Editor: Dì Annie

Khương Nghiên làm bánh trứng, ép hai ly nước trái cây, chuẩn bị vào phòng ngủ gọi Chu Văn Hiên ra ăn sáng, đã thấy anh rửa mặt xong, thay quần áo ở nhà đi tới.

Cũng không biết có phải là ảo giác không, cô cảm thấy trông anh có gì đó khác trước, nhưng rốt cuộc là khác chỗ nào thì cô không xác định được, đại khái là cảm giác kỳ lạ đột nhiên biến mất.

Dường như anh trở nên chân thật gần gũi hơn.

Chu Văn Hiên cười với cô, nói: “Không ngờ thì ra em tài giỏi như thế.”

Khương Nghiên đắc ý vênh mặt: “Đương nhiên, em là người lên được phòng khách xuống được phòng bếp.”

Chu Văn Hiên cười khẽ, ngồi xuống ghế dựa ở bàn ăn, cầm lấy một miếng bánh trứng.

Khương Nghiên trông đợi mình anh, hỏi: “Ngon không anh?”

Chu Văn Hiên nhìn ánh mắt của cô, chậm rãi nhai nhai nhấm nháp cả buổi mới giơ ngón cái lên, cười nói: “100 điểm.”

Khương Nghiên hài lòng, cười hì hì: “Chúng ta vừa ăn vừa bàn kế hoạch tiếp theo.”

Chu Văn Hiên hỏi: “Em có kế hoạch gì?”

Khương Nghiên nói: “Anh thấy đó, bây giờ em đã từ chức, trước khi về phụ giúp việc kinh doanh gia đình, em muốn nghỉ ngơi một thời gian. Em cảm thấy hẳn là anh nên cho mình một kì nghỉ dài hạn, chúng ta đi leo núi, đi du lịch, anh thấy sao?”

Chu Văn Hiên gật đầu: “Trước kia bác sĩ cũng đề nghị anh nên đi du lịch nhiều hơn, không nên quá tập trung vào công việc, như thế ngược lại áp lực lại càng gia tăng. Nhưng anh chỉ có một mình nên không muốn đi, bây giờ có em, có thể suy nghĩ một chút. Thế này đi, anh giải quyết xong bản án đang tiếp nhận sẽ tự cho mình một kỳ nghỉ dài hạn.”

Khương Nghiên thấy anh đồng ý đề nghị của mình, vui vẻ ra mặt, nói: “Vậy vừa hay em có cớ để xin ba mẹ tài trợ. Từ sau khi đi làm, em khoe khoang khoác lác, nói không cần tiền của bọn họ, mấy tháng nay không những không có lương mà một phân tiền cũng không có, tiền tiết kiệm cũng đã xài không ít, ái chà chà, em nghèo kiết xác rồi.”

Chu Văn Hiên cười: “Không sao, anh có tiền.”

Khương Nghiên: “Đương nhiên em biết anh có tiền, anh là một đại luật sư mà.”

Chu Văn Hiên cười lắc đầu: “Anh mới công tác được hai năm, làm gì mà đại luật sư chứ, nếu nói đến thu nhập thì đúng là không cao.”

“Em mặc kệ, dù gì anh cũng là đại luật sư.”

Chu Văn Hiên bật cười, nghĩ đến điều gì đó, lại nói: “Nói đến tiền, trước khi đi du lịch, anh muốn em giúp anh cùng làm một việc.”

“Việc gì hả anh?”

Chu Văn Hiên hơi do dự: “Em biết đó, ba anh từng là một thương nhân thành công, tài sản không nhỏ. Anh là người thừa kế duy nhất của ông ta, ông ta để lại tài sản, cộng thêm lãi suất nhiều năm qua, đại khái là gần một tỷ.”

Một tỷ?

Khương Nghiên hít một hơi lạnh.

Mặc dù là tiểu thư nhà giàu, thật ra cô cũng chỉ là phú nhị đại, giá trị thị trường của công ty nhà cô đã hơn một tỷ, nhưng giá trị thị trường không phải tài sản khả dụng, bảo ba mẹ cô một lần bỏ ra một tỷ chắc chắn là không thể nào. Từ khi cô đi làm đến nay, cộng thêm tiền hỗ trợ đi lại mới được có hơn một vạn.

Vì thế con số này quả thật khiến cô khϊếp sợ.

Hơn nữa ngoại trừ nhà cửa sang trọng, cách ăn mặc và xe cộ của Chu Văn Hiên đều hết sức bình thường, đúng như người có thu nhập phổ thông.

Cô không nhịn được quan sát xung quanh căn chung cư.

Chu Văn Hiên biết cô đang nghĩ gì, buồn cười nói: "Anh không dùng đến số tiền đó, tiền mua căn nhà này là do ông bà để lại cho anh, em quên là khi còn sống ông bà anh mở quán ăn sao, họ cũng có một ít tài sản, bọn họ chỉ có một đứa con trai và một đứa cháu là anh đây, sau khi qua đời tài sản đều để lại cho anh, dặn anh phải sống thật tốt, anh liền mua một căn nhà." Nói rồi anh cười tự giễu, “Tính ra, ngoại trừ dễ dàng có được tiền tài thì anh chả có thứ gì cả.”

Khương Nghiên vội nắm lấy tay anh: “Nói gì đấy? Không phải anh còn có em sao?”

"Không sai, còn có em." Chu Văn Hiên thở phào một hơi, “Anh muốn đem tiền quyên góp, dùng chút năng lực giúp đỡ người cần nó. Nhưng đây không phải là số tiền nhỏ, trực tiếp quyên góp cho tổ chức xã hội nào đó cũng không yên tâm lắm. Anh vốn định tự mình mở một quỹ hỗ trợ, nhưng một mình anh không đủ sức làm chuyện đó.”

Mắt Khương Nghiên sáng lên: “Ý anh là muốn em cùng anh quản lý quỹ hỗ trợ này?”

Chu Văn Hiên gật đầu.

Khương Nghiên hào hứng hỏi: “Anh muốn hỗ trợ ở lĩnh vực nào?”

Chu Văn Hiên nói: “Giúp đỡ trẻ em đi.”

Khương Nghiên hiểu ý gật đầu, vì tuổi thơ anh quá bất hạnh, cho nên anh hi vọng có thể giúp đỡ cho những bạn nhỏ có hoàn cảnh khó khăn.

Cô nghĩ ngợi, nói: “Được rồi, mấy ngày nữa em sẽ bắt đầu chuẩn bị việc đó.”

Chu Văn Hiên cười: “Được, đợi anh giải quyết công việc xong sẽ cùng em làm việc này, hoàn tất thủ tục, chúng ta sẽ đi du lịch một thời gian.”

*

Khương Nghiên là người thuộc phái hành động, nói là làm ngay.

Năng lực làm việc của cô không tệ, quen biết nhiều người, sau khi chuẩn bị tài liệu xong, không lâu đã xin được giấy phép, lại tuyển thêm được nhân viên công tác và tình nguyện viên, có bạn bè hỗ trợ tuyên truyền, rất nhanh đã có không ít người đến xin hỗ trợ.

Dự án này khiến hai người bận rộn suốt hai tháng.

Chu Văn Hiên bỗng nhiên giật mình, hai tháng nay trầm cảm không còn chi phối cảm xúc của anh, không cần phụ thuộc vào cồn hay thuốc ngủ, chỉ cần ôm Khương Nghiên thôi, anh đã dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Tỉ lệ gặp ác mộng cũng ít hơn.

Với anh mà nói, Khương Nghiên còn hiệu quả hơn thuốc.

Lần đến bệnh viện kiểm tra, mức độ trầm cảm của anh đã giảm xuống, tình trạng bản thân rõ ràng ngày càng tốt lên.

"Sao rồi? Sao rồi anh?" Khương Nghiên chờ bên ngoài, thấy anh đi ra, vội vàng kéo tay anh hỏi.

Chu Văn Hiên cười: “Bác sĩ nói tình trạng bây giờ của anh tốt nhất trong hai năm qua, bây giờ đã giảm dùng thuốc, nếu có thể tiếp tục duy trì, hẳn là có thể sớm giảm xuống mức độ nhẹ.”

Nếu như giảm xuống thành mức độ nhẹ, vậy tức là không sao nữa.

"Thật ạ?" Khương Nghiên vui vẻ ôm chầm lấy anh, “Em biết mà, chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định anh sẽ tốt hơn.”

Chu Văn Hiên cười hôn cô, “Ừ, em là bác sĩ giỏi nhất của anh.”

Thật ra anh biết vấn đề mấu chốt của mình ở đâu, đó là không thể thoát khỏi cơn ác mộng, con ác quỷ dã chết kia vẫn luôn kéo chân anh không buông.

Nhiều năm qua anh đơn độc chiến đấu với nó, đương nhiên là rất gian nan.

Nhưng giờ đây khi màn đêm buông xuống, bên cạnh anh đã có một cô gái rạng ngời như ánh dương, cuối cùng anh không còn dây dưa với con ác quỷ kia nữa.

Lần đầu tiên Chu Văn Hiên mặc kệ ánh mắt người ngoài thể hiện cử chỉ thân mật trước đám đông như vậy, khóe môi Khương Nghiên giương cao, kéo tay anh nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà chuẩn bị đi du lịch thôi anh.”

“Ừ.”

Vì hai người đã từng đi đến nhiều quốc gia nên địa điểm cho chuyến du lịch lần này ở trong nước, cũng không chọn điểm tham quan có nhiều khách du lịch, chỉ là chọn một nơi có phong cảnh tươi đẹp.

Điểm đến cuối cùng là một thôn quê ở phía tây nam, cũng là nơi có trường tiểu học mà quỹ ngân sách của bọn họ hỗ trợ.

Thiết bị bọn họ hỗ trợ lúc trước đã được nhà trường sử dụng.

Hai người không phải cố ý đến đây khảo sát, chỉ là trùng hợp ghé qua nên đến thăm một chút.

Hiệu trưởng dẫn hai người đi tham quan, đến phòng học, mấy đứa nhỏ đang ngồi ngay ngắn nghiêm túc học tập.

Bọn họ đứng ngoài cửa sổ thấp giọng trò chuyện một lúc, tiếng chuông vang lên, giáo viên thông báo tan học. Bọn nhỏ như chim sổ l*иg, lao từ phòng học ra sân trường đùa giỡn.

Tuổi thơ của Chu Văn Hiên hầu như không hề có ký ức nào vui vẻ, nhìn đám nhỏ mộc mạc vui tươi trước mắt, khóe môi anh không khỏi cong lên.

Đang định tạm biệt hiệu trưởng, bỗng nhiên anh nhìn về phía phòng học trống rỗng vẫn còn một đứa bé ngồi đó.

Anh híp mắt nhìn đứa nhỏ đang yên lặng dùng bút vẽ trên giấy.

Cậu nhóc bảy tám tuổi, biểu cảm lại không hồn nhiên vô tư như bạn cùng lứa, thậm chí còn có chút u buồn.

Dường như anh nhìn thấy bóng dáng của mình ngày còn nhỏ.

“Hiệu trưởng, vì sao bạn nhỏ này không ra ngoài chơi?”

Hiệu trưởng nhìn vào bên trong cửa sổ, ồ một tiếng, thấp giọng nói: "Đứa nhỏ này không thích đám đông." Nói xong ông thở dài, “Ba cậu bé là người nghiện cờ bạc, thua bạc đều đánh em ấy, trước kia còn bình thường, mãi đến tháng trước cậu bé bị đánh đến nhập viện, bây giờ về ở cùng ông bà, từ đó không hề trò chuyện nữa.”

Chu Văn Hiên gật đầu: “Tôi đến xem bạn nhỏ một chút.”

Khương Nghiên hơi sửng sốt, theo anh vào lớp học.

Chu Văn Hiên ngồi xuống bên cạnh cậu bé. Đứa nhỏ kia bất giác ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông xa lạ dường như có hơi sợ hãi, vội vã cúi đầu.

Ánh mắt Chu Văn Hiên hơi vào bức tranh trên bàn, một căn nhà nho nhỏ, trong sân có một đứa bé và một chú chó con, đơn giản mà bình yên.

Anh ôn nhu nói: “Vẽ đẹp lắm, con thích vẽ tranh sao?”

Đứa nhỏ gật đầu.

Chu Văn Hiên cười nói: “Khi còn bé chú cũng thường xuyên giống như con vậy, ngồi trong phòng đọc sách làm bài tập một mình, rất ít khi chơi đùa cũng các bạn, nhưng thật ra chú rất muốn chơi cùng bọn họ. Con có giống chú không?”

Đứa nhỏ chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi trắng đen rõ ràng bình tĩnh nhìn anh, do dự một lúc, gật đầu.

Chu Văn Hiên nói: “Về sau chú mới biết, thật ra bọn họ đều rất thích chú.”

Đứa nhỏ rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: “Chú, có phải con người ta trưởng thành thì sẽ không đau khổ nữa đúng không ạ?”

Chu Văn Hiên cười gật đầu: “Ừ, đúng vậy. Cuộc sống sẽ không đau khổ mãi, chỉ cần con cố gắng trưởng thành, mọi thứ sẽ tốt hơn. Bây giờ, chuyện con cần làm là ra ngoài chơi cùng bạn bè con.”

Đứa nhỏ nhìn mấy người bạn đang nô đùa ngoài cửa sổ, trong ánh mắt ẩn chứa khát vọng và sự chờ mong, nhưng cơ thể vẫn không nhúc nhích.

Hiệu trưởng đi tới, sờ đầu cậu nhóc, cười nói: “Chỉ còn mười mấy phút là hết giờ chơi, con mau đi chơi đi.”

Cuối cùng đứa nhỏ cũng đặt bút xuống, chạy ra ngoài phòng học.

Khương Nghiên nhìn bóng dáng đứa nhỏ chạy đi, cười tủm tỉm: “Anh vậy mà cũng biết dỗ con nít nữa.”

Chu Văn Hiên cười.

Đôi khi giữa đồng loại với nhau có sự đồng cảm, cho nên đứa nhỏ này mới tin tưởng anh, thậm chí tìm kiếm hi vọng từ anh.

Anh nói với hiệu trưởng: “Phiền thầy chăm sóc đứa nhỏ này nhiều hơn, nếu có cần gì cứ nói với tôi.”

"Được rồi được rồi!" Thầy hiệu trưởng nói, trong lòng tự nhủ đứa nhỏ số khổ này xem như gặp được quý nhân.

Chu Văn Hiên kéo tay Khương Nghiên đi ra khỏi phòng học.

Đứa nhỏ kia hòa nhập cùng đám bạn, đang cùng bọn nhỏ nô đùa, nụ cười trên mặt cũng ngây thơ vui vẻ như bạn đồng trang lứa.

Anh thở phào một hơi, nói: “Khương Nghiên, chúng ta về nhà thôi em.”

Khương Nghiên gật đầu: “Được.”

Đi du lịch cũng hơn một tháng rồi, cũng tới lúc phải về nhà bắt đầu cuộc sống bình thường, không bao lâu nữa là qua năm mới, ba mẹ đã bắt đầu thúc giục rồi.

*

Từ sau khi ông bà qua đời, mấy năm nay Chu Văn Hiên đều ăn tết một mình, duy chỉ có một lần ngoại lệ là ở nhà Diệp Mân.

Mặc dù anh đã quen với cô đơn, nhưng cũng không thể không thừa nhận, thật ra anh rất hâm mộ những người có cuộc sống bình dị hạnh phúc kia.

Năm nay thì khác, anh đến nhà họ Khương.

Nhà họ Khương không phải người địa phương, bình thường chỉ có một nhà ba người, bây giờ có thêm Chu Văn Hiên, vợ chồng Khương thị thích náo nhiệt, cầu còn không được.

Ba mẹ Khương thậm chí còn chê con gái phiền, lúc chuẩn bị cơm tất niên còn đuổi Khương Nghiên đi chỗ khác, chỉ để lại Chu Văn Hiên hỗ trợ nấu nướng.

Từ nhỏ Khương Nghiên đã là bá vương được nuông chiều, bây giờ bị thất sủng, liền náo loạn với ba mẹ, sau đó được Chu Văn Hiên dỗ dành dăm ba câu mới dịu xuống , ngoan ngoãn đi xem TV với Mập Mập, có điều được một lúc liền nhịn không được chạy đến phòng bếp khảo sát công việc, tiện thể cho ba mẹ chút tư vị cẩu lương.

Cô ở nhà ăn cẩu lương hơn hai mươi năm, khó lắm mới có cơ hội đáp trả.

Chu Văn Hiên chưa bao giờ nghĩ một nhà ba người giản dị có thể cùng nhau sinh hoạt hạnh phúc đến thế.

Anh cũng không vì thế mà thấy không hòa hợp, thậm chí rất nhanh có thể hòa vào bầu không khí này.

Chu Văn Hiên kế thừa tay nghề nấu nướng của ông nội, bữa cơm nhà họ Khương vì thế mà phong phú hương vị hơn.

Vợ chồng Khương thị vốn là hai người ăn hàng, nhìn thành quả trên bàn ăn, lập tức cảm thấy con rể tương lai nhà mình ngàn dặm mới tìm được, hận không thể ăn xong bữa cơm này liền đem hai đứa nhỏ đưa vào động phòng.

Đương nhiên, hai đứa nhỏ nào cần nhờ ba mẹ sắp xếp đã sớm động phòng rồi.

Ba Khương rót một chén rượu uống cùng Chu Văn Hiên, vợ và con gái thì rót nước trái cây, sau đó nâng ly lên: “Nào nào nào, chúng ta một nhà bốn người cạn ly, chúc mừng năm mới, mong mọi điều suôn sẻ.”

Bốn cái cốc chạm nhẹ giữa không trung, vui vẻ uống cạn, cùng nhau nguyện ước cho năm mới.

Mẹ Khương gắp thức ăn cho Chu Văn Hiên, cười nói: “Nào Văn Hiên, bận rộn lâu như vậy, mau ăn đi con, đừng để đói bụng.”

Khương Nghiên cố ý nũng nịu: “Mẹ, sao mẹ chỉ gắp cho anh ấy thế, có con rể thì quên mất con gái, con nhìn thấu mẹ rồi.”

Chu Văn Hiên cười nhìn cô, gắp thức ăn bỏ vào chén cô.

Khương Nghiên vui vẻ ăn cơm: “Bạn trai em vẫn là tốt nhất.”

Mẹ Khương buồn cười xì một tiếng: “Ăn cơm ăn cơm thôi.”

Một bữa cơm vui vẻ hòa thuận.

Ăn cơm xong, Chu Văn Hiên chủ động dọn dẹp, bị ba Khương ngăn lại, cười nói: “Quanh năm suốt tháng ba đều làm việc này, con đừng cướp việc của ba.”

Mẹ Khương gật đầu phụ họa, sau đó gọi con gái con rể ra phòng khách, không biết lấy từ đâu ra hai bao lì xì: “Nào, đây là mẹ mừng tuổi các con.”

Khương Nghiên trực tiếp nhận lấy, Chu Văn Hiên chần chừ một lúc mới ngượng ngùng nhận.

Tiền mừng tuổi dường như đã là chuyện kiếp trước với anh.

Khương Nghiên cầm bao lì xì của mình, lại cầm của anh, nói: “Mẹ, sao con thấy lì xì của con mỏng thế!”

Mẹ Khương nói: “Giống nhau cả, con đừng có hòng đe dọa mẹ.”

Khương Nghiên cười to, kéo Chu Văn Hiên nói: “Sắp mười hai giờ rồi, chúng ta lên lầu xem pháo hoa đi.”

Mặc dù ở thành phố cấm đốt pháo, nhưng đêm giao thừa sẽ tổ chức bắn pháo hoa ở ven sông, cách biệt thự Khương gia không xa.

Khương Nghiên dẫn Chu Văn Hiên đến ban công phòng ngủ mình, cùng với tiếng đếm ngược trên TV, âm thanh đoàng đoàng đoàng vang lên, bầu trời đêm nhất thời được pháo hoa thắp sáng.

Pháo hoa ngũ sắc vọt lên không trung, lưu lại những vệt sáng rực rỡ chói mắt.

"Đẹp quá!" Khương Nghiên mở to mắt cảm thán.

Chu Văn Hiên gật đầu phụ hoa, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn gương mặt cô.

Pháo hoa có sáng chói cỡ nào cũng không sánh được cô gái của anh.

Trong tiếng pháo hoa đì đùng, Khương Nghiên quay đầu hỏi: “Anh, anh có vui không?”

“Vui!”

Khương Nghiên cười nói: “Vậy sau này chúng ta ngày nào cũng vui vẻ như hôm nay, em sẽ tìm lại cho anh những gì anh đã mất.”

Chu Văn Hiên nắm chặt tay cô: “Không cần tìm, có em là anh đã có tất cả.”

Trên sân trường đám nhỏ đang nô đùa vui vẻ.

**

Tác giả có lời muốn nói:

520 kết cục hoàn mỹ!

Mấy ngày nữa viết xong phiên ngoại về Giang Lâm mỗ sẽ đăng lên, không cần phải lướt tìm kiếm mấy ngày nay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play