Lạc Dương, đêm dài vắng lặng, trăng lạnh như sương. Bên trong Bùi phủ phường Tu Văn vô cùng im ắng, đèn lồng đỏ treo nơi hành lang gấp khúc, lay động trong gió. Ngẫu nhiên có thị nữ đi qua cũng nhẹ tay nhẹ chân, nhả cửa to như thế, chỉ nghe thấy tiếng gió.
Hôm nay mùng bảy tháng giêng, vốn là năm mới náo nhiệt, nhưng lại bởi Đại lang quân Bùi Kỷ An nhiễm bệnh mà lộ rõ vẻ lo lắng. Giờ không ai dám ồn ào trong phủ, sợ làm phiền Đại lang quân dưỡng bệnh, bị chủ mẫu bán ra ngoài.
Người hầu trong Bùi phủ còn như thế, người hầu ở Tây viên lại càng phải cẩn thận hơn. Thư đồng nhỏ ngồi ở cửa, không nhịn được cái ngáp, cố nén cơn buồn ngủ gác đêm. Một cô gái mặc quần áo xanh lục đi tới, thấy thư đồng nhỏ, gọi một tiếng, hỏi: "Lang quân còn chưa tỉnh?"
Thư đồng nhỏ Tiêu Vĩ che miệng ngáp, nói: "Dạ, sau mùng một lang quân bị bệnh, vẫn chưa khỏi. Mấy ngày nay làm gì cũng mệt mỏi, đến cả tôi nói chuyện với ngài, cũng không có phản ứng."
Cô gái mặc áo xanh lục tên Lục Khởi, vốn là nô tỳ nhà họ Cố, sau này Cố phu nhân Bùi thị ở góa, mang con về nhà mẹ đẻ ở, Lục Khởi cũng theo tới Bùi phủ.
Về lý thì Lục Khởi không nên bất mãn với nhà họ Bùi. Dù tổ tiên nhà họ Cố thanh danh thanh quý, cũng không chịu nổi người nhà suy giảm, gia cảnh sa sút. Lão thái gia Cố Thượng, lang quân Cố Nguyên liên tục qua đời, đến nỗi hiện giờ, cả họ chỉ có một người con trai là Cố Minh Khác.
Lão thái gia Cố Thượng viết rất nhiều sách, gia sản cũng không giàu có, tới đời Cố Minh Khác, chỉ còn sót lại một tòa nhà rách, một mảnh đất cằn. Ngược lại, nhà mẹ đẻ của con dâu lão thái gia, thiếu phu nhân Cố Bùi thị lại phát triển không ngừng, tới thời Cao đế, đã con cháu đầy nhà, toàn là quan lớn. Sau khi Cố Nguyên ốm chết, Cố Bùi thị vứt bỏ nhà tổ nhà họ Cố, mang lang quân Cố Minh Khác vào kinh, về sống ở nhà mẹ đẻ.
Nhà họ Bùi không đòi hỏi gì mà thu nhận bọn họ, cho Cố Minh Khác bốc thuốc chữa bệnh, đọc sách tập viết, lang quân nhà họ Bùi có cái gì, biểu lang quân sẽ có cái đó. Đối xử tốt như thế, Lục Khởi thật sự không nên oán giận. Nhưng mà, cảm giác ăn nhờ ở đậu có mấy ai biết, bình thường không nhận ra, bây giờ Bùi Đại lang quân bị bệnh, lại lộ rõ ràng.
Lục Khởi nhìn Tây viện không người hỏi thăm, hít sâu vài lần, vẫn cảm thấy uất nghẹn trong lòng. Bùi Kỷ An đúng là bị bệnh, thế lang quân nhà họ không bị bệnh à? Toàn bộ người hầu Bùi phủ chăm sóc Bùi Kỷ An thì thôi, đến cả phu nhân cũng sang thăm bên kia, hoàn toàn mặc kệ Cố Minh Khác bị bệnh năm sáu ngày rồi. Rõ ràng, lang quân mới là con ruột của phu nhân.
Lục Khởi càng nghĩ càng giận, nàng ta nghiêm mặt, cả giận nói: "Bọn họ không để tâm, cậu cũng không để ý lang quân à? Mấy ngày rồi lang quân không ăn cơm, cậu còn ngủ bên ngoài được à?"
Tiêu Vĩ còn nhỏ tuổi, sau khi bị Lục Khởi mắng cho hiểu ra, lại sợ hãi oan ức: "Nhưng mà, Bùi Đại phu nhân nói lang quân bị bệnh, phải nghỉ ngơi..."
Lục Khởi tức giận đến nỗi mắng Tiêu Vĩ một trận, kéo lỗ tai hắn: "Người khác nói gì ngươi nghe nấy, cuối cùng ngươi họ Cố hay họ Bùi? Còn không mau vào chăm sóc lang quân! Nhà họ Cố ba đời đơn truyền, đến lang quân là người nối dõi duy nhất, dù chúng ta có phải phạm vào lệnh cấm đi lại ban đêm mà mời thầy thuốc, cũng tuyệt đối không để lang quân có sơ suất gì."
Tiêu Vĩ ôm lỗ tai, gào khóc kêu đau. Nơi này bọn họ đang ầm ĩ, bỗng nhiên cửa phòng cạch một tiếng, mở ra từ bên trong. Tiêu Vĩ và Lục Khởi nghe thấy tiếng động, cùng nhau quay đầu nhìn lại, thấy bóng người dưới cửa kia, trong nháy mắt hai người nghẹn ngào, nhất thời đến thở cũng không dám thở.
Tần Khác thay quần áo của Cố Minh Khác, lẳng lặng liếc nhìn hai người bên ngoài: "Cơ thể ta đã tốt hơn nhiều, không còn trở ngại, không cần làm phiền người bên ngoài."
Tiêu Vĩ và Lục Khởi ngơ ngác nhìn lang quân nhà mình, sắc mặt Lục Khởi kinh ngạc, Tiêu Vĩ mở to mắt, quên luôn việc Lục Khởi đang véo lỗ tai mình. Rõ ràng mới không gặp mấy ngày, sao họ cảm thấy, lang quân hình như thay đổi rất nhiều?
Đâu chỉ là thay đổi, như là thành một người khác. Từ nhỏ lang quân ốm yếu nhiều bệnh, nói chuyện nhẹ nhàng tinh tế, vốn không có khí thế bức người lạnh như băng đấy. Hơn nữa tuy mặt mày lang quân tuấn tú, nhưng cũng không rung động lòng người như thế.
Trước kia... Lúc này Tiêu Vĩ và Lục Khởi nghĩ lại, đột nhiên nhận ra họ không nhớ dáng vẻ lang quân trước kia như thế nào. Bọn họ từ từ rơi vào chần chừ, hình như, lang quân vẫn là dáng vẻ ấy, giọng nói ấy, khí chất ấy.
Tần Khác mới từ rừng Hắc Lâm trở về, chàng lấy được tiên đan Hỗn Nguyên, không cần tiếp tục giảm tốc độ, trong khoảnh khắc trở về Đông Đô. Tần Khác vất vả bỏ rơi Lý Triều Ca, đang định nghỉ ngơi một lúc, lại bị tiếng động líu ríu bên ngoài làm cho không được yên lòng. Chàng không thể nhịn được nữa, chỉ có thể ra mặt, ngăn cản hai người hầu nhỏ tranh cãi ầm ĩ.
Sau khi chàng nói xong, thấy hai người ngơ ngác nhìn chàng, không có ý thức nhận sai gì cả. Tần Khác chỉ có thể nói thẳng ra: "Ta phải nghỉ ngơi, các ngươi lui ra đi."
Cuối cùng Lục Khởi cũng phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ: "Nhưng mà, lang quân còn đang bị bệnh..."
Tần Khác thu tay áo, thản nhiên nhìn thoáng qua Lục Khởi một cái. Rõ ràng chàng không để lộ sắc mặt hung ác gì, nhưng Lục Khởi bị dọa đến mồ hôi lạnh đổ ròng ròng trong nháy mắt, không dám nói lời nào.
Lục Khởi và Tiêu Vĩ không hẹn mà cùng cúi đầu, im lặng lui về phía sau. Tần Khác đóng cửa lại, cuối cùng cũng hưởng thụ được một lát tĩnh lặng.
Trong phòng không ánh sáng, nhưng tất cả bày biện không giấu được đôi mắt Tần Khác. Chàng lẳng lặng đảo qua dấu vết thuộc về Cố Minh Khác, nhớ phần tư liệu Tiêu Lăng cho chàng khi rời thiên giới.
Cố Minh Khác, biểu huynh của Bùi Kỷ An, cha Cố Nguyên, ông nội Cố Thượng, đều là nhà văn kiêm nhà sử học học rộng hiểu nhiều, vô cùng uyên bác; mẹ Cố Bùi thị là con gái trưởng nhà họ Bùi, là cô của Bùi Kỷ An. Gia đình Cố Minh Khác có thể nói là gia đình thư hương, thanh quý vô cùng, ông nội Cố Thượng là chủ biên sách sử của sáu triều đại từ Nam đến Bắc, là dòng họ lớn chuyên về sử học, cha Cố Nguyên cùng ông nội Cố Thượng đều là tài tử nổi tiếng, sau khi Cố Thượng mất, tiếp tục biên soạn sử Tùy. Chỉ tiếc vì ông cha đều truyền lại thể chất yếu ớt, Cố Thượng, Cố Nguyên đều tráng niên mất sớm, Cố Minh Khác còn hơn thế, mới mười mấy tuổi đã ho khan không ngừng, quanh năm không rời chén thuốc.
Biên soạn sách sử là công trình dài lâu mà vất vả, tới đời này của Cố Minh Khác, nhà họ Cố đã sắp suy tàn. Sau khi cha Cố Nguyên mất, thứ nhất là mẹ Cố Bùi thị không muốn ở nhà cũ sống qua ngày, thứ hai để tiện khám bệnh cho Cố Minh Khác, liền mang theo y về nhà mẹ đẻ - Đông Đô Trung thư lệnh (1) Bùi phủ.
Cố Minh Khác và Bùi Kỷ An là anh em họ, hai người hơn kém nhau một tuổi, nhưng số phận lại hoàn toàn khác biệt. Kiếp trước, Cố Minh Khác tu sửa phần cuối sử Tùy, sau khi hoàn thành di chí (2) của cha và ông nội, đã mất sớm, khi chết mới hai mươi tuổi. Năm đó Bùi phủ vẫn chưa bị cuốn vào tranh đấu triều đình, Bủi Kỷ An, vẫn là Bùi Ngọc lang danh chấn kinh thành, mà Lý Triều Ca, thậm chí còn chưa về Lạc Dương.
Chết trước khi thiên hạ đảo điên, về mặt nào đó, cũng coi như may mắn.
Chẳng qua hiện giờ, đứng ở Tây viện Bùi phủ, người quyết định số phận tương lai của Cố Minh Khác, trở thành Tần Khác.
Sau khi Tần Khác và Tiêu Lăng đạt thành hiệp nghị, Tần Khác rời cung Tam Thanh, chạy tới nhân gian, đồng thời, Tiêu Lăng vặn vòng luân hồi, thời gian quay ngược, tiện thể thay đổi kí ức của người phàm. Đối với những người khác, thời gian của họ đã từ năm Nguyên Gia thứ nhất trở về năm Vĩnh Huy thứ hai mươi hai, mà bọn họ lại không biết gì, chỉ nghĩ mình vừa ngủ dậy. Chỉ có đôi oan gia Bùi Kỷ An và Lý Triều Ca này, giữ lại trí nhớ kiếp trước.
Mà người kiếp trước đã chết, giống như người đã chết bệnh trước khi Lý Triều Ca xưng đế, Cố Minh Khác, đã tiến vào luân hồi đầu thai, không thể trở lại trần thế. Người dùng thay thân phận của y, là Bắc Thần Thiên tôn Tần Khác.
Bởi vì Tần Khác có nhiệm vụ trong người, để cho tiện, khi Tiêu Lăng cho người phàm kí ức, tiện tay sửa luôn ấn tượng của họ về Cố Minh Khác. Người đời này khi nhớ về Cố Minh Khác, luôn cảm thấy mặt mũi mơ hồ, như hoa trong sương, cho đến khi nhìn thấy chính Tần Khác, mới chợt nhận ra đây là Cố Minh Khác. Từ nay về sau giọng nói, khuôn mặt, tính cách của Cố Minh Khác đều được thay bằng Tần Khác, nói cách khác, người mà người đời nhìn thấy, thực ra là Tần Khác.
Dù sao bản thân Cố Minh Khác cũng là ma ốm, ấn tượng của mọi người với y mờ nhạt, cũng không ảnh hưởng. Làm như thế có chỗ nguy hiểm, nhưng so với việc Tần Khác dịch dung suốt hành trình thì tốt hơn nhiều. Cố Minh Khác ốm yếu nhiều bệnh, đa sầu đa cảm, nhưng Tần Khác thì không, dù có là thần tiên, giả làm người khác thời gian dài cũng sẽ lòi đuôi.
Không bằng sửa kí ức của mọi người về Cố Minh Khác, để bản thân Tần Khác ra trận, hoàn thành nhiệm vụ.
Vốn tốc độ đi đường của Tần Khác cùng với tốc độ Tiêu Lăng thay đổi luân hồi là như nhau, chẳng qua trên đường Tần Khác đến núi Bình, thời gian chậm hơn một chút so với dự tính. Vì chắc chắn có thể giấu diếm nhà họ Bùi, Tần Khác làm một con rối từ xa ném vào phòng của Cố Minh Khác, hơn nữa nói với bên ngoài rằng chàng bị bệnh. Đây cũng là lý do Tiêu Vĩ nói lang quân cứ ngơ ngác, không ăn cơm không uống nước, nói chuyện cũng không phản ứng lại.
Nhưng thứ Tiêu Lăng thay đổi chỉ là thời gian nơi trần gian. Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, đối với thiên giới mà nói, ngày cứ diễn ra bình thường, tiên tử Mẫu Đơn từng là vua trăm hoa đã vào luân hồi chịu phạt, Bắc Thần Thiên tôn không biết vì sao biến mất hai ngày, đến cả tinh quân Tham Lang, cũng chỉ về muộn vài ngày so với dự tính mà thôi.
Điều kiện tiên quyết là Tham Lang lịch kiếp thuận lợi, không cần làm lại lần thứ ba.
Chỉ qua chốc lát, Tần Khác đã nhớ kĩ cuộc đời của Cố Minh Khác, sau khi chàng ngồi vào bàn, tiện tay lật giở sách Cố Minh Khác từng đọc, không lâu sau, đến cả tính cách, sở thích của Cố Minh Khác cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Đây thực sự là một nhiệm vụ thật nhàm chán, lấy thân phận một người khác giấu nơi phàm thế, giúp đỡ Tham Lang bước lên quỹ đạo cuộc đời hắn, nói thật, trong cái nhìn của Tần Khác, không khác gì con nít chơi đồ hàng. Nếu không phải nhìn vào việc Tham Lang là người được đề cử cho vị trí Tây Khuê Thiên tôn, bất kể thế nào Tần Khác cũng không nhận loại chuyện lãng phí thời gian này.
Trong lòng Tần Khác khẳng định, không có lần thứ ba.
Lần này, phải thành công.
Về phần Chu Trường Canh hoàn toàn là chuyện vui ngoài ý muốn, đây xem như chuyện duy nhất khiến Tần Khác cảm thấy lần hạ phàm này xem như có ý nghĩa. Nếu đã biết nơi Chu Trường Canh trốn, bắt được y chỉ là chuyện của một cái nhấc tay thôi, hiện tại Tần Khác cũng không vội. Chàng đang làm nhiệm vụ, đợi sau khi chuyện Tham Lang xong xuôi, lại đi tìm Chu Trường Canh cũng không muộn.
Nhiệm vụ phải làm xong từng cái, không được chen hàng.
Tần Khác trôi qua đêm nhập vai thứ nhất bằng cách lật xem sách vở nhà họ Cố cất giữ, bản chép tay của Cố Minh Khác. Tuy Tần Khác áp chế tu vi, nhưng gì sao cũng là người có sức chiến đấu tối cao của thiên đình, sớm không nghỉ ngơi giống người phàm. Đối với chàng thì một đêm không ngủ hoàn toàn không có vấn đề gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, tờ mờ sáng, tuyết rơi lả tả, cửa cung, cửa thành, cửa phường thành Lạc Dương mở ra trong nhịp trống vang dội, từ sớm đã có chợ họp, người dân buôn bán chờ ở cửa phường, đợi sau khi tiếng trống báo hiệu dỡ bỏ lệnh cấm vang lên, bọn họ mang theo bọc hành lý đã chuẩn bị tốt, theo dòng người, chậm rãi đi vào phường thị, hối hả đi vào hẻm phố bốn phương của Đông Đô.
Ở nhà họ Bùi, Tần Khác cũng khép sách lại, dự tính lên giường giả vờ giả vịt một chút. Vai diễn của chàng giờ là một công tử ốm yêu suy nhược, loại chuyện một đêm không ngủ mà tinh thần còn sáng láng, không quá phù hợp với thiết kế nhân vật.
Một lát sau, Tiêu Vĩ buồn bã đi đến. Hắn vừa thu dọn phòng ở, vừa che miệng ngáp.
Sau khi thấy lang quân đêm qua, không hiểu sao, cả đêm Tiêu Vĩ không ngủ. Chỉ cần hắn nhắm mắt, có thể nhìn thấy một tiên quân áo trắng hơn tuyết, sáng chói mà lạnh như băng lãnh đạm nhìn hắn, Tiêu Vĩ vốn không nghĩ đến đấy là lang quân nhà mình, ngược lại cảm thấy mình nhìn thấy thần tiên.
Tiên nhân đẹp thì đẹp đấy, nhưng đáng sợ thì cũng rất đáng sợ, Tiêu Vĩ đối diện với khuôn mặt kia, đến cả thở cũng không dám. Vì vậy, cả đêm Tiêu Vĩ ngủ không ngon, đợi hôm nay thức dậy, ngáp mấy cái liền, ngơ rồi.
Đầu óc Tiêu Vĩ mông lung lau bàn, sau khi hắn lau xong bàn tiếp khách, vắt khăn rồi bước hai bước, nhìn thấy sau ô cửa gỗ khắc hoa văn, một công tử áo trắng tựa vào tháp lật sách. Dáng vẻ chàng ung dung, ống tay áo uốn lượn, nhìn động tác không có gì đặc biệt, nhưng quanh người như hiện một luồng tiên khí.
Tiêu Vĩ cầm khăn lau bẩn thỉu, trong phút chốc không biết mình có nên đi vào không. Hắn cúi đầu nhìn đôi tay bẩn thỉu của mình, lần đầu tiên cảm giác tự ô uế. Hắn thả khăn lau lại vào chậu, xoa xoa tay, mới nhẹ tay nhẹ chân đi vào: "Lang quân, tháng giêng trời lạnh, cơ thể ngài không tốt, không nên đọc sách chăm chì như thế, khiến cơ thể bị bệnh."
Lang quân trên tháp không ngẩng đầu, chỉ gật đầu rất nhẹ: "Được, ta đã biết."
Sau đó chàng cũng không nói gì nữa. Tiêu Vĩ không chịu nghe lời, trước kia không ít lần ỷ vào lang quân tuổi còn nhỏ mà giả ngây giả dại, nhưng với lang quân hôm nay, không hiểu sai hắn không dám làm càn. Tiêu Vĩ thở dài, nhón chân, im lặng rời đi.
Tiêu Vĩ bưng chậu nước ra ngoài, vừa đi vừa kinh ngạc, trước kia hắn không thấy công tử nhà họ đẹp như thế, cuối cùng hôm nay bị làm sao thế? Trong lòng hắn suy nghĩ, không để ý đường đi phía trước, khi ra cửa suýt đụng vào một người.
"Láo xược!" Tiêu Vĩ còn chưa phản ứng lại, đã bị mạnh mẽ đẩy ra, dưới chân hắn lảo đảo vài bước, cả người và chậu cùng ngã trên đất.
Tuyết tháng giêng chưa tan, đất cực kì cứng rắn, chậu nước đập xuống đất phát ra tiếng ầm vang, ở trong đình viện yên tĩnh còn chói tai hơn nữa. Bên ngoài cửa viện một người đàn ông mặc áo choàng xanh chậm rãi nhíu mày, quát lớn: "Láo xược, biểu huynh dưỡng bệnh bên trong, há chấp nhận cho ngươi làm ồn?"
Người hầu xung quanh vội vã quỳ xuống thỉnh tội, Tiêu Vĩ lăn lông lốc trên mặt đất rồi đứng lên, mông hắn bị ngã đau đớn, nhưng giờ phút này hắn như không cảm thấy gì, vẫn cười hì hì vấn an (3) người đến: "Bùi Đại lang quân đã tới. Hai ngày rồi ngài đã khỏi bệnh chưa?"
Bùi Kỷ An nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt hắn trắng nõn như ngọc, sắc môi tái nhợt, nhìn qua có cảm giác bệnh nặng mới khỏi. Bùi Kỷ An nghiêng đầu ho một tiếng, giọng nói hắn vẫn khàn khàn, hỏi: "Cố biểu huynh đâu?"
_______ Chú thích:
(1): Chức quan ngang với Tể tướng
(2): Ý nguyện của người chết
(3): Chào hỏi, hỏi thăm sức, thường của người bề dưới với người bề trên