Nếu Tần Khác đã đồng ý với Tiêu Lăng, nhất định sẽ làm được. Sau khi chàng rời khỏi cung Tam Thanh, không về cung Ngọc Hư, xuống thẳng hạ giới.

Trước khi đến nhà họ Bùi, chàng cần phải giải quyết vấn đề tiên tử Mẫu Đơn để lại. Mẫu Đơn từng đứng đầu trăm hoa, chịu trách nhiệm bảo quản tài vật liên quan tới trăm hoa, tiên đan Hỗn Nguyên là một trong số đó.

Mười bốn ngày trước, Tần Khác tự mình hạ phàm, lùng bắt Mẫu Đơn về quy án. Nhưng không ngờ rằng Mẫu Đơn lại mang tiên đan Hỗn Nguyên bên mình, sau khi Mẫu Đơn bị bắt về thiên đình, thiên binh thiên tướng kiểm tra đối chiếu thẩm tra tài vật, phát hiện không thấy tiên đan Hỗn Nguyên.

Tiên đan Hỗn Nguyên có thể củng cố và bồi dưỡng tư chất, gia tăng tu vi, là pháp bảo cho tiên nhân tiến vào cảnh giới. Nó cũng không phải bảo bối quan trọng gì, nhưng dù sao cũng có tên trên sách bảo vật của thiên đình, tự dưng bị mất cũng coi như là chuyện. Tần Khác vốn định sai thiên binh thiên tướng xuống tìm kiếm Hỗn Nguyên đan, sau đó Tiêu Lăng nói chuyện trợ giúp Tham Lang độ kiếp, Tần Khác không sai cấp dưới nữa, dự định tự mình đi một chuyến, trên đường đến nhà họ Bùi tiện thể tìm Hỗn Nguyên đan.

Trước đây tiên tử Mẫu Đơn ẩn cư ở núi Bình với Dương Hoa, trong nhà có ba tòa nhà gỗ, trước phòng có một vùng đất trũng, sau phòng có một đập nước, ngoại trừ hai vợ chồng, còn nuôi một con chó đen, một bụi hoa dại, ngày tháng trôi qua cũng coi như thoải mái tự tại. Đáng tiếc, lúc thiên binh đến cũng là lúc tất cả tốt đẹp hết hạn. Sau khi Tần Khác biết Mẫu Đơn phạm vào thiên quy, tự mình hạ phàm, đưa Mẫu Đơn và Dương Hoa vào thiên lao.

Trên trời một ngày, ở dưới một năm, từ lúc Tần Khác bắt người, thẩm vấn và phán quyết mới là chuyện của mười bốn ngày, mà nhân gian đã qua bốn năm. Lần này Tần Khác đi núi Bình đầu tiên, viện nhỏ ấm áp ngày xưa giờ đây đã vô cùng xập xệ, Tần Khác nhìn qua chỗ ở của Mẫu Đơn một lần, cũng không phát hiện dấu vết của Hỗn Nguyên đan.

Tần Khác đứng trong phòng một lúc, cảm nhận được một luồng khí trong vắt rất nhỏ của tiên đan, và một chút yêu khí.

Dù sao Mẫu Đơn vẫn chủ quản trăm hoa, được nàng ta ngày ngày chăm sóc tưới nước, hoa nơi thế gian nhanh chóng mở linh trí, biến thành yêu quái. Tần Khác để ý thấy con chó đen trong viện kia cũng không thấy đâu, khả năng cao là Hỗn Nguyên đan đã bị mất yêu quái nhỏ đó mang đi.
Yêu quái cấp thấp không hấp thụ được tiên đan, Tần Khác cũng không lo chúng nó làm gì tiên đan, chẳng qua, chàng phải đổi đường, hơi phiền một chút.

Tần Khác đi theo mùi tiên đan, thẳng vào sâu trong núi lớn. Yêu quái thú dữ trong núi với Tần Khác mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to (1), cho dù tu vi chàng chỉ còn một phần mười, cũng không phải người mà vật thường có thể gây hấn.
Tần Khác nhanh chóng tìm được tiên đan Hỗn Nguyên. Chẳng qua, ngoại trừ con chó kia, còn có một cô gái.

Trùng hợp ghê, lại còn là người quen.

Lát nữa Tần Khác còn phải đến nhà họ Bùi làm nhiệm vụ, lần này chàng hạ phàm để giúp đỡ Bùi Kỷ An độ kiếp, và bảo vệ Bùi Kỷ An khỏi móng vuốt tàn độc của Lý Triều Ca. Với thân phận ở nhân gian này của chàng, sau này không tránh khỏi phải đối mặt với Lý Triều Ca, nếu bị nhận ra ở đây, chỉ sợ có hơi phiền phức.

Tần Khác đành tạo ra một cái mặt nạ tạm thời cho mình, tiện thể ngăn cản công kích cúa Lý Triều Ca. Cô bé này, sát khí cũng nhiều đấy.
Tần Khác không có ý kiến gì với việc nàng giết yêu, nhưng một kiếm kia của nàng đâm xuống, nếu phá hoại tiên đan Hỗn Nguyên, tiên giới ắt chịu tổn thất lớn.

Tần Khác cản Lý Triều Ca lại, thu hồi tiên đan Hỗn Nguyên trước, sau đó dự định rời đi. Từ trước đến nay Tần Khác mặc kệ việc không liên quan đến mình, Lý Triều Ca giết yêu là chuyện của nàng, Tần Khác thu tiên đan là chuyện của thiên đình, chờ chàng lấy đồ đi rồi, Lý Triều Ca thích đánh thế nào thì đánh thế ấy.

Không nghĩ đến, Lý Triều Ca vừa rồi còn hùng hổ giết yêu, trái lại một lòng một dạ đi theo chàng, làm thế nào cũng không thoát được. Tần Khác nhận ra nàng không phải người phàm bình thường, nhìn thân pháp của nàng, chắc hẳn từng luyện tiên thuật.

Tần Khác nghĩ thầm, khó trách, xem ra kiếp trước Tham Lang bị hại thảm như thế, không thể hoàn toàn trách Tham Lang vô dụng. Chẳng qua, một phàm nhân như nàng, vì sao lại học pháp thuật thần tiên?

Trong lòng Tần Khác hiện ra một vài suy đoán. Vì lẽ đó, chàng không đi ngay lập tức, khó có được mà hỏi một câu: "Vì sao cô đi theo ta?"

"Ngài còn chưa trả lời câu hỏi của ta." Từ nhỏ Lý Triều Ca đã bị ông Chu ném vào rừng già núi sâu huấn luyện, giờ đây tuy rằng cố hết sức, nhưng cũng không đến nỗi hoàn toàn không theo kịp, nàng không thuận theo, cố hỏi không tha: "Năm Vĩnh Huy thứ mười tám, ở núi Bình, chẳng phải ngài đã từng xuất hiện sao?"

Tần Khác quy đổi thời gian của người phàm một chút, năm Vĩnh Huy thứ mười tám, là bốn năm trước ở đây, là mười bốn ngày trước ở thiên đình. Đó đúng là lúc chàng mang thiên binh thiên tướng truy bắt tiên tử Mẫu Đơn, nếu Lý Triều Ca ở núi Bình, cũng có thể trùng hợp thấy chàng.

Tuy tính cách Tần Khác lạnh lùng, nhưng cũng không phủ nhận sự thật. Chàng gật đầu, nói: "Là ta."

Lý Triều Ca kinh ngạc trợn tròn mắt, quả đúng là chàng!

Năm Vĩnh Huy thứ mười tám, Lý Triều Ca mười hai tuổi, nửa tỉnh nửa mê, không tim không phổi, hồn nhiên không biết nam nữ có gì khác biệt. Hôm đó, nàng bị ông Chu ném lên núi đốn củi, bỗng dưng cảm thấy khí lạnh trong rừng vận động, Lý Triều Ca nhảy lên ngọn cây, nhìn đỉnh núi đối diện, tiên nhân vạt áo đón gió, băng tư ngọc cốt (2) đứng trên đám mây, tầng mây hạ xuống, thấp thoáng có bóng người mang kiếm từ trên xuống.

Một cái liếc mắt kia để lại ấn tượng sâu đậm trong Lý Triều Ca. Mây mù bắt đầu di chuyển, nhanh chóng biến mất, giống như vừa nãy chỉ là ảo ảnh núi rừng. Ngay cả chính Lý Triều Ca cũng không rõ, khung cảnh nàng thấy là thật, hay là ảo giác của nàng.

Nàng nhìn không rõ khuôn mặt người trên đám mây, nhưng cảm giác trang nghiêm sáng trong, từ đó về sau hằn sâu trong lòng Lý Triều Ca. Hình như từ ngày đó, Lý Triều Ca đột nhiên nhận ra, nàng và nhóm bạn nhỏ trong thôn khác nhau, nàng và ông Chu, cũng không giống nhau.

Lần đầu tiên nàng nhận ra, nàng là con gái.
Cũng bởi một cái liếc mắt này, từ nay về sau Lý Triều Ca theo bản năng thích người mang tiên khí, ngay cả Phò mã nàng chọn cũng không may mắn thoát được. Việc Lý Triều Ca thoáng nhìn Bủi Kỷ An, để rồi suốt tám năm sau đó đều như trúng tà mà thích hắn, có liên quan rất lớn với lần kinh hồng(3) năm mười hai tuổi kia.

Sau khi Lý Triều Ca sống lại, vốn định sẽ buông bỏ cố chấp, không nghĩ tới, lại gặp được người kia ở đây.

Trong lòng Lý Triều Ca thổn thức vô cùng, nếu kiếp trước nàng có thể gặp lại người đó, việc gì nàng phải nhớ mãi không quên Bùi Kỷ An? 

Nhưng nghĩ lại, kiếp trước khi nàng mười sáu tuổi vốn không có khả năng một mình đi vào rừng Hắc Lâm, cho dù người kia vẫn xuất hiện ở đây, nàng cũng không có duyên nhìn thấy.

Nghĩ tới, tất cả đều là nhân quả.

Sau khi Lý Triều Ca nghĩ thông, cũng không còn cố chấp với kiếp trước nữa. Bởi vì nhìn thấy ánh trăng sáng kinh hồng của kiếp trước, khi Lý Triều Ca nói chuyện, vô ý thức trở nên lịch sự hơn: "Ngày đó ngài biến mất nhanh quá, ta còn tưởng mình nằm mơ, gặp ảo giác. Quả nhiên ta không nhớ nhầm, ông già kia lại lừa ta."

Tần Khác ung dung thản nhiên, hỏi: "Nếu cô ở núi Bình, sao giờ lại ở đây?"

"À, bởi vì chúng ta chuyển nhà." Lý Triều Ca nghĩ đến chuyện năm mười hai tuổi, giọng điệu vô tình trở nên mềm mại, "Hôm đó ta hào hứng về nhà, nói với ông Chu rằng ta gặp được thần tiên rồi. Ông Chu nói đầu óc ta bị hỏng rồi, xuất hiện ảo giác, không chỉ không cho ta nghĩ đến, còn mang ta đi chuyển nhà suốt đêm."

Chu? Đuôi mày Tần Khác ở dưới mặt nạ khẽ động, chàng im lặng nhìn Lý Triều Ca một cái, cao giọng hỏi: "Người nuôi dưỡng cô, họ Chu?"

Cho dù Lý Triều Ca có thiện cảm với ánh trăng sáng kiếp trước, cũng không hoàn toàn mất cảnh giác. Ánh mắt nàng từ từ sắc bén, liếc mắt quan sát Tần Khác, hỏi: "Ngài hỏi chuyện này làm gì?"

Ngoài dự kiến của Lý Triều Ca, đối phương cũng không tiếp tục truy hỏi, ngược lại nhẹ nhàng nở nụ cười: "Không có gì."

Lý Triều Ca không chịu nói, nhưng Tần Khác đã có được điều muốn biết. Thảo nào, thì ra là thế.
Chu Trường Canh. Hèn chi thiên đình bày ra thiên la địa võng (4) tìm y khắp nơi mà không thấy, hóa ra y trốn về thế gian. Đúng ra Tần Khác nên sớm nghĩ đến, Chu Trường Canh là người giang hồ phi thăng, nói dễ nghe một chút là nghĩa hiệp, nói khó nghe thì là cường đạo. Y ghét thiên quy gò bó, lén chạy về trần gian, đúng là việc có thể đoán được.

Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như thế, Chu Trường Canh nhặt được Lý Triều Ca, nuôi lớn thành người, hơn nữa nhiều năm sau, đào hố chôn đồng nghiệp của y ở thiên đình một vố. Khiến cho Tần Khác không thể không hạ phàm, giúp bọn họ sửa chữa cục diện hỗn loạn.

Lý Triều Ca nhớ rõ ông Chu đã từng nói, vì tránh né kẻ thù đuổi giết, ông mới trốn vào núi sâu rừng gì. Có thể đuổi giết ông Chu ắt không phải người thường, mà vũ lực người đàn ông này sâu không lường được, không hiểu vì sao chàng xuất hiện ở đây, cuối cùng là vì điều gì?

Lý Triều Ca lòng mang cảnh giác, hỏi: "Thôn chúng ta là vùng khỉ ho cò gáy (5), rừng Hắc Lâm cũng không phải nơi danh thắng (6). Vì sao công tử đêm khuya ở trong này, còn mang mặt nạ, không chịu gặp người?"

Tần Khác nhẹ nhàng chạm vào mặt nạ, nói: "Có nó, bớt phiền thôi."

"Phiền phức?" Lý Triều Ca vẫn nhìn chàng bằng ánh mắt hoài nghi như cũ, "Có phiền phức gì, đáng để công tử đến hoang vu hẻo lánh này của chúng ta?"

"Phiền phức của một cô gái."

Lý Triều Ca nghe thế, cười nhạo một tiếng, nói: "Ta biết rồi. Ta vốn tưởng công tử phong thái thần tiên, sẽ khác những người khác, không nghĩ tới, ngài cũng có loại suy nghĩ này. Hồng nhan họa thủy (7) là lỗi của phụ nữ, gà mái báo sáng là lỗi của phụ nữ, đến cả phiền phức, cũng là lỗi của phụ nữ."

Tần Khác nhớ rõ trong kính Tu Di, Lý Triều Ca mặc miện phục chết ở cung điện. Tần Khác không biết nàng đã trải qua những gì, vì sao phải đoạt vị, nhưng để Lý Triều Ca và Bủi Kỷ An cùng sống lại là quyết định của chàng và Tiêu Lăng, nếu đã cho nàng sinh mệnh thứ hai, Tần Khác nhất định phải gánh chịu một phần trách nhiệm. Tần Khác mang theo thiện chí của trưởng bối, nói với Lý Triều Ca: "Từ xưa người có thể ở nơi cao, nhận định một người lãnh đạo tốt hay xấu, không chia nam nữ, mà nhìn năng lực. Nếu có năng lực, sử sách ắt sẽ cho nàng công bằng; nếu không có năng lực, chỉ vì lòng riêng của mình mà lạm sát người vô tội, chỉ có thể bị thiên hạ vứt bỏ."

Lý Triều Ca im lặng. Nàng không biết vì sao Tần Khác nói những lời nàng, nhưng chắc chắn rằng, nói trúng nỗi lòng của nàng. Kiếp trước Lý Triều Ca giết rất nhiều người, ban đầu vì chính nghĩa, sau đó là tự bảo vệ mình, đợi đến cuối cùng, nàng đã không thể dừng lại, chỉ có thể lấy giết ngăn giết. Nàng giết rất nhiều bề tôi phản đối nàng, nhưng với bài đồng dao ở Đông Đô mà ai cũng biết, với những dân chúng lén lút nói nàng bất trung bất hiếu, nàng chưa từng giết một người.

Thực ra nàng đã hối hận. Nàng thừa nhận, mình có lòng riêng, phải bước lên vị trí cao nhất kia, nhưng mà, nàng cũng muốn làm một hoàng đế tốt.

Nhưng nàng không làm được. Lúc giết Lý Hoài và Lý Thường Nhạc, Lý Triều Ca vẫn luôn nghĩ, có phải nàng sai rồi không. Nếu để Lý Hoài làm hoàng đế, có phải sẽ làm tốt hơn nàng không?

Hai người im lặng đứng trong rừng cây, rừng rậm Hắc Lâm phía sau vang lên tiếng gió xào xạc. Một lát sau, Lý Triều Ca mới nhỏ giọng hỏi: "Làm thế nào mới trở thành một hoàng đế, một người phụ nữ tốt?"

Tần Khác lạnh lùng nhắc nhở nàng: "Nói chuyện cẩn thận. Ở thế gian, nói mấy lời này là tội chém đầu đấy."

Lý Triều Ca chìm đắm trong cảm xúc của mình, nghe những lời này của chàng, cảm xúc bất chợt bị cắt đứt, trong lòng không còn gì để nói. Nàng không biết tướng mạo người đàn ông này như thế nào, nhưng nhìn thân hình và ngón tay chàng, không thể phủ nhận là vô cùng xinh đẹp. Người đẹp như thế, nói chuyện sao mà nhạt nhẽo vậy?

Lý Triều Ca tưởng mình đã nhạt nhẽo lắm rồi, không ngờ, trên đời này còn có người không biết tán dóc hơn nàng.

Lý Triều Ca nói: "Ta chỉ lấy ví dụ thôi, dưới tình huống vừa phải làm một người phụ nữ, người vợ tốt, còn phải làm một vị quan tốt... Bỏ đi, người vợ tốt và vị quan tốt mâu thuẫn với nhau lắm, chỉ cần một bước lên mây, con đường làm quan suôn sẻ, cần hôn nhân làm cái thá gì? Sai lầm lớn nhất đời này của ta chính là thích một người đàn ông, còn làm vợ chồng với hắn. Hại người hại mình, đúng là không thể chết yên được."

Tần Khác lại sửa lời nàng một lần nữa: "Con đường làm quan của cô thất bại là do đánh giá sai năng lực của mình, liên quan gì đến chồng?"

Lý Triều Ca không bận tâm việc Tần Khác phê bình nàng, nhưng chàng bênh vực Bùi Kỷ An, vậy thì không được. Lý Triều Ca cười lạnh một tiếng, nhướn mày, nói: "Không liên quan thì sao? Ta cứ không vừa mắt hắn đấy. Trước đó hắn đâm ta một kiếm, ta trả hắn một chưởng, xem như hòa nhau; nhưng hắn lên giường với người phụ nữ khác, cố ý làm ta ghê tởm, ta còn chưa tính toán với hắn đâu. Ta đã làm gì có lỗi với hắn, dựa vào đâu mà hắn đối xử với ta như thế?"

Tần Khác không khỏi nhớ đến những hình ảnh chàng nhìn thấy ở chỗ Tiêu Lăng, hình như Lý Triều Ca đã giết ông ngoại, cậu, em gái, cháu ngoại trai, người trong lòng, còn gián tiếp hại chết em họ, anh họ, bà nội của hắn, Bùi Kỷ An hận nàng, chắc là chuyện bình thường. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, Bùi Kỷ An có thể trả thù Lý Triều Ca, nhưng không thể quan hệ bất chính với người phụ nữ khác trước khi ly hôn, Tần Khác mang theo trái tim dò hỏi tình hình quân địch, hỏi: "Vậy sau này cô định làm thế nào?"

"Cắt đứt quan hệ, từ nay về sau là đối thủ." Lý Triều Ca lạnh lùng nói, "Hắn thích tìm ai thì tìm, dù sao đời này ta cũng không định lập gia đình, ta và hắn, hoàn toàn kết thúc."

Không nghi ngờ gì nữa, Tần Khác nhẹ nhàng thở ra, nàng sẵn lòng buông tay, thật đúng là không thể tốt hơn. Chỉ cần Lý Triều Ca không cố ý cướp đoạt Bùi Kỷ An, nước cờ chết này đã phá được một nửa, Tần Khác cũng sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, trở về thiên giới. Thiên đình còn rất nhiều vụ án chờ chàng, Tần Khác cũng không muốn đợi ở lâu ở trần gian.

Tay áo dài của Tần Khác lay động trong gió, tóc đen dài như thác, tay áo dài phần phật, như thần tiên đón gió bay lên. Chàng hơi nghiêng mặt, nói với Lý Triều Ca: "Trăm nay sau người đẹp cũng trở thành xương khô, tình yêu toàn là thứ vô căn cứ. Cô có thể sớm ngày buông bỏ cố chấp, đối với mình, với người đều là chuyện tốt."

Lý Triều Ca lại nhướn mày, giọng nói người này rõ ràng rất trẻ tuổi, sao giọng điệu lại hờ hững như thế? Không giống người tuổi trẻ khinh cuồng, mà giống như người xuất gia nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ cuộc đời.

Lý Triều Ca cười, cố ý thử: "Vì sao ngài bảo trăm năm sau đều thành xương khô? Chẳng lẽ, ngài đã sống qua trăm tuổi?"

Tần Khác không trả lời, chàng đã lấy được tin tức mình muốn, không cần phải tiếp lời Lý Triều Ca nữa. Quanh người chàng nổi gió cuồn cuộn, khiến mái tóc dài bay múa bốn phía, mặt nạ dưới tóc đen như ẩn như hiện. Lý Triều Ca nhận ra chàng sắp biến mất, trong lòng căng thẳng, vội vàng nói: "Cuối cùng ngài là người phương nào? Có phải là thần tiên không?"

Không đợi Lý Triều Ca nhận được câu trả lời, đột nhiên một cơn gió lớn thổi qua đất bằng, thổi mạnh khiến người đứng không vững. Lý Triều Ca lui về phía sau hai bước, che mắt, đợi nàng buông tay, trước mặt đã không còn ai.

Rừng rậm vẫn trầm lặng như cũ, sâu không thấy đáy, trên mặt đất trống trơn, nào có chút dấu vết nào của gió lớn.

Chàng đi rồi.


_______ Chú thích:
(1): Ám chỉ, phê phán những người trình độ hiểu biết, năng lực hạn chế nhưng lại thích khoe khoang, huênh hoang, khoác loác, làm như ta đây hay, giỏi lắm. Ở đây ý chỉ rất yếu, không đáng nói so với nhân vật.
(2): Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp.
(3): “Hồng” chỉ chim nhạn, nghĩa đen là bay vụt qua như chim nhạn bị hoảng sợ, hình dung về dáng vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng của người đẹp.
(4): Lưới giăng khắp nơi, chạy đâu cho thoát.
(5): Nơi hẻo lánh rất ít người đến.
(6): Cảnh đẹp nổi tiếng
(7): Hồng nhan: người đẹp, họa thủy: hại nước
→ Sắc đẹp thì mang đến tai họa, là mầm tai họa. Người đẹp được vì như nước, mà nước thì mang tới tai họa cho con người
(8): Theo tính tự nhiên, chỉ có gà trống gáy, gà mái gáy là điều bất thường. Ý là khi người phụ nữ làm việc của người đàn ông, ở đây là việc quan trường, là sai

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play