Lý Triều Ca nín thở tập trung, ngón tay chậm rãi đặt lên chuôi kiếm. Trong lá cây truyền đến tiếng đột sột soạt, một bóng đen vụt qua mặt cỏ, bay lên trên cây. Kiếm của Lý Triều Ca ra khỏi vỏ, phát ra một tiếng loong coong cắt ngang cổ đối phương.

Người tới mặc đồ đen toàn thân, y không đoán được trên cây có người, lập tức giơ hay tay đầu hàng: "Nữ hiệp tha mạng. Tiểu sinh không cố ý mạo phạm, nhưng phía sau có quái vật, mọi người đều là người cả, cho tiểu sinh trốn ở chỗ này một lúc."

Đương nhiên Lý Triều Ca nhìn ra y là người, mới có thể để y leo lên cây. Ánh mắt Lý Triều Ca đảo qua người đối phương, người đàn ông này mặc quần áo đi đêm, hai má trắng nõn, môi đỏ răng trắng, khuôn mặt quyến rũ, hơi có cảm giác công tử bột. Nhưng nhìn đôi mắt y phát sáng, khinh công lướt gió đạp cỏ, rõ ràng không phải công tử bột.

Lý Triều Ca không hỏi thân phận của người mặc áo đen, sau khi nàng khẳng định đối phương không dám hành động thiếu suy nghĩ, thu kiếm lại, lạnh lùng nói: "Im lặng, bằng không ta ném cậu xuống."

Người áo đen vội vã gật đầu không ngừng. Chỗ này bọn họ mới ổn định xong, từ sâu trong rừng cây truyền đến tiếng bước chân vang dội, không cần nói, Lý Triều Ca và người áo đen cùng nín thở.

Lý Triều Ca đã từng luyện tâm pháp, trong bóng đêm vẫn có thể nhìn thấy vật như thường. Cách bóng cây lay động, nàng nhìn thấy một thứ cả người đen kịt, thân hình khổng lồ tới gần, lông nó rất dài, rũ trên mặt đất, vốn không thể thấy rõ mặt mũi. Nhưng ánh mắt nó như chuông đồng, lấp sau bộ lông dày, tỏa ra mùi nguy hiểm.

Nó đi đường thong thả, nghiêng trái nghiêng phải, thoạt nhìn không có quy tắc. Quái vật lông đen dần hướng về phía họ, tay Lý Triều Ca nắm chặt chuôi kiếm. Người áo đen ngừng thở, cả người đều căng lên.

Quái vật lông đen thở hồng hộc, tiếp tục đi về phía trước, hình như không phát hiện bọn họ. Người áo đen lặng lẽ thở ra, nhưng ánh mắt Lý Triều Ca bỗng sáng lên, không hề do dự nhảy khỏi cây, cao giọng quát: "Chạy!"

Người áo đen hoảng sợ, nhưng y đã hành tẩu(1) giang hồ nhiều năm, đều dựa vào nhạy bén và khinh công sống sót. Trong nháy mắt khi Lý Triều Ca hành động, y cũng nhảy lên, vừa mới rời khỏi cành cây, liền nhìn thấy chỗ họ vừa đứng, có rất nhiều dây leo bò lên. Dây leo dài mọc ra gai đỏ, như có ý thức nhẹ nhàng mấp máy, vừa nhìn đã thấy không phải thứ gì tốt.

Trong lòng người áo đen lạnh đi, y, thần trộm nghìn tay, Bạch Thiên Hạc hành tẩu giang hồ nhiều năm như thế, không chết trong tay quan phủ và kẻ thù, nhưng phải chết ở nơi rừng sâu núi thẳm này? Bạch Thiên Hạc còn chưa chạm đất. con quái vật lông đen kia đã gào thét đánh đến, Bạch Thiên Hac chỉ có thể thở dốc giữa đường, dùng sức đổi hướng, nguy hiểm tránh né quái vật tấn công.

Bạch Thiên Hạc chật vật chạm đất, sau khi y chạm đất cũng không dám thở, nhanh chóng chạy về phía sau. Y nổi tiếng bằng khinh công, đã lâu rồi không phải chật vật tránh né như thế, nhưng con quái vật đầy lông không biết là cái thứ gì kia giống như ghim y, ngào một tiếng, mạnh mẽ đuổi theo Bạch Thiên Hạc.

Quái vật lông dày mở cái miệng to như bồn máu, Bạch Thiên Hạc có thể nhìn thấy cả răng nanh bên trong. Y vốn nghĩ mạng mình hôm nay xong rồi, bỗng nhiên phía trên xẹt qua một cơn gió lạnh, một cô gái xẹt qua đỉnh đẩu hắn, đá mạnh vào cái mặt lông lá của quái vật.

Quái vật bị một chân đá văng, Lý Triều Ca thuận theo phản lực, nhẹ nhàng lùi một bước, quay người nhảy lên ngọn cây: "Nó là chó yêu, quấy nhiễu khứu giác của nó."

Bạch Thiên Hạc đứng ở phía sau, thở dốc hai lần, mới phản ứng lại lời Lý Triều Ca vừa nói. Y không biết vì sao cô gái này có thể nhận ra nó là chó yêu, giống như y cũng không biết vì sao Lý Triều Ca tránh ở trên cây có thể không bị phát hiện, Bạch Thiên Hạc không hỏi nhiều, nhanh chóng lấy ra một bao phấn son, dùng khinh công, bọc ném vào rừng cây.

Con chó yêu này hiển nhiên không phải tự nhiên tu luyện thành yêu, tuy rằng hình thể, lực lượng tăng mạnh, nhưng vẫn còn giữ lại bản năng loài thú. Trong bóng tối nó không thấy rõ hai con mồi tránh ở đâu, cái mũi bị mùi son phấn quấn nhiễu, khứu giác dùng để mưu sinh cũng mất hiệu lực. Chó yêu ngày càng nóng nảy, cúi thấp cơ thể xuống đất, trong họng phát ra tiếng gầm gừ.

Bạch Thiên Hạc không dám nhúc nhích gì tránh trên cây, trái tim giờ vẫn đập thình thịch, rất lâu không ngừng. Trong yên lặng, y thấy lá cây đối diện lay động, một mũi tên mang theo ánh sáng lạnh xuất hiện, bay nhanh về phía chó yêu.

Tiễn pháp của người kia cực chuẩn, xuyên qua lớp lông rậm rạp, bắn chính xác vào sau cổ chó yêu. Chó yêu mạnh mẽ gầm rú một tiếng, lăn lộn trên mặt đất, muốn đuổi con mồi đang trốn hiện ra. Nhưng nó không điên cuồng được lâu, thuốc tê nhanh chóng có tác dụng, động tác của chó yêu chậm lại, ầm vang ngã trên đất.

Không cần Lý Triều Ca nói, Bạch Thiên Hạc lập tức nhảy từ trên cây xuống, chạy thục mạng về phía trước. Khinh công y cực đỉnh, một lúc sau đã ra khỏi phạm vi tấn công của chó yêu. Lúc này y phát hiện người phía sau chưa đi, Bạch Thiên Hạc ngoảnh đầu lại, thấy cô gái áo xanh đứng trên mặt đất, cầm kiếm trong tay, lẳng lặng nhìn chăm chú về phía chó yêu.

Bạch Thiên Hạc căng thẳng, cách rừng cây nói: "Đa tạ sự cứu giúp của cô nương. Cô bé, con quái vật này không phải dã thú bình thường, chúng ta không hàng phục(2) được. Nhân lúc nó không thể động, nhanh chóng chạy đi."

Lý Triều Ca không quay đầu lại, nói: "Con chó yêu lớn như thế đi lại trong rừng, nếu thôn dân gặp phải, há chẳng phải vô cùng nguy hiểm? Cậu đi trước, ta dọn đường một chút."

Bạch Thiên Hạc kinh ngạc há hốc miệng, dọn sạch một chút? Cô bé này trông không lớn, cùng lắm mười lăm mười sáu tuổi, vì sao giọng điệu hăm dọa thế? Dù sao hai người họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, Bạch Thiên Hạc sợ chết, y ôm quyền với Lý Triều Ca, nói: "Cô nương cẩn thận, thật sự đánh không được thì bỏ chạy, vi huynh còn có chuyện khác, đi trước một bước."

Bạch Thiên Hạc nói xong, đầu cũng không quay lại mà chạy ra xa, sợ chậm một chút thì bị quái vật bò lên. Lý Triều Ca không để ý đến tên trộm kia, nàng cầm kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên kiếm, rót số lượng chân khí không nhiều lắm của mình vào trong thân kiếm.

Dã thú súc vật một khi đã thành yêu, da lông, gân cốt đều trở nên cứng rắn hơn. Binh khí bình thường chém vào người yêu thú vốn không thể khiến chúng nó bị thương.

Chỉ có pháp thuật có thể đánh bại pháp thuật, đối phó với yêu quái, không dùng được võ công của phàm nhân, cần phải dùng thuật hàng yêu.
Lý Triều Ca cũng không biết vì sao chân khí của mình có thể hàng yêu, còn lợi hại hơn đạo sĩ tu hành nhiều năm. Thực ra nàng nghi ngờ thứ mình tu tập vốn không phải võ công, nhưng cả kiếp trước và kiếp này nàng không gặp lại ông Chu nữa, nghi vấn này cũng không có lời giải thích.

Chẳng qua, truy vấn điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Lý Triều Ca nhớ rõ kiếp trước không có chó lông đen, khi bọn họ đi ngang qua rừng Hắc Lâm, chỉ có hai bông hoa yêu giả thần giả quỷ. Sau khi thực vật thành yêu quái đều yếu đuối, kiếp trước chỉ cần mấy thôn dân khỏe mạnh đã khống chế được hoa yêu, sau này trên đường ra khỏi thôn, gần như không có gì nguy hiểm.

Đời này vì sao lại có một con chó yêu lớn như thế? Lý Triều Ca không nghĩ ra, nhưng không sao, có yêu quái, giết là được.

Về phần tên trộm vào trận bỏ chạy kia, Lý Triều Ca không để trong lòng. Lý Triều Ca đánh nhau chưa bao giờ cần người khác giúp đỡ, ngay từ đầu, nàng đã không trông chờ vào Bạch Thiên Hạc.

Mũi kiếm Lý Triều Ca hướng lên, thân kiếm phản xạ ánh sáng lạnh như băng. Thanh kiếm này vốn dĩ là một thanh kiếm bình thường, nhưng có thêm chân khí của Lý Triều Ca, lập tức sắc bén lẫm liệt, như có thể cắt đứt tóc.

Chó yêu nhận ra đây là người vừa đá nó, ép cơ thể xuống, gầm gừ trong họng, bày ra tư thế tấn công. Chân sau dẫm mạnh lên đất, hướng về Lý Triều Ca như một ngọn núi. Gần như cùng lúc đó, Lý Triều Ca cũng nhảy lên khỏi mặt đất, kiếm sắc quét ngang, chặt đứt sợi dây lén tới gần nàng thành từng đoạn.

Quả nhiên, ngoại trừ chó yêu này, còn có yêu quái khác trốn ở chỗ tối. Có lẽ chính là hai hoa yêu kiếp trước.

Hai hoa yêu và chó yêu cùng phe, hai nàng phụ trách quấn lấy con mồi, chó yêu tấn công. Kiếp trước khi người dân thôn Hắc Lâm đi qua, không biết tại sao chỉ còn hai hoa yêu. Pháp lực hai hoa yêu đều thấp, không có chó yêu vốn không nguy hiểm, vậy nên dễ dàng bị họ bắt được.

Kiếp trước chó yêu đi đâu? Hoặc là, bị ai giết?

Suy nghĩ trong lòng Lý Triều Ca xoay quanh trăm lần, nhưng nàng không nghĩ nhiều, liền lập tức rơi vào tấn công. Hai hoa yêu sau lưng nhận ra Lý Triều Ca đã phát hiện ra các nàng, ra tay không còn giấu giếm, từ tối chuyển sáng. Lý Triều Ca lấy một địch ba, thi thoảng còn phải né tránh tấn công hung mãnh của chó yêu, về mặt số lượng tuyệt đối bất lợi. Nhưng hành động của nàng không hề bó tay bó chân.

Lý Triều Ca dùng chân khí tấn công dây leo, đám dây leo đang không ngừng cản đường kia lập tức dừng lại. Giải quyết đám dây leo vướng chân vướng tay, Lý Triều Ca dốc toàn lực đối chiến với chó đen. Đối phó với loại yêu quái nhiều lông này, dùng lửa là hữu hiệu nhất, nhưng Lý Triều Ca sợ xảy ra cháy rừng, nên từ bỏ việc dùng trí tuệ, dự định mạnh mẽ đánh chết chó yêu. Dù sao đối với nàng, chỉ là sự khác nhau giữa lập tức dừng chiến và chậm rãi dừng chiến mà thôi.

Da lông chó yêu bị kiếm khí của Lý Triều Ca cắt qua, trái phải đều đang chảy máu. Chó yêu càng điên cuồng, không ngừng gào thét đánh về phía Lý Triều Ca. Lý Triều Ca cúi người tránh thoát cái nhào tới của chó yêu, một thanh kiếm sắc bén xẹt qua thân dưới của chó yêu, kiếm rạch trên bụng nó một vết máu thật dài. Trong lòng Lý Triều Ca không khỏi tự ghét bỏ mình, công lực của nàng sao chỉ có một chút thế? Lúc nàng mười sáu tuổi cuối cùng đang làm gì?

Bụng là chỗ yếu ớt nhất của đa số các loài thú, chó yêu đau đớn gào lên, quỳ rạp trên mặt đất, khó có thể tấn công tiếp. Lý Triều Ca đứng ở phía sau, cổ tay hơi xoay, lau sạch vết máu trên thân kiếm, sau đó nhảy lên khỏi mặt đất, hai tay giơ cao trường kiếm, dùng lực tấn công vào cổ của chó yêu.

Một chiêu này của nàng có sát khí, không giữ lại chút sức lực nào, đem toàn bộ lực lượng rót vào mũi kiếm. Nhưng đến khi sắp chạm đến chó yêu, bên cạnh bỗng xuất hiện một vỏ kiếm màu trắng bạc, chặn lại công kích của nàng.

Hai kiếm chạm nhau, vang lên âm thanh lanh lảnh của kim thạch(3). Một kích này của Lý Triều Ca dùng hết toàn lực, va đập không nhỏ, nhưng vỏ kiếm kia cũng không bị đẩy ra. Lý Triều Ca lập tức cảnh giác, theo vỏ kiếm màu bạc, chậm rãi nhìn về phía trên.

Vỏ kiếm thon dài đẹp đẽ, không biết đúc bằng vật liệu gì, tỏa ra ánh sáng lạnh. Hoa văn tường vân quấn quanh vỏ kiếm, bao quanh nơi trung tâm là đá quý màu xanh lam, giống như hình vẽ thần bí nào đó thời thượng cổ. Một bàn tay mảnh khảnh thon dài nắm lấy đá quý, đá quý lạnh lùng, tay chàng còn đẹp đẽ quý giá hơn cả đá quý lạnh như băng.

Nhìn lên trên tiếp, Lý Triều Ca nhìn thấy ống tay áo màu trắng, ánh sáng len lỏi qua cổ tay áo, thấp thoáng nhìn thấy chỉ thêu màu vàng, trụ đá hoa và sao sáng. Một người mang mặt nạ màu bạc, cũng đang chăm chú nhìn Lý Triều Ca.

Khuôn mặt Lý Triều Ca không chút thay đổi, nhưng trong lòng vô cùng căng thẳng. Người đàn ông này đến từ lúc nào? Nàng không hề phát hiện ra thì thôi đi, một kích vừa rồi nàng dùng toàn lực, người đàn ông kia duỗi tay ra là có thể đỡ được. Thực lực của chàng, hơi xa nàng.

Lý Triều Ca không thu kiếm, cứ lạnh lùng như vậy nhìn người đàn ông đối diện, hỏi: "Sao ngài lại ngăn ta giết yêu?"

"Không ai ngăn cô giết yêu." Tần Khác không bận tâm đến đôi tay đang nắm chặt chuôi kiếm của Lý Triều Ca, chàng nhẹ nhàng thu hồi bội kiếm của mình, quay lại nhìn chó yêu, lòng bàn tay tản ra tia sáng màu bạc, chậm rãi chui vào miệng chó yêu. Chó yêu như bị một sức mạnh nào đó bóp chặt cổ họng, cơ thể mất kiểm soát mà bay lên trời, há to miệng, bốn chân giãy giụa. Rất nhanh, một viên thuốc màu trắng bóng loáng bay ra từ họng nó, vững vàng rơi vào lòng bàn tay người đàn ông. Chó yêu cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, lập tức trở thành một con chó đen bình thường, rơi xuống mặt đất.

Vừa nãy Lý Triều Ca đã cảm thấy con chó yêu này bất thường, có được yêu lực mạnh mẽ, da lông cứng rắn nhưng lại không có thần chí ứng với điều đó. Hóa ra, nó không phải tự nhiên thành yêu, mà bị tiên đan thúc đẩy.

Tần Khác thu hồi tiên đan Hỗn Nguyên, nói với Lý Triều Ca: "Được rồi, giờ cô có thể giết nó."

Chàng không quan tâm chuyện giết yêu, nhưng tiên đan Hỗn Nguyên là tài sản của thiên đình, không thể bị phá hoại.

Lý Triều Ca nhìn chó đen hấp hối trên mặt đất, còn có lòng nào tiếp tục. Nàng trở tay thu kiếm về vỏ, thấy người đàn ông phía trước sắp rời đi, lập tức đuổi theo hỏi: "Ngài là ai?"

Tần Khác không trả lời. Lý Triều Ca đi theo một đoạn đường, hỏi lại: "Trước kia, có phải ngài đã từng tới đây không? Lúc đó, ta còn ở núi Bình."


______ Chú thích:
(1): Đi lại
(2): Đầu hàng, qui phục.
(3): Kim loại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play