Editor: Dì Annie
Chu Văn Hiên vốn định dùng khả năng hùng biện của một luật sư để thuyết phục cô từ bỏ, vì dẫu sao Tần Mặc và Diệp Mân chỉ còn cách một bước cuối cùng.
Anh không muốn cô gái trước mặt lại lạc lối.
Nhưng trông Khương Nghiên bình tĩnh thản nhiên, chậu nước lạnh kia không sao tạt xuống được, thậm chí có lúc anh hi vọng cô có thể thành công – dù biết chắc chắn là không thể.
Vì thế mấy lần đi đánh tennis cùng Tần Mặc, anh sẽ bối rối chú ý đến Khương Nghiên, chỉ là khi thấy dáng vẻ mất tinh thần của cô anh vẫn không đành lòng.
Thế là sau khi chơi tennis xong, kiểu gì anh cũng sẽ mời cô đi ăn, sau đó đưa cô về nhà an toàn, coi như là an ủi tâm hồn bé nhỏ bị đả kích của cô.
Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới.
Ngày thứ hai sau khi Tần Mặc và Diệp Mân xác định quan hệ, anh liền dẫn người đến sân vận động giương oai diễu võ.
Đương nhiên Khương Nghiên cũng biết chuyện này.
Ra khỏi sân vận động, theo thường lệ Chu Văn Hiên muốn mời Khương Nghiên ăn bữa khuya.
“Em muốn ăn gì?”
Khương Nghiên thuận miệng trả lời: “Hôm nay em không muốn ăn, đi uống chút gì đó được không?”
Chu Văn Hiên nhìn cô, thăm dò hỏi: “Có phải em đau khổ vì thấy Tần Mặc ở cùng Diệp Mân không?”
Lúc này Khương Nghiên mới lấy lại tinh thần, thì ra là chuyện đường cong cứu quốc, cô quay đầu nhìn anh, lập tức bày ra dáng vẻ mất mát: “Có phải đàn ông các anh đều thích những cô gái ưu tú giống học tỷ không ạ?”
Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, cô cảm nhận được dường như Chu Văn Hiên đang theo đuổi Diệp Mân, chỉ tiếc là Diệp Mân là học tỷ của cô.
Vì thế cô có chút vui mừng vì chuyện thành đôi này.
Chu Văn Hiên nhanh chóng cười nói: “Em cũng rất ưu tú mà! Học giỏi, năng lực làm việc tốt, tính cách thì càng khỏi phải nói.”
Diệp Mân thu hút anh, nhưng về sau anh mới biết, sự thu hút đó không liên quan đến tình yêu, mà là sự hâm mộ với sức sống ngoan cường như thế, hơn nữa cô ấy lại cứu anh một lần, cho nên anh coi cô là cọng rơm cứu mạng.
Gần đây trạng thái tinh thần của anh đã khá hơn nhiều, cũng dần hiểu rõ tình cảm của mình là thế nào.
Về phần vì sao trạng thái tinh thần lại có chuyển biến tốt, anh nghĩ hẳn là vì trong sinh mệnh ảm đạm của anh cuối cùng cũng có một tia sáng chiếu vào.
Khương Nghiên nghe anh nói vậy, ngượng ngùng cười: “Em làm gì mà ưu tú chứ? Mới nhận chức có mấy tháng liền không muốn làm nữa, mấy ngày trước em còn ngu ngốc ầm ĩ với lãnh đạo một trận, đang chuẩn bị từ chức nữa. Tính cách của em thật sự khiến người ta không chịu nổi, đoán chừng sau này chỉ có thể giúp ba mẹ em kinh doanh thức ăn gia súc thôi.”
Nghĩ lại thì khoảng thời gian bản thân thật sự được gọi là ưu tú là lúc cao trung, còn thời khắc huy hoàng nhất trong đời cô là lúc thi đại học.
Mặc dù từ nhỏ thành tích của cô không tệ, nhưng vì ỷ mình có chút thông minh nên không chú tâm học hành, thành tích chỉ có thể coi là ở mức trung bình.
Sau khi lên cao trung, ở ngôi trường trọng điểm nhiều cao thủ như thế, một chút thông minh kia hoàn toàn không đủ dùng.
Thành tích cao nhất của cô cũng chỉ hạng 20 trong lớp. Lúc ấy nghĩ đến chuyện Chu Văn Hiên vẫn đợi mình lên đại học, cô liền có cảm giác nguy hiểm, bắt đầu từ cao nhị, cô thay đổi chú tâm vào học tập, cuối cùng thuận lợi thi vào trường cũ của Chu Văn Hiên, người cũng gầy đi.
Có điều khi cô lên năm nhất thì Chu Văn Hiên đã xuất ngoại, căn bản không cho cô cơ hội nào.
Động lực không còn, bốn năm đại học cô bắt đầu sống phóng túng, làm thêm kiếm tiền sinh hoạt.
Chuyện này cũng không thể trách cô, chỉ trách ba mẹ cô quá nuông chiều con.
Khi còn bé, ba mẹ cô chỉ là vợ chồng công nhân viên bình thường. Năm sáu tuổi, mẹ dẫn cô đi mua sắm, cô nhìn trúng một con búp bê Disney giá tiền mấy trăm tệ.
Là một nhân viên bình thường lương tháng hơn hai ngàn, trước khát vọng của con gái, mẹ Khương do dự nhìn vào con búp bê cuối quầy hàng.
Trong lúc bà còn đang do dự, một vị phu nhân đeo vàng xa hoa đã dẫn cô con gái mặc váy công chúa đến mua con búp bê đi mất. Trước khi đi còn khinh thường nhìn mẹ con bà một cái.
Khương Nghiên còn nhỏ không có cảm giác gì, nhưng tâm lý của mẹ Khương lúc này đã sụp đổ, sau khi về nhà bà kể với chồng mình chuyện này, nhất thời tâm lý của ba Khương cũng sụp đổ.
Đôi vợ chồng cảm thấy có lỗi với khuê nữ nhà mình, hôm sau liền viết đơn từ chức ở đơn vị, từ công việc bác sĩ thú y và nhân viên kỹ thuật ổn định nhưng nghèo khó, quyết định chuyển sang kinh doanh thức ăn gia súc.
Khi đó ba Khương mẹ Khương cũng mới hơn hai mươi tuổi, là độ tuổi tràn đầy tinh lực để cố gắng. Ban đầu mở đại lý kinh doanh, về sau kinh doanh có lời, họ tự mình xây dựng thương hiệu riêng rồi mở nhà máy.
Nhà họ Khương chuyển vào căn hộ thương mại, đến khi cô lên lớp sáu thì dọn đến khu biệt thự.
Kể từ đó Khương Nghiên chưa từng trải qua cảm giác muốn thứ gì mà không có được.
Đó mới chỉ là bắt đầu, đến khi cô lên đại học, công ty Khương gia ở đô thị loại 3 đã mở rộng đến Giang thành, trở thành công ty sản xuất thức ăn gia súc hàng đầu. Vì có gia thế, ba mẹ cô luôn bảo con gái chỉ cần học tập không tệ lắm là được, không cần phải quá vất vả, ba mẹ đã tìm nơi để gửi gắm con, cho dù gia đình có phá sản cũng có thể để con cẩm y ngọc thực cả đời.
Khương Nghiên mơ hồ bỗng nhiên trở thành phú nhị đại: ???
Con thật cảm ơn ba mẹ!
Haiz, nhưng mà là công chúa thức ăn gia súc quả thật không êm tai chút nào, may mắn là về sau cô giảm cân thành công. Nếu không ba người nhà họ ra khỏi cửa cứ như lợn sắp xuất chuồng.
Chu Văn Hiên bị cô chọc cười: “Kinh doanh thức ăn gia súc cũng rất tốt mà, dù gì cũng tự mình làm chủ.”
"Còn không đúng sao ạ? Bạn bè của em đều gọi em là công chúa thức ăn gia súc! Khó trách Tần tổng không hứng thú với em, đúng là nghe không hay lắm, có hơi giống nhà giàu mới nổi." Nói xong cô thở dài, “Thôi bỏ đi, người ta hoa đã có chủ rồi, lại còn là học tỷ, em sẽ không làm phiền người ta nữa đâu, đêm nay anh trai phải uống cạn chén với em để em gạt đi chuyện cũ.”
Mặc dù cô chỉ thuận miệng gọi là anh trai, trong lòng Chu Văn Hiên lại thoáng hụt hẫng.
Hai người đến quán bar, uống một mạch đến hơn mười giờ.
Vì trong quán bar đủ loại người phức tạp, còn phải lái xe đưa người ta về, Chu Văn Hiên lấy nước trái cây thay rượu bồi cô.
Cuối cùng, thấy hai gò má Khương Nghiên đỏ hồng, say đến mức nói năng lộn xộn, anh vội ngăn cản cô uống tiếp, đỡ người ra ngoài.
“Em ngồi đi, anh đưa em về.”
Sau khi lên xe, Chu Văn Hiên cài dây an toàn cho người đã say khướt, khởi động xe.
Dọc đường, Khương Nghiên không hề ngoan ngoãn, chốc lát lại dựa vào bả vai Chu Văn Hiên, chốc lát lại lôi kéo cánh tay anh nũng nịu.
Nếu không phải định lực của Chu luật sư tốt, đoán chừng đã không thể lái xe được.
Khương Nghiên không ở cùng ba mẹ, cô ở riêng trong một căn hộ chung cư cao cấp.
Lần trước đưa cô về nhà, Chu Văn Hiên chỉ đưa đến cổng tiểu khu, nhưng có lần gửi đồ đến cho cô nên anh biết cô ở tòa nào.
Lần này cô say đến như vậy, đương nhiên anh không thể để cô xuống ở cổng tiểu khu.
Anh lái xe thẳng đến dưới lầu nhà cô, sau đó lay cô gái đang dựa lên vai mình: “Đi thôi, chúng ta xuống xe, anh đưa em về.”
Xuống xe, anh vừa ôm vừa kéo đỡ người bên ghế lái xuống.
Con gái khi say mềm mại không xương, dựa vào người anh, thân nhiệt ấm áp và mùi thơm đặc trưng của phái nữ quẩn quanh anh.
Rõ ràng cô gái không nặng bao nhiêu nhưng đỡ cô vào đến thang máy tiểu khu, mồ hôi đã đầm đìa.
"Mật khẩu nhà em là gì?" Chu Văn Hiên đỡ cô gái, thở dốc nhìn mã khóa hỏi.
Khương Nghiên nhắm mắt, mơ màng nói: “Sinh... sinh nhật.”
Chu Văn Hiên nhấn mật khẩu, quả nhiên mở được cửa, anh không nhịn được lẩm bẩm: “Sao có thể dùng ngày sinh làm mật mã được chứ? Không an toàn chút nào.”
Khương Nghiên ôm cánh tay anh, cười hì hì: “Anh trai, anh... Sao anh biết ngày sinh của em?”
“Không phải em đã từng nói sao?”
“Anh vẫn nhớ hả?”
"Ừ." Chu Văn Hiên chỉ muốn lo cho con ma men này thật tốt, không hề để trong lòng thắc mắc của cô.
Khương Nghiên cười hì hì, ngoan ngoãn để anh đỡ vào nhà, lại được anh vừa ôm vừa kéo đặt lên giường.
“Em nằm đi, anh lấy khăn ấm lau cho em.”
Khương Nghiên nhắm mắt, khẽ nỉ non một tiếng.
Chỉ là sau khi Chu Văn Hiên rời đi, con ma men vốn nằm trên giường lại ti hí mắt thăm dò, trong ánh mắt không hề có men say.
Xác định anh đã vào nhà vệ sinh, cô nhanh chóng trở mình, lấy gương ở tủ đầu giường ra soi.
Giày vò một trận, lớp trang điểm trên mặt cô đã hơi nhạt đi, cô dứt khoát lấy khăn ướt lau sạch. Da cô không trắng lắm, nhưng hơn ở chỗ là mịn màng hoàn mỹ, hơn nữa còn đang ở độ tuổi trẻ trung nên căng bóng như trứng gà bóc, không trang điểm vẫn rất ổn.
Lau mặt xong, lại chỉnh lại tóc, cô mới nằm lại trên giường.
Cô nghĩ ngợi, kéo quần áo trên người xuống một chút để lộ xương quai xanh và đường cong, lại bày ra một tư thế gợi cảm.
Nghe tiếng bước chân của Chu Văn Hiên trở lại, cô vội vàng nhắm mắt.
Chu Văn Hiên cầm khăn bông trở lại phòng, ánh mắt rơi vào cô gái trên giường, dưới ánh đèn ấm áp, mái tóc như tảo biển của cô xõa tung, vai hơi lộ ra.
Trong lòng anh bỗng hồi hộp, lặng lẽ hít một hơi mới tiếp tục đi về phía trước.
Khăn bông ấm áp lau lên mặt, động tác của anh ôn nhu cẩn thận, trái tim Khương Nghiên vừa mềm lại vừa ngứa, hận không thể hóa cầm thú ăn sạch người đàn ông tự chui đầu vào lưới của cô này.
Cô cảm thấy bây giờ mình như yêu tinh, còn Chu Văn Hiên chính là Đường Tam Tạng được bao người mơ ước.
Chu Văn Hiên lau sạch mặt và tay cho cô, biết cô mặc quần áo dày không thoải mái, nhưng mình là một người đàn ông, trên thực tế thay đồ ngủ cho cô thì không tiện lắm, chỉ có thể chỉnh lại gối đầu, đắp chăn mỏng cho cô sau đó chuẩn bị rời đi.
Nào ngờ anh còn chưa xoay người, Khương Nghiên đã lẩm bẩm trở mình, xốc chăn ra, sau đó nhắm mắt cởϊ áσ thun xuống.
Mặc dù cô vẫn mặc áo ngực thể thao, nhưng khung cảnh trên giường vẫn rất gợi cảm kiều diễm.
Chu Văn Hiên gần như dời mắt ngay lập tức, đưa tay kéo chăn lại, muốn đắp lên cho cô.
Nhưng còn chưa đắp, Khương Nghiên đã nhắm mắt lăn đến mép giường, còn đưa tay ôm chân anh, dùng mặt cọ cọ: “Không được đi!”
“Khương Nghiên, em nằm lại đàng hoàng đi.”
Cuối cùng Chu Văn Hiên vẫn kéo chăn đắp cho cô.
Gia hỏa này thật sự là Đường Tăng chuyển thế đó hả?
Khương Nghiên vẫn nhắm mắt, nghiến răng.
Thấy anh sắp đi, cô quyết định trở mình lần nữa.
Bịch một tiếng, cô lăn xuống đất.
Mặc dù sàn gỗ nhưng vẫn khiến cô đau đớn kêu lên.
Chu Văn Hiên đi tới cửa giật mình, vội vàng bước đến ôm cô trở lại giường.
Khương Nghiên thừa dịp bắt tay anh, cố ý lẩm bẩm: “Không được đi! Không được đi!”
Chu Văn Hiên không tránh được, đành phải vỗ về cô: “Anh không đi đâu, em ngủ đi.”
Lòng bàn tay con gái ấm áp, anh có chút không nỡ buông.
Khương Nghiên thấy anh không tránh, cũng ngoan ngoãn nằm xuống, còn tiện tay cởϊ áσ ngực thể thao, trần trùng trục dựa vào anh.
Giác quan thứ sáu của con gái rất mạnh, cô cũng không ngoại lệ.
Khoảng thời gian này, cô có thể cảm nhận được Chu Văn Hiên đối xử với cô rất đặc biệt.
Cô không tin đến nước này mà anh có thể nhịn được.
Trừ khi anh thật sự là Đường Tăng, hoặc là do cô hiểu sai ý tứ của anh.
Cũng không biết qua bao lâu, dù Chu Văn Hiên vẫn nắm tay cô, nhưng trước sau vẫn không có động tác gì, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh cô.
Rốt cuộc Khương Nghiên cũng không chống cự nổi tác dụng của rượu, chốc lát sau đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy trời đã sáng trưng.
Trên giường chỉ có một mình cô.
Cô vốn cho rằng Chu Văn Hiên đã rời đi, lại nghe bên ngoài có tiếng sột soạt.
Cô thở phào, sau đó vén chăn kiểm tra cơ thể mình, đừng nói là không có bất kì biến đổi gì, ngay cả vết dâu tây trên mặt trên cổ cũng không có.
Khương Nghiên hoàn toàn sụp đổ.
"Em dậy rồi hả? Có khó chịu không? Anh có nấu cho em chút canh giải rượu." Chu Văn Hiên đứng ở cửa phòng ngủ, thấy cô gái ngồi trên giường để trần, vội vàng quay đầu.
Khương Nghiên ngẩng đầu, đờ đẫn nói: “Chu Văn Hiên, có phải đêm qua chúng ta đã xảy ra chuyện gì phải không anh?”
Chu Văn Hiên cười nói: “Em đừng lo, chúng ta không làm gì cả.”
Khương Nghiên cầm áo thun trên giường mặc vào, nhảy xuống giường đi đến trước mặt anh, tức giận nói: “Không ngờ học trưởng lại là người như vậy, anh làm mà không dám nhận là vì sợ em đeo bám anh phải không ạ?”
Chu Văn Hiên: “...”
Khương Nghiên tiếp tục nói: “Anh yên tâm đi, mặc dù chuyện gì nên làm chúng ta cũng đã làm, nhưng em cũng có tự trọng, anh đã không nhận thì em sẽ không đeo bám anh.”
Chu Văn Hiên vội nói: “Em hiểu lầm rồi, chúng ta không làm gì cả.”
Khương Nghiên: “Có làm gì hay không chẳng lẽ em là người trong cuộc mà lại không biết sao? Em không ngờ anh là người đàn ông dám làm không dám chịu.”
Dứt lời, cô hứ một tiếng, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Chu Văn Hiên không biết làm thế nào, đi đến bên cửa: “Khương Nghiên, em thật sự hiểu lầm rồi.”
Khương Nghiên khoát tay: “Anh không cần phải giải thích, em biết, anh không muốn chịu trách nhiệm với em.”
Rửa mặt xong, cô lại đi đến phòng bếp, nhìn thấy nồi canh giải rượu, khóe môi khẽ cong nụ cười xấu xa, đưa lưng lại với anh nói: “Chu Văn Hiên, em sẽ không bám lấy anh đâu, anh yên tâm đi.”
Chu Văn Hiên chưa từng trải qua chuyện thế này, nhìn bóng lưng cô gái, mím môi nói: “Anh... Không phải anh không chịu trách nhiệm.”
Khương Nghiên nhanh chóng quay đầu, kinh ngạc nói: “Thật không ạ?”
Chu Văn Hiên gật đầu.
Khương Nghiên bước lên trước nhào vào ngực anh: “Em biết anh không phải loại người này mà.”
Tay chân Chu Văn Hiên hơi luống cuống ôm lấy cô: “Em không để ý đến Tần Mặc nữa sao?”
“Tần Mặc là ai?”
Chu Văn Hiên: “...”
Khương Nghiên: “À, anh nói đến vị Tần tổng hay chơi tennis với anh sao, em quên rồi, anh ta trông thế nào em cũng không nhớ rõ nữa.”
Chu Văn Hiên: "..." Sao anh cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ?
Nhưng cảm giác được người khác ôm cũng không tệ, vì thế hành vi của cô có táo bạo, không thích hợp đi nữa cũng không quan trọng.
Giả vờ thì cứ giả vờ vậy.
Có điều, anh còn chưa tận hưởng ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Khương Nghiên bỗng nhiên ngẩng đầu dán lên môi anh.
Chu Văn Hiên: “...”
*
Tác giả có muốn nói:
Đừng để ý đến những người thích bôi đen người khác*, đừng tranh luận với bọn họ, cũng không cần ghi thêm điểm, mọi người bình luận chương mới là được.
*nguyên văn là 黑子 chỉ những người thích làm mất uy tín của người khác