6

Ta làm sao biết, ngươi thử nghĩ lại vì sao ngươi không biết đi!

“...”

Ta nhấp miệng, không biết vì sao mà lại muốn cười.

Vì Thương Quan không biết, trên mặt hắn lộ vẻ nghi hoặc. Sau một lúc sau hắn dại ra.

Ta nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn chậm rãi đỏ rần rần, tiếp theo là vành tai.

Khuôn mặt tiều tụy của người bệnh giờ này lại đỏ ửng lên. Woa, thật sự là sắc đẹp có thể thay cơm ăn đó.

“Ngươi…”

Ta không biết xấu hổ, đây lại chẳng phải là chuyện mới đây. Người nào đó đã từng bị ta cởi bỏ xiêm y chắc là đã sớm biết rồi.

“Ai da, mở ra xem xem nào!”

Ta vẫy vẫy chuôi kiếm, chỉ vào bức thư trong tay hắn.

Vội vàng nói lảng tránh sang chuyện khác, không biết chừng trên người hắn có mang theo loại đồ vật hung tàn như hóa huyết cổ

Thương Quan trợn mắt nhìn ta, xụ mặt, hừ lạnh một tiếng, kéo phong thư ra.

Ta lại gần nhìn, cằm sắp chạm vào bả vai bên trái của hắn.

“Đừng đứng sát với ta như thế.” Hắn dịch nửa bước sang bên cạnh.

“Ta nhìn không rõ.” Ta cũng dịch nửa bước, còn dùng tay kéo lại.

Hắn thở mạnh một hơi, nắm tay siết chặt. Ta giả vờ như không nhìn thấy, bắt đầu trực tiếp xem nội dung trên tờ giấy kia.

Thật đáng tiếc, ta chả hiểu gì cả.

Chữ thì không có nhiều, nhưng mỗi chữ đều giống một con sâu, vô cùng kỳ lạ, quỷ dị mà giương nanh múa vuốt.

Không có gì thú vị hết.

Ta lùi lại, thiếu chút nữa lại dẫm lên đống máu loãng kia, tầm mắt chuyển rời từ tờ giấy đến sườn mặt của Thương Quan

Hắn nghiêm túc đọc, mày nhăn lại. Sau khi đọc rồi, sắc mặt vốn đang trầm ổn lại trở nên nghiến răng nghiến lợi.

Ồ, đây là đọc hiểu đúng không, vậy được rồi.

“Sao không xem nữa?” Hắn thấy ta lui lại, vẻ mặt tức giận nói.

“Ta nhìn không hiểu gì hết.” 

Nếu là Đàn Ngọc ở đây thì tốt rồi, ta thì không được. Bảo ta nghiên cứu các loại văn tự thiên thư, thà giết ta còn hơn, không thể lafmd dược!

“Trên đó viết gì thế, nói cho ta một chút đi!”

Ta tung tăng nhảy nhót, lại thò lại ngần xem văn tự hình sâu bọ kia, Thương Quan nheo mày, làm như kinh ngạc a lên một tiếng, nói: “Ồ, còn có thứ ngươi không biết cơ đấy, thật là hiếm có.”

Làm gì thế! Lại muốn khiêu khích ta đúng không?

“Đừng mơ là ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Thương Quan giơ tay đang cầm giấy lên, trong áo bò ra một con sâu nhỏ màu đỏ như lửa, cắn lên trên tờ giấy một cái.

Tờ giấy bị đốt sạch sẽ, nháy mắt biến thành tro tàn.

Hắn đắc ý giương lông mày.

Xì, thằng nhóc thối!

“Ta cầu xin ngươi đó, ngươi cũng không nói cho ta biết hay sao?”

Xem xét thời thế chính là thuật tu hành tất yếu khi hành tẩu giang hồ.

“Thương đại thiếu chủ?”

“Thương Quan ca ca!”

Ta lôi kéo tay áo của hắn, vừa lắc lắc vừa dậm chân.

Hắn nổi hết cả da gà

“Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đó!”

Ta cụp mi rũ mắt, ăn nói kép nem, một cô nương đang cầu xin người khác quá đáng yêu, làm sao có thể có ai có ý chí mà không đồng ý chứ?

Thương Quan bị dính lấy hỏi han, ném tay của ta ra, tức giận nói: “Nằm mơ!”

Giỏi lắm thằng nhóc này! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.

“Ngươi có nói hay không?”

Tiên lễ hậu binh, ta lập tức tiến lên khóa cổ, khuỷu tay khóa lấy cổ hắn, ngửa về phía sau.

Không nói ta sẽ trói hắn đem về nam phong quán! Vậy thì rương vàng kia sẽ về tay ta.

Hắn theo bản năng mà đánh ta một khuỷu tay, uốn gối đá sau, muốn đá vào chân ta.

Hử? Sức lực khôi phục không ít đâu.

Năng lực tự chữa thương của  hắn mạnh như vậy sao?

Sao có thể chứ, nếu ngã vào vũng máu ta cũng sẽ thành một vũng máu.

Ta tránh khỏi chân của hắn, chống khuỷu tay nhảy đến một bên.

“Ban ngày ban mặt, đừng có lôi lôi kéo kéo!”

Lúc này sức lực của hắn không so được với ta, cánh tay cũng không tránh được. 

Thật là uất ức!

Ta lại rất vui.

Con mắt hình viên đạn kia của hắn có thể chọc thủng ta, trong ánh mắt đều muốn mắng chửi ta mặt dày vô sỉ, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Đúng là như thế, ta chính là người như vậy đó!

Ta cười tủm tỉm mà tóm lấy cổ hắn, mặt đầy uy hiếp: “Ngươi có nói hay không?”

Hắn bị bắt ngửa đầu trong khuỷu tay của ta, lông mi run run, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng không tình nguyện mà thỏa hiệp: “Nói, buông ta ra trước đã!”

Khi ta cầm roi ngựa, đội mũ cói, ngồi trước xe ngựa, còn cảm thấy hoảng hốt một chút.

Mấy ngày trước ta còn ở Phi Tiên Lâu ở kinh thành làm đầu bếp, ảo tưởng rằng ẩn mình với thế giới, Thương Quan nhất định không tìm thấy ta.

Nào biết vài ngày sau, ta lại trở thành xa phu của hắn, hộ tống hắn quay về Vạn Cương Môn.

Sư phụ nói đúng, vận mệnh chính là một trục quay sứt sẹo, vĩnh viễn chỉ về phía kém hơn. 

Ngươi tưởng nó là rồng, nó lại biến thành sâu.

Cho nên vì sao ta lại có bản lĩnh tới mức ấy? Có thể ăn mất cổ bản mệnh của Thương Quan!

Thật là oan nghiệt.

Còn lá thư kia, đúng là do Noãn Ngọc Sinh Yên viết, hơn nữa, chính là cố ý viết cho Thương Quan đọc.

Đầu thư là nhờ Thương Quan giúp hai người ở Nam Phong Quán hỏi thăm sức khỏe của môn chủ Vạn Cương Môn.

Là người quen của cha hắn sao?

Ta giật mình, nói với Thương Quan: “Vậy cũng coi như hắn cứu ngươi, giết bọn bắt cóc để ngươi hả giận rồi!”

Quan trọng là, còn để lại một rương vàng, lắm tiền nhiều của như vậy.

“Có ai bảo vàng này để lại cho ta đâu!”

“Vậy sao ngươi còn trở về?”

Thương Quan là ai, là thiếu gia nhà giàu.

Mà ta chỉ là một bé gái nghèo kiết xác.

“Tiền này ngươi thật sự không cần ư?

“Không cần!”

Hắn trả lời vô cùng chắc chắn.

“Ngươi không trả lại, cũng không thu, chẳng lẽ ngươi ném đi à?”

Ta tức giận, rương vàng này có thể mua rượu, ít nhất có thể đủ cho ta uống mười năm đó.


Thương Quan do dự trong chốc lát lại nói: “Để cho ngươi!”

Hả? Ta mở to hai mắt nhìn: “Ngươi thật sự muốn để ta nuôi ngươi à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play