Bất Chu Sơn có hai thanh bảo kiếm truyền lại đời sau, một là Trường Mệnh, hai là Tửu Quỷ.
Sư phụ đã ly thế nhiều năm, bảo kiếm vẫn có hung danh bên ngoài như cũ.
Nhưng mà hung là kiếm, chứ không phải ta và sư huynh
Vì thế…
“Ngươi xin lỗi.”
Vẻ mặt của ta rất chính nghĩa, nói lời chuẩn xác.
Trợn mắt nói dối chính là sở trường của ta, “Kiếm này là ta nhặt được ở trên đường.”
Vẻ mặt của Thương Quan lạnh lùng, không nói gì nữa, nhưng ánh mắt lại muốn nói với ta, ngươi lừa quỷ phải không.
Xì, thằng nhóc chết tiệt này thật không dễ lừa.
“Haizz, thật sự đó, ngươi tin ta đi, ta không phải là Dao Đài đâu, ta là Quần Ngọc, Quần Ngọc.”
Hắn hừ một tiếng, vịn cột thong thả đứng dậy, cười lạnh: “Chủ của kiếm Trường Mệnh từ trước đến giờ đều rất cẩn thận, không có giống ngươi, tùy ý làm bậy, to gan lớn mật.”
Chuyện này là sao? Thanh danh Quần Ngọc tham sống sợ chết đã truyền tới tận Nam Cương rồi cơ à?
Haha, khi nào trở về có thể cười nhạo hắn, xem ai mất mặt hơn.
Ta đang định càn quấy nhất định không chịu thừa nhận, đột nhiên nghe được tiếng bước chân từ xa tới gần ở ngoài cửa.
Nhị công tử kia đã trở lại rồi ư?
Cả hai chúng ta đều cả kinh.
Nội lực của Thương Quan đang rối loạn, chỉ cần động khí một chút thôi ta cũng sợ hắn hộc máu mất.
Nếu là muốn chạy, ta chỉ sợ ngay cả mở cửa sổ cũng khó khăn.
Haizz, cứu người phải cứu đến cùng.
Không kịp xóa dấu vết đánh nhau trong phòng, ta vội chạy về phía hắn, hắn lại còn muốn tránh nữa.
Ha, cho dù ngươi có kêu rách cổ họng cũng không có người khác tới cứu ngươi đâu! Trong ánh mắt cảnh giác của hắn, ta giam cầm đôi tay lộn xộn của hắn, vác hắn lên vai.
“Không được lộn xộn! Ngã xuống chết thì đừng có trách ta!”
Đồng thời với tiếng đẩy cửa kẽo kẹt, ta mang theo hắn trốn ra bằng lối cửa sổ.
Đạp gẫy một chấn song cửa sổ, dẫm vỡ mấy chục viên ngói trên mái nhà, người hắn mảnh khảnh như vậy, thật ra nặng không chịu nổi.
Ở đây Thương Quan ôm chặt lấy bả vai của ta, cả người bị gò bó muốn chết, cộm làm ta bị đau.
Nội tức của hắn không ổn, thở hổn hển, hơi thở phả vào gáy của ta, có chút cảm giác quyến rũ lạ lùng, tuy rằng khá là xấu hổ.
Khi ta vững vàng tiếp đất, đã cách xa nam phong quán mấy con phố.
Một hẻm nhỏ ngõ nhỏ, xung quanh đều là phòng ốc thấp bé.
Không xong rồi! Quên mất bầu rượu của ta ở bên kia.
Đều tại Thượng Quan! Ta u oán nhìn hắn.
Sau khi Thương Quan rơi xuống đất, hắn mím môi thật chặt, cách xa ta một trượng, ánh mắt nhìn sang phía khác, không thèm nhìn ta.
Cái tay bị ta tóm lấy lại căng lên, không biết gác ở đâu, nhìn kiểu gì cũng thấy không tự nhiên, giống như là ta đã vô lễ với hắn vậy.
Tuy đúng là ta đã từng vô lễ với hắn, nhưng lại không phải là lúc này, có gì mà xấu hổ cơ chứ!
Thấy không có ai đuổi theo, ta tò mò hỏi: “Ai đánh ngươi bị nội thương đến mức này? Nghiêm trọng đến như vậy? Không phải là ta đấy chứ!”
Sắc mặt của Thương Quan lại càng khó nhìn, xoay người đi.
Ta có thể cảm nhận được hắn đang bị áp lực bởi xúc động muốn đấm ta.
“Này, ngươi đi đâu thế?” Ta trực tiếp chặn ngang kiếm, ngăn trở đường đi của hắn, giống như một tên lưu manh chặn đường.
“Ngươi bị thương như thế này, không đi tìm đại phu hay sao? Trên đường đi nếu lại bị ngất lại không có ta cứu ngươi đâu.”
“Lần sau nếu không phải là nam phong quán, ngươi bị sài lang hổ báo ăn sống thì sao? Ngươi không sợ à?”
…
Không chịu nổi ta lải nhải, Thương Quan không thể nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.
“Liên quan gì tới ngươi chứ? Không cần phải thương hại ta!”
Ai da, không ngờ ta lại nghe ra giọng nói như đang giận dỗi, sao giống như là đang ấm ức tủi t hân.
“Hiều lầm, hiểu lầm thôi!” Ta thành khẩn mà nhìn hắn.
“Thật sự không nghĩ, ta đúng là sai trước, trong lòng ta thật sự áy náy, nói đi, con sâu mà ta ăn của ngươi, có phải gọi là… Cổ Nhân Duyên không?”
Hắn sửng sốt, giống như là không dự đoán được là ta sẽ biết.
“...”
Biểu tình lại càng mất tự nhiên, hơn nữa lỗ tai còn đỏ lên.
Trời ạ, đuổi giết ta lâu như vậy, thiếu chủ Vạn Cương Môn lạnh lúc độc ác vô tình, không ngờ lại đỏ mặt.
Người Miêu Cương tướng mạo xinh đẹp, cho dù là giơ tay nhấc chân cũng có phong tình. Bỏ lại tình cảnh xấu hổ này, coi như cũng là một cảnh đẹp khó có được.
Ta ho lên một tiếng, “Hay là, ta đi tìm một con để đền bù cho ngươi được không?”
Hắn nói: “Với sự vô…”
Còn chưa dứt lời, hắn lại ho khan, máu tươi lại tràn ra từ miệng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Thật là thê thảm.
Ta đến bắt tay hắn, Thương Quan theo bản năng giật tay lại, nhưng cuối cùng vẫn đành phải nhận mệnh, không phản kháng nữa.
Ta cầm cổ tay hắn tra xét, dựa theo kinh mạch hỗn độn tìm kiếm nguyên nhân nội thương.
Hơi thở ôn hòa hữu lực, giống như những dòng nhỏ lan tràn vào thân thể hắn. Hắn lại phát run?
Thương Quan không đứng nổi nữa, dựa về phía ta, ngực dựa lên bả vai ta, tiếng tim đập như đánh trống. Ta ngẩng đầu có thể nhìn thấy vàng tai đỏ bừng của hắn, cái cổ trắng nõn của hắn.
Hừ, lại khiến hắn khó chịu vô cùng.
Chân khí trong cơ thể Thương Quan chạy tán loạn bốn phía, đi ngược chiều giống như đang tẩu hỏa nhập ma, không có chỗ về.
Cứ như thế mãi, lục phủ ngũ tạng sẽ tổn thương nghiêm trọng, không sống được bao lâu nữa.
Nhưng mà…
“Cổ bản mệnh của ngươi đâu rồi?” Ta cau mày, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.
Ở chỗ trung tâm của đan điền rỗng tuếch, giống như thiếu cái gì đó.
Ta nhớ tới lời tiểu sư phó nói: “Người tu hành cổ độc đều dưỡng một con cổ bản mệnh.” Sống ở đan điền, lấy máu thịt tẩm bổ.
Thương Quan nghe vậy, rũ lông mi, đồng tử đen nhánh trong suốt.
Ta đột nhiên không dám nhìn vào mắt hắn nữa.
Có một ý tưởng không thể tin nổi xuất hiện trong óc ta, mà Thương Quan lại chứng thực đáp án này.
Hắn nói: “Bị ngươi ăn rồi!”