2.

Tình nghĩa của ta với sư huynh nhiều năm như vậy mà cũng chỉ đủ cho ta được ngủ ở Bất Chu Sơn ba ngày ba đêm.

Sau đó hắn vội vã đuổi cút ta, cho ta mười lượng bạc làm lộ phí.

Hừ, coi như hắn có chút lương tâm. Trời đất to lớn, nơi xa Nam Cương nhất là ở đâu?

Đương nhiên là kinh thành rồi!

Không trêu vào được thì ta vẫn có thể chạy trốn, vì thế, ta nhanh chóng chạy tới kinh thành.

Một đường che giấu lén lút, rất giống như một phạm nhân trốn tù.

May là trên đường không gặp được Thương Quan đáng giết ngàn đao.

Sau khi thuận lợi tới kinh thành, ta phát hiện mình không còn tiền nữa. Mười lượng bạc không thừa một văn nào.

Tất cả đều dùng để mua rượu.

Vì không muốn bị đói chết, ta đứng ở trước của một tửu lầu trầm tư suy nghĩ.

Thật ra là bởi vì rượu nhà này quá thơm, làm cho ta thèm chảy nước miếng. 

Tên của tửu lầu là Phi Tiên Lâu, trang hoàng rất phong nhã. Cửa của bọn họ dán bố cáo nạp hiền, nói là thiếu một đầu bếp, đãi ngộ rất tốt, bao ăn bao ở.

Ta nhanh chóng xé bỏ thông báo, đi vào tìm chưởng quầy.

Kinh thành phồn hoa, ngay cả ở chỗ phấn hoa người ta còn tranh nhau làm, nếu chậm chân thì ngay cả ăn phân cũng không kịp nóng hổi.

Làm ở những nơi hương phấn thì cũng không có vấn đề gì, nhưng Quần Ngọc chắc chắn sẽ nói mặt của sư phụ bị ta làm cho mất hết.

Chưởng quầy thấy ta là một tiểu cô nương, cả người bẩn thỉu, sắc mặt trở nên khó coi, muốn đuổi ta đi.

Thật đáng giận!

Thanh kiếm của ta đặt lên cổ chưởng quầy, hắn lập tức thay đổi sắc mặt. “Nữ hiệp tha mạng! Nữ hiệp tha mạng!”

Cần mạng ngươi làm gì cơ chứ, ngươi chính là chủ nhân tương lai của ta.

Sau khi ta một lần nữa nhắc lại ý định của ta khi đến đây, chưởng quầy bán tín bán nghi, thật cẩn thận hỏi: “Không biết nữ hiệp biết làm đồ ăn gì?”

Rất nhiều đó nha!

“Sâu trúc chiên, châu chấu chiên, nhện chiên, rết chiên…”

Khi sắc mặt của chưởng quầy trở nên ghê tởm, ta lại nói: “Mấy cái đó chỉ là chuyên môn của ta, những cái khác có thể học được mà!”

Cứ như thế, ta có chỗ đặt chân ở kinh thành.

Ở sau bếp thì không cần phải ra ngoài, có thể giấu mặt tất cả mọi người, ta không tin Thương Quan có thể tìm thấy ta.

Hôm nay đến lượt ta nghỉ ngơi, ta rót một chén Trúc Diệp Thanh, tựa ở lan can tầng hai nghe tiểu sư phó kể chuyện.

Chuyện hắn kể từ trước tới giờ đều rất mới, khách của Phi Tiên Lâu cũng cổ vũ rất nhiệt tình.

Mỗi lần thu tiền thưởng đều khiến cho cháu gái đàn tì bà của hắn vui cười hớn hở.

“Cổ trùng Miêu Cương có quá nhiều! Chủng loại cũng phức tạp, ngay cả người của Vạn Cương Môn cũng không dám chắc chắn mình có thể nhận ra tất cả các loại cổ trùng…” 

Vừa nói đến Vạn Cương Môn, các khách khứa bàn luận xôn xao hẳn lên.

Xì, có gì ghê gớm đâu, ta chính là người sống sót khi bị thiếu chủ của bọn họ đuổi giết đây này, ta mới ghê gớm.

Thấy mọi người nhiệt tình hớn hở, tiểu sư phó tươi cười hớn hở mà đợi một chút, sau đó kể tiếp: “Chắc là chư vị khách quan cũng biết, người nuôi cổ độc đều nuôi một con cổ bản mệnh, con này có độc tính vô cùng xảo quyệt, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.”

“ Xà Cổ, Kim Tàm Cổ linh tinh gì đó, mọi người nghe nhiều sẽ thuộc, mà hôm nay ở đây sẽ kể cho mọi người nghe về một loại cổ kỳ lạ.”

“Cổ này tên là Nhân Duyên, lấy máu của ký chủ làm thức ăn, không có độc tính, nhưng công hiệu này thế gian rất ít có.”

Thú vị ghê, không biết Thương Quan có nuôi một con này hay không.

Thằng nhóc này suốt ngày đeo mặt nạ, lạnh như băng, bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, đánh đánh giết giết, nếu con gái nhà ai coi trọng hắn, nhất định là đầu óc bị cửa kẹp.

“Nhân Duyên Cổ nhìn rất giống với sâu trúc, toàn thân trắng như tuyết, hình con thoi, nhưng trên người có chính vòng tròn màu đỏ.

Sâu trúc? Sâu trúc rất ngon!

Sâu trúc chiên thơm giòn ngon miệng, vừa thơm ngon vừa ngọt ngào.

Từ từ!

Ta bị Thương Quan đuổi giết chính là bắt đầu từ một bát sâu trúc chiên, bên trong hình như có một con có chính vòng tròn màu đỏ trên người.

Chẳng lẽ ta đã ăn mất Cổ Nhân Duyên của hắn rồi ư? 

Chúng ta choáng váng.

Tiểu sư phó lại nói: “Cổ Nhân Duyên này, trước khi tìm thấy nhân duyên cho chủ nhân của mình sẽ không chết.”

“Nếu chết rồi…”

Ta cau mày cố sức lắng nghe, nói đi, nói đi, ngươi nói đi cho ta nghe!

“Muốn biết chuyện như thế nào, xin mời nghe lần sau kể chuyện.”

Trong tiếng vỗ tay gào thét ầm ĩ, tiểu sư phó đứng lên, mở tay áo ra, cười tủm tỉm nhận tiền thưởng, sau đó chậm chạp rời đi.

Cháu gái nhỏ ôm tì bà phía sau nhảy nhót đi theo.

Trong lòng ta lại đau một chút, hủy đi mười tòa miếu cũng không hủy một cuộc hôn nhân. Ta thất hồn lạc phách mà trở về phòng, rượu trong tay cũng không thơm nữa.

Chưởng quầy vì sợ ta gây chuyện, nên sắp xếp cho ta ở một gian phòng thượng đẳng, nói chung là cách âm rất tốt.

Nhưng mà người tập võ nhĩ lực siêu tốt, luôn là bị ép phải nghe thấy một vài thứ không nên nghe.

Hôm nay lúc ta nằm xuống, chuẩn bị trong lúc ngủ mơ sám hối đến bình minh thì nghe được ở phòng bên cạnh có tiếng kéo đồ vật nặng.

Lấy kinh nghiệm hành tẩu giang hồ nhiều năm của ta, bọn họ chính là đang kéo một người, lại còn là một nam nhân.

“Hàng lần này không tệ, bọn họ tìm thấy ở đâu?”

“Nhặt được ven đường.”

“?”

“Khả năng lớn là do uống rượu nhiều mà ngất xỉu ven đường. Nhìn có vẻ là một công tử nhà giàu, vật liệu may mặt là loại gấm vóc tốt nhất.”

“Nam phong quán có thể cho chúng ta bao nhiêu tiền?”

“Ít nhất là một ngàn lượng hoàng kim, người này thật sự rất xinh đẹp.”

Ta lặng lẽ nhìn xuyên qua khe cửa thì nhìn thấy một bao tải màu đen, bên trong thò ra một bàn tay tái nhợt, xương khớp rõ ràng, phía trên còn có vệt xanh tím.

Nếu không phải nghe lời nói của bọn hắn, ta đã nghĩ bọn hắn kéo một người chết.

“Đồ vật này là gì, nhìn đáng sợ thật đó!”

Một vật bằng kim loại đặt lên mặt bàn, ta tập trung nhìn vào, là một tấm mặt nạ. Cái này quá quen thuộc, dù sao thì nó cũng là tấm mặt nạ mà Thương Quan mang theo đuổi giết ta cả vạn dặm rồi mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play