòng Tâm nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cậu, bât cười thành tiếng: “Được rồi, chắc là anh ta sẽ không tự chuốc nhục nhã nữa đâu, chúng ta đi ăn sáng thôi.”
“Ừ.”
Hứa Tòng Tâm không để bụng chuyện này. Giống như Chu Minh Vĩ nghĩ, cô không có hứng thú với tình yêu chị em, bởi vì cô nghĩ tình yêu chị em cứ như một người chị phải chăm sóc cậu em trai trong nhà, mà cô không thích phải chăm sóc cho người khác.
Vì suy nghĩ thế nên cô rất thoải mái khi ở cạnh Giang Lâ, đơn giản xem cậu như một người bạn nhỏ nói chuyện hợp ý mà thôi.
Sau khi hai người đi chơi cả ngày vui vẻ, lúc Giang Lâm đứng dưới lầu tạm biệt cô, cậu đột nhiên nói thích cô khiến cô giật cả mình.
“Chuyện đó... Cậu nói thích tôi, không phải là ý mà tôi hiểu chứ?”
Trước giờ Giang Lâm là người theo phái hành động, đã xác định tình cảm của mình thì nhất định phải làm.
Hôm nay nhịn cả ngày đã là cực hạn, bây giờ tạm biệt, dù thế nào cũng phải bày tỏ tình cảm với cô. Vì thế dù mặt có đỏ ửng, tim có đập nhanh, cậu vẫn kiên quyết gật đầu: “Đúng, chính là ý đó, là kiểu thích mà muốn em làm bạn gái của tôi.”