3.

Ta có một thanh kiếm, tên là Tửu Quỷ, mà ta là một con quỷ nghèo.

Một ngàn lượng hoàng kim có thể mua được bao nhiêu rượu chứ!

Nếu Thương Quan thật sự bị bán vào nam phong quán, Vạn Cương Môn trở thành trò cười của giang hồ, ta chỉ sợ cha hắn sẽ cưỡi con rết khổng lồ tới kinh thành mà phát điên.

Cha hắn tên là Thương Thiên, nghe tên đã thấy mạnh rồi.

Phải làm sao bây giờ?

Ta nhìn chằm chằm vào tấm mặt nạ kia nhíu mày, ta là người mà Thương Quan nhận định là kẻ thù, mà hình như đúng là ta đã khiến cho hắn bị lỗ nặng.

Có cứu hay không nhỉ?

Nếu hắn lập tức trở mặt, thả sâu ra cắn chết ta thì phải làm sao đây?

Tuy cũng có thể là bởi vì ta cứu hắn khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng, hắn cảm động đến rơi nước mắt, xóa bỏ toàn bộ chuyện cũ.

Còn Cổ Nhân Duyên…

Thôi, để sau hãy nói.

Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là áy náy chiếm thượng phong

Thừa dịp lương tâm vẫn còn, ta chờ đợi thời cơ, chuẩn bị nhân dịp bọn buôn người nửa đêm buồn ngủ, lặng lẽ lẻn vào kéo Thương Quan ra.

Nhưng mà bọn buôn người lại canh giữ chặt chẽ tên này còn hơn cả đũng quần của mình, mắt trợn tròn canh giữ cả đêm.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, bọn họ đã kéo một cái xe đến, đem Thương Quan đi giống như chở thịt lợn vậy.

Không biết bọn họ hạ loại thuốc gì mà Thương Quan không tỉnh.

Ta ở phòng bếp cầm lấy một cái bánh bao thịt, chầm chậm đi theo ở phía sau.

Nam phong quán là nơi tiêu khiển của các quý nữ kinh thành, bên trong có các loại mỹ nhân, uống rượu và nói chuyện phiếm cùng với họ.

Chỉ cần có đủ tiền thì muốn làm gì cũng được.

Đáng tiếc ta không có tiền, từ trước đến giờ đều không dám vào.

Ta trốn ở mái hiên,nhìn thấy bọn buôn người nâng Thương Quan vào hậu viện của nam phong quán.

Từ bên trong có một người trẻ tuổi mặc áo màu đỏ, bọn buôn người gọi hắn là nhị công tử.

Nam nhân đó thật là xinh đẹp.

Nam phong quán này có chút đồ vật. Chỉ thấy bàn tay như ngọc của nhị công tử kéo bao tải ra, khuôn mặt của Thương Quan lộ ra.

Nhìn từ xa, khuôn mặt nhỏ kia tái nhợt, có vẻ rất yếu ớt.

Thật là đẹp mắt, rất thích hợp để cưới về nhà làm tướng công.

Tuy rằng lời này ta nói có vẻ không thích hợp lắm.

Nhị công tử ra vẻ như bị vẻ đẹp của Thương Quan làm cho ngạc nhiên, tấm tắc kinh ngạc cảm thán, không nói hai lời đã nâng ra một cái rương từ trong phòng ra.

Cái rương mở ra, kim quang lấp lánh. Một ngàn lượng hoàng kim đó.

Đôi mắt của bọn buôn người đều trợn tròn, ta cũng thế.

Thương Quan bị nâng vào trong một phòng nhìn có vẻ không quá đứng đắn.

Rèm đỏ màn tím, hoa lệ lại tục khí.

Ta trốn ngoài cửa sổ, mùi hương trong phòng tràn ra ngoài khiến cho tinh thần tự nhiên hoảng hốt.

Bọn buôn người vội vã đi rồi, nhị công tử ngồn bên cửa sổ, nắm lấy khuôn mặt của Thương Quan nhìn trái nhìn phải, tấm tắc khen lạ.

Ta đang không biết làm sao mới có thể giữ được sự trong sạch cửa Thương Quan, thì một gã sai vặt tới gõ cửa, nói: 

“Nhị công tử, đại đương gia đang tìm ngài!”

Nhị công tử ra vẻ tiếc nuối mà thở dài một tiếng, đứng dậy rời đi.

Chỉ chừa lại Thương Quan không biết gì bị ném trên giường, bị trói chặt, giống như là dân nam sắp bị cường đoạt. Thiếu chủ Vạn Cương Môn thật là đáng thương!

Thừa dịp không có ai, ta trộm lẻn vào nhà, vén lên màn lụa tầng tầng lớp lớp vướng chân vướng tay, ngồi xổm ở mép giường nhìn hắn.

Mặt mũi rất xinh đẹp, đáng tiếc vừa mở mắt đã là dáng vẻ đằng đằng sát khí, làm người ta muốn né xa ba bước.


Ta thử thăm dò bắt mạch cho hắn, phát hiện kinh mạch của hắn hỗn loạn, nội lực như là ngựa hoang bị thoát dây cương, nhảy nhót lung tung trong cơ thể.

Vừa giống như tẩu hỏa nhập ma, có thể ảnh hưởng rất lớn đến tính mạng.

Ta thử rót cho hắn một chút nội lực, nhẹ nhàng khai thông hơi thở cuồng loạn trong kinh mạch.

Hả?

Không biết có phải là công pháp của ta có tính ôn hòa, không dễ phản ứng với người khác, mà nội lực trong kinh mạch của hắn có dấu hiệu thuận theo.Tuy là chỉ như muối bỏ biển.

Đúng lúc ta dùng nội lực tìm kiếm ở đan điền của hắn để xem nguyên nhân hỗn loạn là gì, một bàn tay bao phủ lên, nắm chặt lấy cổ tay ta.

Trong phút chốc, một con sâu màu đen nhanh như chớp xông vào mặt ta.

Cánh của nó phát ra ánh sáng màu xanh đậm, vừa cứng rắn lại sắc bén.

Thương Quan không biết từ khi nào đã tháo được dây thừng trói cổ tay hắn, mở to mắt, thần sắc lạnh băng mà nhìn chằm chằm về phía ta.

Có điên mới sợ ngươi.

Tay ta vừa lật lại, nắm lấy tay hắn, tàn nhẫn vung lên phía bên cạnh. Bội kiếm rút ra hai tấc, ánh sáng màu trắng đã hiện lên, con sâu màu đen trực tiếp bị chém thành hai nửa, thi thể rớt xuống sàn nhà, gỗ bị ăn mòn, phát ra tiếng xì xì.

Thật là khiến cho ta cảm thấy tổn thương quá đi!

Ta chỉ muốn làm người tốt thôi mà!

Thương Quan dựa vào lực của ta quay cuồng đến phía bên kia, thuận tay kéo dây thừng buộc trên người hắn.

Hắn rơi xuống đất còn lảo đảo một chút, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, không biết còn tưởng là mỹ nhân bị bệnh ở đâu đó. Nhìn thật đáng thương.

Ánh mắt của hắn thật sự là không có thiện cảm chút nào.

Chỉ là so với trước kia thì thêm vài phần kiêng kỵ.

“Này, ta là tới đây cứu ngươi đó, đừng hiểu lầm người tốt!” Ta cầm kiếm, đôi tay giơ lên, lui về phía sau ba bước để thể hiện thiện ý của mình.

Thương Quan nhìn chằm chằm ta hồi lâu, biểu hiện sự nghi ngờ sâu sắc, “Ngươi…”

Giọng của hắn khàn khàn, ta lại giật mình, hai ngày hôm nay chắc là hắn chưa uống một giọt nước nào.

Im lặng trong chớp mắt, hắn hỏi tiếp: “... Đây là đâu?”

Hắn đánh giá tình huống xung quanh, không khỏe mà cau mày, trên bàn có nước trà, nhưng ta đoán hắn không dám uống.

“Nam phong quán ở kinh thành.”

Nói xong, ta lắc lắc bầu rượu đang cầm trên tay, ném đến bên người hắn.

Trong ánh mắt tức giận mà cảnh giác của hắn, ta tiếp tục nói: “Nước trà ở đây cũng không sạch sẽ, nếu không chê thì chỗ ta có rượu.”

Chỉ cần ngươi dám uống, nhất định sẽ không chết.

Ta vốn chỉ là muốn trêu hắn thôi, ai mà biết được Thương Quan liếc ta một cái, sau đó thật sự mở nút miệng bình, ngửa đầu, uống một hơi hết cả bình rượu.

Ta đau lòng quá!

Huynh đệ, rượu này đắt lắm đấy!

Giống như mượn rượu tiêu sầu, hắn ném trả bầu rượu, bản thân lại ngã ngồi ở góc nhà, mệt mỏi ngừa đầu, sững sờ.

Ta nhìn hắn thần sắc mê mang, sợ hãi, thậm chí còn có sự tuyệt vọng nữa.

Ta nghĩ ta cũng đâu có làm gì ngươi?

Ta chần chừ mở miệng: “Thương đại thiếu chủ, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, đã hơn một năm rồi, hãy nể tình hôm nay ta tới cứu ngài, xin đừng nghĩ đến chén sâu kia của ngài…”

Được không?

Trò chơi chém ta một đao đâm ngươi một kiếm ta đã chơi chán rồi. 

Nghe thế, hắn xoa xoa cổ tay bị ta liều mạng nắm lấy, quay đầu nhìn về phía ta, ánh mắt rất là phức tạp.

Rất lâu sau, Thương Quan lại cười nhạo một tiếng, nói: “Điều này cũng không quan trọng…”

Hả?

Ta đang định nói chuyện, hắn nhẹ nhàng nói: “Thứ lỗi cho ta mắt kém, không nhận ra được chân truyền của Bất Chu Sơn tiên nhân, Thương mỗ thật sự thất kính.”

Ta sợ hãi!

Làm sao hắn có thể biết được?

Thương quan nhìn thoáng qua bội kiếm của ta. 

Vội vàng ra cửa, ta còn chưa che hai chữ “Tửu Quỷ” trên vỏ kiếm. 

Thương Quan nhấc một chân lên, tầm mắt nhìn lên trên, nhìn chằm chằm vào mắt ta: “Đúng không, Dao Đài cô nương?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play