Chó yêu đã trở thành một con chó bình thường, hai bông hoa yêu kia cũng không nên thân, dù người dân thôn Hắc Lâm ra ngoài thôn cũng không gặp nguy hiểm. Lý Triều Ca nghĩ thế, không quay trở về tìm đám yêu quái nhỏ nữa, mà tiếp tục đi về phía trước.
Con đường kế tiếp bình an, Lý Triều Ca bôn ba bốn ngày, cuối cùng đi ra khỏi khu vực rừng rậm Hắc Lâm, thấy được ánh mặt trời chói lọi.
Lý Triều Ca không khỏi quay đầu, nhìn chăm chú vào rừng Hắc Lâm thật lâu. Trong rừng im ắng, dù là buổi trưa, trong rừng vẫn không thấy ánh mặt trời, chỉ có một vài vệt lốm đốm trên thảm cỏ. Thế giới bên ngoài ấm áp sáng ngời, rừng rậm lại yên tĩnh không tiếng động, đối lập rõ rành như thế, suýt nữa khiến Lý Triều Ca ngỡ tất cả đều là mơ.
Đi ngang qua rừng Hắc Lâm là mơ, gặp được chó yêu là mơ, tiên nhân nhìn thấy năm mười hai tuổi, cũng là mơ.
Nhưng Lý Triều Ca sờ mũi tên trong túi bên hông, thứ bên trong nói với nàng, không phải. Nàng thật sự đã rời khỏi thôn làng lớn lên từ nhỏ, cũng gặp được vị tiên nhân kia.
Đột nhiên Lý Triều Ca như đã hạ quyết tâm, đưa mắt nhìn rừng Hắc Lâm một cái, kiên quyết dứt khoát xoay người, không quay đầu lại mà bước về phía trước. Người bỏ ta đi mất,/ Ngày hôm qua không thể giữ lại./ Người làm loạn tâm ta,/ Ngày hôm nay thật lắm ưu phiền(1), đường của nàng, ở phía trước.
Trấn Nam Lâm tựa lưng vào núi rừng, phía trước bị bao quanh bởi nước, bởi vì vị trí địa lý độc đáo, trở thành thành trấn phồn hoa nhất vùng. Thương nhân từ nam đến bắc, hoặc hiệp khách muốn đi rừng Hắc Lâm tìm vận may, đều dừng chân ở trấn Nam Lâm.
Bạch Thiên Hạc ngồi trên tửu lâu (2), trong tay cầm rượu Thiêu Xuân, tay kia đặt trên đầu gối, gõ nhịp theo tiếng tỳ bà. Một ngày trước y vừa đi ra khỏi rừng Hắc Lâm, sau đó lập tức đặt phòng tốt nhất, ngủ trong phòng một ngày một đêm, đến tận bây giờ, Bạch Thiên Hạc thay quần áo sạch sẽ, gọi một bàn thịt ngon rượu say, còn có thiếu nữ xinh đẹp đánh đàn trợ hứng, cuối cùng Bạch Thiên Hạc mới cảm thấy mình sống lại.
Y tựa vào lan can, lười nhác nhìn dưới lầu, thầm nghĩ đây mới là cuộc sống mà con người nên sống. Thích đi đâu thì đi, cái chỗ kì quái như rừng Hắc Lâm, không vào cũng được.
Bạch Thiên Hạc nổi tiếng đã lâu, bốn bể là nhà, xưa nay không đi đường chính. Không lâu trước đó y đánh cuộc với người ta, phải một mình đi vào rừng Hắc Lâm, nếu thắng đối phương cho y một món tiền thưởng lớn. Bạch Thiên Hạc vốn nghĩ, sống trên đời vốn là ân oán sảng khoái, vì rượu ngon tiền bạc, đánh cuộc mạng này thì đã sao? Nhưng sau khi y đi một vòng trong rừng Hắc Lâm, đột nhiên cảm thấy vẫn là mạng quan trọng hơn, món tiền kia không cần cũng được.
Nhưng đúng là vẫn hơi tiếc nuối. Bạch Thiên Hạc buồn rầu ngồi trên tửu lâu, bỗng nhiên ánh mắt chợt ngừng, chú ý tới một cô gái đi qua dưới lầu. Y nheo mắt, sau khi xác định rõ mình không bị hoa mắt, vội vàng vẫy tay: "Em gái, em ơi! Đúng, là ta đây."
Lý Triều Ca nghe thấy giọng nói quen quen, từ từ thả chậm bước chân. Bạch Thiên Hạc ghé vào lan can, cợt nhả cười với Lý Triều Ca: "Em gái, em còn sống à? Á, hôm đó trời tối không thấy rõ, không nghĩ tới em gái lại xinh đẹp như thế. Em gái xinh đẹp, anh mời cô lên uống một chén nhé?"
Khuôn mặt Lý Triều Ca không cảm xúc nhìn y, kẻ gần nhất dám gọi nàng là "em gái xinh đẹp", cỏ trên mộ đã cao ba thước. Nếu không phải vì nàng sống lại, giờ Bạch Thiên Hạc có thể vặt cỏ trên mộ được rồi.
Chẳng qua có cơm miễn phí thì sao không ăn, Lý Triều Ca bình tĩnh đi vào tửu lâu, đi lên cầu thang, ngồi vào đối diện Bạch Thiên Hạc, nói với người đẹp đàn tỳ bà: "Làm phiền thêm một bộ bát đũa, cám ơn."
Người đẹp ngó trái ngó phải, chắc chắn không còn ai khác, ôm tỳ bà cúi chào Lý Triều Ca, cúi người đi mất. Bạch Thiên Hạc gào lên: "Em gái xinh đẹp, cô làm thế là không được rồi. Cô ăn cơm thì cứ ăn, đuổi người đàn tỳ bà ta khó khăn tìm đến làm gì?"
Lý Triều Ca lấy đôi đũa từ bàn bên, gõ lên bàn một cái, tự nhiên gắp đồ ăn: "Các cô ấy cũng không dễ dàng gì, bởi vì có mấy khách hàng quen gió trăng như cậu, các cô ấy mới bị bắt ca hát. Đúng rồi."
Lý Triều Ca gắp đồ ăn vào miệng, ngẩng đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng im lặng quét qua Bạch Thiên Hạc: "Đừng gọi ta là em gái xinh đẹp."
Sắc mặt nàng bình tĩnh, nhưng Bạch Thiên Hạc cảm nhận được sát ý. Tươi cười trên mặt y không đổi, ánh mắt qua loa đảo quanh, phát hiện Lý Triều Ca chỉ ăn đồ ăn y đã động vào.
Ồ, tuổi còn nhò, tính cảnh giác thì không nhỏ. Thân phận của nàng rốt cuộc là gì, võ công chưa thấy qua trên giang hồ bao giờ, còn tuổi của nàng nữa, quá trẻ rồi.
Bạch Thiên Hạc cười, rót cho Lý Triều Ca một chén rượu, tự tay đặt trước mặt Lý Triều Ca: "Chén rượu này xem như lời xin lỗi của vi huynh. Tình huống ngày đó khẩn cấp, vi huynh có chuyện quan trọng khác, không thể không đi trước một bước. Em gái, xin lỗi."
Lý Triều Ca hoàn toàn không thèm để ý, nàng hạ tay xuống, nói: "Không cần. Hai ta bèo nước gặp nhau, vốn nên đường ai nấy đi, không cần phải xin lỗi. Huống chi, ta cũng không cần giúp đỡ."
"Em gái phóng khoáng!" Bạch Thiên Hạc vỗ bàn, bưng một chén rượu đầy, "Bạch Thiên Hạc ta xưa nay kính trọng anh hùng, một ly này, ta kính em gái nhỏ."
Nói xong Bạch Thiên Hạc ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch. Mấy năm qua Bạch Thiên Hạc cũng coi như lưu lạc bụi hoa, kiến thức rộng rãi, hơn nữa tướng mạo tuấn tú, ở nơi gió trăng rất được lòng phụ nữ. Chẳng qua, người đẹp nhỏ trước mặt này không có vẻ rung rinh gì cả, nàng vẫn lạnh lùng như cũ, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Hóa ra cậu là Bạch Thiên Hạc."
Bạch Thiên Hạc nhướn mày, hỏi: "Sao à, em gái biết ta à?"
"Thần trộm nổi danh Bạch Thiên Hạc, ai mà không biết?"
Lòng tự trọng của Bạch Thiên Hạc nhận được sự thỏa mãn cực lớn, y không nhịn được vuốt tóc, buồn bã chống trán: "Haiz, được yêu thích quá cũng là một cái tội. Ta cũng không biết, tiện danh (3) của tại hạ, đã truyền đến tận vùng rừng núi này."
Lý Triều Ca im lặng một lát, nói: "Chắc cậu hiểu lầm rồi, ta biết cậu từ trên lệnh truy nã của triều đình."
Trấn Yêu Tư chuyên quản nghi nan tạp án (4), tên của Bạch Thiên Hạc đã treo ở trên sổ đen của Lý Triều Ca hồi lâu. Nếu không phải vụ án ở Đông Đô ùn ùn kéo đến, Lý Trường Ca không có thời gian truy bắt Bạch Thiên Hạc, mộ phần kiếp trước của y đã thành một mảnh đất mát mẻ rồi.
Bạch Thiên Hạc khinh thường à một cái, ngả vào rào chắn, không để trong lòng: "Lũ phế vật triều đình kia, ta đứng trước mặt bọn chúng, nói cho bọn chúng tên của ta, bọn chúng bắt được ta sao?"
Lý Triều Ca ngồi đối diện, lẳng lặng nhìn y.
Bạch Thiên Hạc cũng không biết y vừa lướt qua cái chết, y theo thường lệ mắng lũ phế vật triều đình, quay lại nói với Lý Triều Ca: "Em gái, cô cũng khá hợp ý ta đấy, không bằng chúng ta làm quen đi. Cô tên là gì?"
Lý Triều Ca khác với thiếu nữ khuê các, cũng không kiêng kị việc khuê danh không thể để người khác ngoài chồng biết, nhưng danh tiếng của công chúa An Định cả thiên hạ đều biết, hiện tại chưa tới thời cơ, nàng ít nhiều cũng phải kiêng dè một chút: "Bây giờ chưa thể nói."
Bạch Thiên Hạc nhướn mày, biết điều không hỏi nữa. Y bỗng nhiên ghé sát vào, hỏi chuyện khiến y cảm thấy hứng thú: "Em gái, con quái vật màu đen kia, cô giết nó thật rồi à?"
"Không giết." Lý Triều Ca nói, "Mạng yêu vật cũng là mạng, trước khi nó làm bậy không thể giết. Ta chỉ đánh nó thương nặng, trở về nghỉ ngơi bồi dưỡng, chắc là vẫn sống. Chẳng qua, từ sau nó chỉ có thể làm chó."
Bạch Thiên Hạc hít sâu. Một câu đơn giản, ẩn chứa lượng tin tức vô cùng đáng sợ. Y tự nhận bước vào giang hồ, kiến thức rộng rãi, thế mà nhìn con chó yêu kia vẫn sợ tới mức nhũn chân.Mà cô bé thoạt nhin xinh đẹp vô hại trước mặt này, thế mà có đánh trọng thương nó.
Chân nhân bất lộ tướng (5), chó cắn người là chó không kêu, người xưa không lừa ta.
Thật ra sau này Bạch Thiên Hạc tỉnh táo lại, cũng nghĩ thông suốt. Con quái vật đen như mực kia da lông cứng rắn, cứng đầu cứng cổ, mà Lý Triều Ca có thể bắn ngất quái vật. Nàng có thể bắn bị thương quái vật, vậy cũng có thể giết nó.
Người phàm sao có thể làm yêu quái bị thương, lúc đó đáng ra Bạch Thiên Hạc nên nghĩ ra, Lý Triều Ca không phải người thường.
Ẩn cư núi sâu, không rõ chuyện đời, nhan sắc xinh đẹp, tuổi nhỏ khác thường. Hơn nửa, là đệ tử nhập thất của vị tu đạo nào đó.
Hiện giờ trăm hoa đua nở, phật pháp thịnh hành, có người tu luyện võ công giúp cơ thể khỏe mạnh, cũng có người tu tiên theo đuổi sống lâu, nhìn chung, mọi người không can thiệp vào chuyện của nhau, phật đạo không liên quan, người giang hồ và đạo sĩ, hòa thượng đều có địa bàn của riêng mình, nước sông không phạm nước giếng. Trước kia Bạch Thiên Hạc và ni cô đạo sĩ kính trọng và không thân thiết, nhưng cô bé này là ngoại lệ.
Ít nhiều Bạch Thiên Hạc cũng phải có con mắt nhìn người, y vẫn cảm thấy người trước mặt là nhân vật lớn, hơn nữa, y nhìn không thấu người này. Vì vậy, y càng tò mò.
Bạch Thiên Hạc mỉm cười đánh giá Lý Triều Ca, cà lơ phất phơ hỏi: "Em gái, tiếp theo cô định đi đâu?"
Tốc độ ăn cơm của Lý Triều Ca cực nhanh, trong thời gian nói chuyện, nàng đã ăn xong rồi. Nàng đặt đôi đũa song song trên bàn, dùng khăn lau khô miệng, mới nói: "Đông Đô."
"Úi, Lạc Dương à!" Bạch Thiên Hạc chú ý tới động tác của Lý Triều Ca, ý cười bên môi càng hàm xúc, "Lạc Dương cũng không gần Kiếm Nam. Em gái đi một mình, có dám lên đường không?"
"Có gì không dám." Nói xong Lý Triều Ca đứng lên, cầm kiếm ôm quyền với Bạch Thiên Hạc, nói, "Cậu mời ta một bữa cơm, ta cũng thả cậu một con đường sống. Tạm biệt."
Bạch Thiên Hạc không khỏi nhướn mày, thả y một con đường sống? Giọng điệu cô bé cũng thật lớn! Bạch Thiên Hạc tung hoành giang hồ hơn mười năm, từng chạm qua kho bạc nhà giàu số một Giang Nam, từng tham quan lao ngục Đại Lý Tự, ngay cả vườn thượng uyển cũng vào vài lần. Đến cả cao thủ số một hoàng gia, cũng không dám nói loại lời này trước mặt Bạch Thiên Hạc.
Bạch Thiên Hạc không nói gì, mỉm cười nhìn Lý Triều Ca rời đi. Rõ ràng nàng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng không có cảm giác hoạt bát mà con gái tuổi này nên có, ôm kiếm đi trên đường, nhanh chóng biến mất không thấy. Bạch Thiên Hạc vuốt cằm, cảm thấy hơi thú vị.
Không biết vì sao, y luôn cảm thấy, không bao lâu sau, bọn họ sẽ gặp lại.
Sự thật quả đúng như thế. Sau khi Lý Triều Ca đi khỏi trấn Nam Lâm, bỗng nhiên nhận ra một vấn đề.
Nàng không thể đi bộ đến Lạc Dương, mà nếu muốn mua vật cưỡi, thì nàng không có tiền.
Lý Triều Ca đã rất nhiều, rất nhiều năm không quan tâm đến tiền tài, đến nỗi vừa rồi nàng không nghĩ ra, đi đường cũng tốn tiền.
Lý Triều Ca buồn bã một lúc, vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy lệnh truy nã ở cửa thôn, truy nã kẻ trộm Bạch Thiên Hạc, tiền thưởng một vạn đồng.
Phía dưới là con dấu của Đại Lý Tự.
Lý Triều Ca ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng được. Tuy rằng kiếp trước Trấn Yêu Tư và Đại Lý Tự là quan hệ cạnh tranh, nhưng đôi khi giúp đối thủ tiêu tiền, cũng không đến mức làm mất giá trị con người.
Lý Triều Ca nhanh chóng nảy ra ý tưởng, vui vẻ trở về tróc nã tội phạm truy nã. Bạch Thiên Hạc đang ở tửu lâu tự rót tự uống, chưa uống xong một chén, đã thấy Lý Triều Ca đi mà quay lại.
Bạch Thiên Hạc kinh ngạc, hỏi: "Em gái, sao cô lại quay lại thế? Gặp người xấu à?"
"Không phải." Lý Triều Ca đang nói bình thường, bỗng nhiên bất ngờ giơ kiếm lên, đập vào Bạch Thiên Hạc, "Ta về bắt kẻ xấu."
Bạch Thiên Hạc hoàn toàn không đoán được nàng sẽ làm thế, bị đánh cho ngơ ngác. Sau khi Bạch Thiên Hạc phản ứng lại, lập tức giãy giục, nhưng y như gặp ma, bất kể y dùng ít nhiều sức lực, đều không thoát khỏi kiếm của Lý Triều Ca: "Cô điên rồi à? Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
"Rất đơn giản, bắt cậu về, đổi tiền thưởng."
"Vì sao?"
"Bởi vì ta thiếu lộ phí đi Đông Đô."
Bạch Thiên Hạc dùng sức giãy giụa, sau khi y xác định mình không thể chạy trốn khỏi tay Lý Triều Ca, hơn nữa Lý Triều Ca lộ ra khuynh hướng đưa y đi nha môn, lập tức luống cuống: "Em gái... Không, chị gái! Có chuyện thì cứ bình tĩnh nói chuyện. Chị thiếu tiền thì cứ nói, em hoàn toàn có thể cho chị, cần gì phải đến nha môn, làm mất lòng nhau."
"Cũng đúng." Lý Triều Ca thấp giọng thì thào. Bạch Thiên Hạc vậy mà nhắc nhở nàng, y là thần trộm, nhà giam huyện nha bình thường sao có thể giam giữ y được? Vừa rồi Lý Triều Ca nhận lời thả Bạch Thiên Hạc một con đường sống, nàng sẽ không tự tay bắt Bạch Thiên Hạc, vậy nên chỉ có thể để Đại Lý Tự làm. Nhà giam huyện nha bình thường không giam giữ được y, không bằng áp giải y đến Đông Đô, để Đại Lý Tự tiếp nhận.
Lý Triều Ca cảm thấy biện pháp này được, cứ như thế, giải quyết được lộ phí đi đường, còn hố Đại Lý Tự một món tiền, quả đúng là không hại chỉ lợi. Lý Triều Ca cười với Bạch Thiên Hạc, buông kiếm, nói: "Được rồi, đi thôi."
Bạch Thiên Hạc vừa đồng ý với Lý Triều Ca, vừa vặn cổ tay, đột nhiên bất ngờ nhảy lên mái, nhanh chóng chạy ra ngoài. Phòng ốc chợ búa dưới chân y gần như thành tàn ảnh, Bạch Thiên Hạc đắc ý hừ một tiếng, nói: "Trò trẻ con, muối ta ăn còn nhiều hơn cơm cô ăn, cô còn muốn bắt ta? Kiếp sau đi."
Bạch Thiên Hạc bay người, quẹo vào trên lầu các, suýt nữa đụng vào thân kiếm. Y vội vàng dừng chân, nguy hiểm dừng trước mũi kiếm.
Đối diện y, Lý Triều Ca cười cười, nói: "Khinh công không tồi."
Bạch Thiên Hạc thấy Lý Triều Ca như thấy quỷ, y lặng lẽ lùi về phía sau hai bước, xoay người chạy về hướng ngược lại. Lý Triều Ca thu kiếm, nhẹ nhàng hít một tiếng: "Cậu chắc chắn vẫn muốn chạy à?"
Bạch Thiên Hạc miễn cưỡng dừng chân. Y phiêu bạt giang hồ mười năm, lần đầu tiên gặp được người phụ nữ đáng sợ như thế. Y quay đầu lại, miễn cưỡng cười cười, nói: "Em gái... Không chị gái, cuối cùng cô muốn làm gì?"
"Ta đã nói rồi." Lý Triều Ca đứng trên mái, mỉm cười nhìn y, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, "Đi Đông Đô."
_______ Chú thích:
(1): Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân – Lý Bạch
(2): Quán rượu
(3): Danh tiếng thấp kém, một cách nói khiêm tốn
(4): Vụ án nhiều và tạp nham
(5): Nguyên nghĩa là chỉ những người đắc đạo không dùng thân phận chân thật của mình thể hiện ra ở trước mặt người khác.
Nghĩa rộng hơn của câu này là có ý nói rằng những người có bản sự, có thân phận, có địa vị cao thường không để lộ mặt hoặc lộ thân phận của mình trước người khác.