5.

Bị ta ăn rồi.

Cổ Nhân Duyên màu mỡ mượt mà, toàn thân trắng như tuyết, trên người có chính vòng tròn màu đỏ, đã bị ta ẳn ồi.

Thơm ngon ngọt giòn. 

Kẻ đại gian đại ác lại chính là ta!

Có một thứ gọi là lương tâm, giờ phút này đang nhảy nhót lung tung ở trong ngực, đang dùng lời lẽ chính đáng để lên án hành vi phạm tội.

“Vậy thì… ngươi phải làm sao bây giờ?”

Không còn cổ bản mệnh nữa, đối với người tu hành cổ độc giống như thiếu chân thiếu tay.

Nếu Thương Quan lại thả sâu cắn ta, ta nhất định sẽ không tránh nữa. Cùng lắm thì ta lại viết một phong di thư gửi cho Quần Ngọc, bảo hắn chôn ở nấm mồ của ta mấy vò rượu ngon. 

Thương Quan khẽ hừ nhẹ một tiếng, vứt tay ta ra, không trả lời, nhìn không giống như khổ đại cừu thâm, mà giống như đang giận dỗi vậy. 

Hắn lập tức đi về phía trước, ta đoán hắn cũng không biết chính mình muốn đi đâu.

Có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể đi theo thôi.

Ta nơm nớp lo sợ. 

Ai mà nghĩ được là ăn một con sâu chiên mà thiếu chút nữa đã giết một mạng người rồi.

Nhưng mà, hắn đã đuổi giết ta hơn một năm rồi, không giống như là đang nội thương.

Nội lực trầm ổn đầy đủ, một tay cổ độc xuất thần nhập hóa, đuổi ta đến nỗi tè cả ra quần.

Vì sao đã một năm rồi, đến giờ mới… bất ngờ phát bệnh hiểm nghèo?

“Không có cổ bản mệnh, ngươi có phải sẽ chết hay không?...”

Giờ phút này, ta căn bản không nghĩ được vì sao thiếu chủ Vạn Cương Môn đỉnh đỉnh đại danh lại có cổ bản mệnh là Cổ Nhân Duyên phúc hậu vô hại như vậy.

Chẳng lẽ hắn còn muốn làm Nguyệt Lão dắt tơ hồng cho người ta hay sao?

Đáng tiếc chưa kịp xuất sư, nhân duyên của bản thân hình như đã bị ta chặt đứt mất rồi.

“Cũng không hẳn…”

Hắn không quay lại, âm trầm nói: “Nếu ta chết, ngươi đừng hòng sống.”

Ui. Tuy là ta cũng có ý tưởng lấy mệnh tạ tội, nhưng cũng không nhiều lắm.

Ta đi theo sau hắn, sốt ruột lo lắng nói: “Vậy tình huống này của ngươi bây giờ phải làm sao, tiếp theo ngươi đi đâu?”

“...”

“Về Nam Cương đi tìm chết.”

Lại làm ta sợ, “Ngươi cứ như vậy chỉ sợ cũng không về được đến Nam Cương…”

Ta chạy vội hai bước, nhảy đến trước mặt hắn “Hay là, để ta hộ tống ngươi về?” 

Đôi mắt ta tỏa sáng lấp lánh, hình như là trước tiên ta có thể đền bù cho hắn rồi.

“Ta hiểu y thuật, trên đường có thể chăm sóc ngươi, khinh công cũng không tệ lắm, nếu gặp được kẻ thù của ngươi có thể mang ngươi chạy trốn”

Đáng tiếc là Thương Quan đối với chuyện giang hồ cũng không có vấn đề gì lớn lắm, hắn cười nhạo, không dao động, chuẩn bị đi vòng qua ta.

Ta lùi lại, che ở trước mặt hắn: “Nếu ngươi thật sự là vì mất đi cổ bản mệnh mà tẩu hỏa nhập ma, hoặc là mất hết công lực, ta có thể… nuôi ngươi!”

Tuy là ta không có tiền!

Sau khi Thương Quan nghe được nửa câu, lại giống như bị đùa giỡn, tức giận lườm nguýt ta, nhưng hắn vừa đối mặt với ta không bao lâu, ánh mắt lại lướt qua đầu ta, thần sắc trở nên nghiêm túc.

Hắn nhìn thấy cái gì?

Ta không hiểu gì mà quay đầu, trên mặt đất có hai cái rương đã mở ra, bên trong là kim quang rực rỡ, bên ngoài có mấy khối vàng rơi rụng.

Chuyện này là sao? Ông trời cũng muốn giúp ta nuôi hắn sao?

Ở bên cạnh cái rương, có ba bộ quần áo giày tất màu đỏ đen làm thành hình người, còn đang bốc khói, phía dưới có chất lỏng màu đen đậm đặc.

Đừng nói với ta đây là ba người lái buôn kia đấy?

Ta nhìn trái nhìn phải, cứ cảm giác là có liên quan đến cổ độc, tàn nhẫn độc ác như vậy.

Ta mở to hai mắt, nhìn Thương Quan. Không phải là ngươi làm chứ?

Cổ độc không ngờ đáng sợ như vậy, có thể làm người sống nháy mắt hóa thành nước?

“Không phải ta.”

Hắn ngay lập tức phủ nhận, nhình chằm chằm chút máu loãng còn sót lại, cau mày, giống như đang nghĩ tới cái gì đó.

Thật lâu sau hắn mới hỏi: “Ngươi có biết Noãn Ngọc Sinh Yên không?”

Đây chẳng lẽ không phải là một câu thơ à? Ta có loáng thoáng nghe nói.

Thương Quan lại nói tiếp: “Người này đến từ Nam Cương, dùng Cổ Hóa Huyết rất giỏi, nếu chết trong tay người này thì xác chết đều hóa thành máu loãng, phía trên bốc khói trắng cuồn cuộn.Hắn hành tẩu trong giang hồ, tự xưng là Noãn Ngọc Sinh Yên”

“Ngươi đánh không lại hắn à?”

Ta thuận miệng hỏi, hơi tò mò một chút.

Ai ai cũng biến sắc mỗi khi nghe thấy tên của thiếu chủ Vạn Cương Môn, Nam Cương nhất bá.

Còn sẽ có người kiêng kỵ hay sao?

Trong đầu ta đột nhiên hiện ra khuôn mặt tuấn tiếu của nhị công tử ở nam phong quán kia, chẳng lẽ là hắn ư?

Thương Quan liếc nhìn ta một cái, lại hừ một tiếng: “Nếu là lúc trước, tất nhiên là ta không sợ…”

Ta yên phận mà câm miệng lại.

Hắn cầm lấy một nhánh cây, ngồi xổm xuống lật xem một bãi máu loãng trong đó, nhánh cây vừa đến gần vũng máu loãng đó cũng bắt đầu bốc khói màu trắng.

Mà ta cũng nhặt một cây, bắt đầu chọc chọc rương vàng kia.

Nếu không phải là sợ có độc, ta đã sớm nhặt lên cắn một miếng rồi.

Hả? Bên dưới cái rương hình như còn có một vách ngăn, sau khi lật ra thì lộ ra một góc giấy trắng, giống như là một phong thư.

Ta chọc chọc Thương Quan, ý bảo hắn đi lấy.

Ta không muốn bị hóa thành máu loãng đâu.

Hắn tức giận trừng mắt liếc ta một cái, nói: “Hóa huyết cổ cũng không khó giải quyết, Noãn Ngọc Sinh Yên khiến người khác kiêng kỵ là người bên người hắn…”

Nói rồi xé xuống một góc áo của mình, lấy ra một bao tay đẩy khối vàng ra, mở ra ngăn bí mật của cái rương.

Đúng là một phong thư.

Trên đó có ấn hoa văn hình bông hoa màu vàng, mùi hương vẫn còn bay xung quanh.

Không có ký tên.

Thương Quan nghi hoặc cầm lấy phong thư, do dự không biết là có nên mở ra hay không.

“Vì sao Noãn Ngọc Sinh Yên lại ở kinh thành? Vì sao sẽ giết ba người này?”

Ta ậm ừ hai tiếng, có chút không đành lòng mà nói: “Ba người này chắc là bọn buôn người đã trói ngươi.”

“...”

“Mà Noãn Ngọc Sinh Yên, hình như là chủ nhân của nam phong quán, người mua ngươi.”

Quả nhiên, mặt của Thương Quan đen lại.

Hắn nắm chặt phong thư, vừa lỏng lại vừa chặt.

Rất lâu sau, hắn mới oán hận mà nói với ta: “Từ trước tới nay Noãn Ngọc Sinh Yên làm việc quái đản, nay có thêm hồng nhan tri kỷ, danh tiếng bên ngoài lại càng đáng sợ. Hai người như hình với bóng, rất là khó chơi.”

Ta trầm tư suy nghĩ, nếu Noãn Ngọc Sinh Yên là nhị công tử của nam phong quán kia, thì hồng nhan tri kỷ của hắn rất có thể là vị đại đương gia kia.

Kinh thành quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long, chỉ một nam phong quán nho nhỏ đã có hai vị cao thủ tọa trấn.

Ta kinh ngạc cảm thán, sau đó lại phát hiện ra hình như ta không phải là một người đứng đắn.

Ta không nghĩ ngợi mà mở miệng hỏi hắn: “Vị hồng nhan tri kỷ này, có phải tên là… Lam Điền không?” (1)

Thương Quan ngây người trong chớp mắt, hỏi: “Sao ngươi lại biết?”

____

(1) Có bạn hỏi mình về Lam Điền, vì sao là Lam Điền, mình mới nhớ ra là cần phải giải thích mới được, cảm ơn người đẹp nhé!
Lam Điền và noãn ngọc sinh yên xuất hiện trong bài thơ Cẩm Sắt của Lý Thương Ẩn:
藍田日暖玉生煙: Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên, dịch nghĩa là ánh nắng ấm áp chiếu vào hạt ngọc Lam Điền sinh ra khói. Lam Điền là tên một ngọn núi, ở huyện Lam Điền, nơi có rất nhiều ngọc đẹp

Để đọc bài thơ Cẩm Sắt của Lý Thương Ẩn, vào link này nha: https://www.thivien.net/.../poem-pJBwoRHVKJ-XuTxRTje2pQ

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play