Nói là làm, Lý Triều Ca đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, bắt đầu thu dọn hành trang.

Đêm đã khuya, nhà họ đã không còn dầu thắp từ lâu, trong phòng tối đen đến mức tay không thấy năm ngón. Đối với người thường mà nói, hoàn cảnh này vô cùng bất tiện, nhưng Lý Triều Ca là người tập võ, tuy rằng cảnh giới hiện giờ giảm xuống, nhưng kinh nghiệm kiếp trước vẫn còn, thiếu ánh sáng vốn không ảnh hưởng tới nàng. 

Đầu tiên Lý Triều Ca lật tìm thùng đồ trong phòng, quả nhiên, y như trí nhớ của nàng, bao cổ tay, cung tên, dao găm đều ở trong này. Tuy những vũ khí này giờ trong mắt Lý Triều Ca toàn là sắt vụn, nhưng có gì đó dù sao cũng mạnh hơn tay không, Lý Triều Ca không hoảng loạn, thành thạo đeo vũ khí vào người.

Sau khi dọn vũ khí xong, Lý Triều Ca ngẫm nghĩ, không nghĩ ra mình còn mang cái gì đi được nữa. Ông Chu nghèo đến mức không xu dính túi, ngoại trừ bản tâm pháp kia, phòng ở này không còn thứ gì đáng giá, vứt cũng không sao. Lý Triều Ca lấy ra hai bộ quần áo từ trong tủ, gói chặt vào bọc quần áo, dự định ngày mai trời sáng, nàng sẽ mang đồ đi luôn.
Về phần lộ phí... Trong nhà không có lộ phí, không cần chuẩn bị.

Lý Triều Ca đang kiểm tra một lần cuối, đột nhiên lỗ tai khẽ động, nghe tiếng bước chân ở bên ngoài. Con ngươi Lý Triều Ca sẫm lại, bình tĩnh dọn gói đồ, đưa tay lên eo.

Nơi đó, có một con dao găm. Nàng vừa bôi thuốc mê lên dao, bất kể kẻ tới là người hay là quỷ, trong vòng ba bước nàng có thể lấy mạng hắn. 

Người tới có vẻ cũng rất chần chừ, càng gần tới nhà Lý Triều Ca, tiếng bước chân của hắn càng hiện rõ vẻ lưỡng lự. Cuối cùng, hắn đứng ở ngoài cửa lớn, cẩn thận gõ cửa: "Triều Ca, cô có đó không?"

Qua một lúc lâu, Lý Triều Ca ngây ra một chút, mới nhận ra đây là giọng nói của Tiểu Hổ nhà hàng xóm. Tiểu Hổ chính là đứa bé trước đây làm ầm lên chuyện Lý Triều Ca không cha không mẹ, sau này bị Lý Triều Ca đánh cho một trận, từ nay về sau hễ thấy nàng đều đi vòng qua.

Nếu không phải Lý Triều Ca đã luyện tâm pháp của ông Chu, tai thính mắt sáng, trí nhớ siêu việt, đúng thật nàng không nghĩ ra đấy là ai.

Nếu đã là người quen, vậy không cần phải tấn công. Lý Triều Ca cất dao găm, đi ra ngoài mở cửa, hỏi: "Chuyện gì?"

Tiểu Hổ đang rối rắm ở ngoài cửa, bỗng nhiên cửa mở, Tiểu Hồ không hể chuẩn bị, giật nảy mình.

Tiểu Hổ giờ đây đã không còn là thằng bé béo tuổi nhỏ can đảm, không biết gì, từ sau khi hắn bị Lý Triều Ca đánh cho một trận, bóng ma tâm lý đã in sâu trong lòng, đã nhiều năm không dám đối mặt với Lý Triều Ca. Hôm nay hắn đến vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, không nghĩ tới sau khi mở cửa, trong lúc hắn bất ngờ không kịp chuẩn bị đã thấy một khuôn mặt sáng rỡ yêu kiều tươi đẹp, rung động lòng người, Tiểu Hổ không nói được tiếp, tất cả tinh thần chuẩn bị lúc trước đều vứt đi.

Đây có phải là Triều Ca chẳng khác gì con trai không? Hắn rời nhà đã lâu, Lý Triều Ca cũng một thân một mình, vậy nên Tiểu Hổ cũng không để ý, Lý Triều Ca lớn lên thành như thế này.

Lý Triều Ca nhìn Tiểu Hổ há hốc mồm, bắt đầu nhìn nàng chằm chằm rồi sững sờ. Lý Triều Ca nhẹ nhàng nhướn mày, hỏi lại: "Cậu tới có chuyện gì à?"

Dù sao nàng cũng từng làm Chỉ huy sứ Trấn Yêu Tư nhiều năm, kiếp trước khi nàng tra tấn phạm nhân, bất kể là cựu thần đã quen sóng gió hay võ tướng ra trận giết địch, thấy họ thì nhịn không được lộ vẻ sợ hãi, huống chi Tiểu Hổ chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi?

Cơ thể Tiểu Hổ không hiểu sao căng cứng lại, đến cả lông tơ trên cánh tay cũng dựng đứng lên: "Mẹ ta bảo dù sao hôm nay cũng là mùng một, cô cô đơn một mình, chẳng ra gì cả. Mẹ ta bảo ta mang sủi cảo tới, nếu cô không chê, có thể đến nhà ta đón năm mới."

Lý Triều Ca cúi đầu, nhìn thấy cái bát trong tay Tiểu Hổ. Lý Triều Ca không khỏi suy nghĩ, ngày này kiếp trước có xảy ra chuyện này không?

Hình như là có, nhưng Lý Triều Ca từ chối, Lý Triều Ca mười sáu tuổi không muốn nhận ân tình của người khác. Lúc này Lý Triều Ca nhìn cái bát trong tay Tiểu Hổ, bỗng nhiên cảm thấy thổn thức.

Khi nàng là công chúa, muôn người chú ý, hô mưa gọi gió, về lý nên nhận được vô vàn yêu thương không đếm xuể, nhưng thực tế, tất cả mọi người hận không thể giết chết nàng, chồng nàng còn tự tay giết nàng. Không nghĩ tới giờ đây, khi nàng trở thành một bé gái mồ côi bình thường thấp kém, không quyền không thế, lại có người đồng ý mở một cánh cửa cho nàng.

Lý Triều Ca đã có kiếp trước, biết rõ thiện ý đáng quý cỡ nào. Sắc mặt Lý Triều Ca dịu lại, vuốt cằm cười cười, nói: "Cám ơn. Nhưng ta đã ăn cơm xong rồi, sắp đi ngủ, sẽ không làm phiền nhà cậu sum họp. Cám ơn cô Triệu thay ta."

Nàng từ chối, Tiểu Hổ à một tiếng, vừa như phiền muộn vừa như tiếc hận, nói: "Nếu cô ở một mình sợ hãi, lúc nào cũng có thể đến nhà ta. Bát sủi cảo này cô cứ cầm, đều là đồng hương, không cần chia rõ như thế. Ta đi về trước, cô mau ngủ đi."

Tiểu Hổ không nói gì thêm, cứng rắn nhét cái bát vào tay Lý Triều Ca. Thực ra Lý Triều Ca hoàn toàn có thể tránh né, nhưng khi chạm vào bát, cuối cùng Lý Triều Ca lại không nỡ đẩy ra.

Khó có được có người đối tốt với nàng, đợi vài năm nữa, khi bọn họ nhắc tới nàng, tất cả đều nghiến răng nghiến lợi. Tiểu Hổ thấy Lý Triều Ca nhận lấy, không biết vì sao mặt đỏ lên, vội vội vàng vàng nói: "Bên ngoài gió lớn, cô mau về đi. Ta đi đây!"

Tiểu Hổ nói xong cũng chạy vội ra bên ngoài, Lý Triều Ca gọi hắn lại, nói: "Tiểu Hổ, mấy ngày trước ta vào núi, thấy có một ít đất bị lật lên. Khu này vẫn luôn bất ổn, mấy ngày nữa, không chừng sẽ có động đất. Cậu và cha mẹ bàn bạc một chút, chọn ngày dọn vào thành đi. Trong núi làm gì cũng không tiện, không bằng vào thành kiếm sống, cậu còn có thể tìm cơ hội đọc sách."

Tiểu Hổ không đoán được Lý Triều Ca vậy mà gọi hắn lại, hắn xoa xoa gáy, vẫn tránh nhìn Lý Triều Ca, cười nói: "Sách là thứ dành cho người văn nhã đọc, ta có sức lực săn thú là được rồi, sao có thể hi vọng xa vời đến thế gia đại tộc? Hơn nữa, vào thành phải đi qua rừng Hắc Lâm, chuyện này là không thể."

Rừng Hắc Lâm là rừng cây bao bên ngoài thôn, hàng năm không thấy ánh mặt trời, cây cối dày đặc đến thành màu đen. Rừng Hắc Lâm tuy có nhiều thực vật, trên thực tế cũng là mảnh đất cằn cỗi sỏi đá, trong rừng chướng khí (1) dày đặc, rắn sâu hoành hành, đáng sợ hơn nữa là trong rừng có yêu quái.

Kiếp trước Lý Triều Ca cũng tin vào những lời này, tuy nàng có thể ung dung đánh thú dữ, cũng không dám đi vào sâu bên trong rừng. Bọn họ cứ vậy mà bị một lời đồn đãi không có thực dọa sợ nhiều năm, nếu không phải năm sau có động đất, thôn Hắc Lâm bị phá hoại, bọn họ không thể không đi qua rừng Hắc Lâm, người trong thôn cũng không biết sẽ bị lừa bao lâu nữa.

Lý Triều Ca nói: "Rừng Hắc Lâm không có yêu quái, chỉ có mấy yêu ma quỷ quái nhỏ giả thần giả quỷ thôi. Chỉ cần nhiều người, vốn không sợ chúng nó."

Tiểu Hổ nghe lời của Lý Triều Ca, càng nhăn mặt: "Triều Ca, cô nghe mấy lời này từ đâu thế? Cô không thể ỷ vào mình có võ công cao thì tự cao tự đại, nếu cô nghĩ như thế, tất sẽ hại mình mất mạng."

Tiểu Hổ nghĩ đến Lý Triều Ca cuồng vọng tự đại, lời nói tha thiết khuyên nàng làm việc cẩn thận, không cần đua đòi. Trong lòng Lý Triều Ca không biết làm sao, kiếp trước nàng tự mình gặp qua, đương nhiên biết rõ yêu quái trong rừng chỉ là lời đồn, chỉ là mấy bông hoa yêu không nên thân lừa gạt người khác mà thôi. Nhưng nàng không có cách nào giải thích cho Tiểu Hổ nghe, chỉ có thể im lặng đồng ý, không tranh cãi nữa.

Tiểu Hổ thấy Lý Triều Ca không nói lời nào, nghĩ rằng nàng nghe lọt, thở phào một hơi, nói: "Về sau cô không thể nói lời nhảm nhí thế, có người tận mắt thấy được, yêu quái trong rừng Hắc Lâm vô cùng đáng sợ, có thể nuốt tươi người sống! Cô nhất định không thể một mình đi vào rừng Hắc Lâm!"

Lý Triều Ca thản nhiên đồng ý, thầm nghĩ, nàng đang có suy nghĩ này. Tiểu Hổ nói hết lời xong, phát hiện không còn gì để nói nữa, hắn do dự một lúc, thử hỏi: "Ta đi trước nhé?"

Đột nhiên Lý Triều Ca hỏi: "Năm nay là năm nào?"

Tiểu Hổ sửng sốt, không hiểu sao Lý Triều Ca lại hỏi loại vấn đề này: "Năm nay là năm Vĩnh Huy thứ hai mươi hai mà, hôm nay đúng là ngày đầu tiên. Triều Ca, cô làm sao thế, sao hôm nay lạ vậy?"

Quả nhiên, giống như dự đoán của nàng. Năm nay là năm Vĩnh Huy thứ hai mươi hai, nàng mười sáu tuổi. Năm này, Cao đế còn chưa qua đời, Thiên hậu vẫn giả vờ là hoàng hậu đoan trang hiền lành như cũ, không lộ ra khuynh hướng xưng đế. Trấn Yêu Tư chưa thành lập, công chúa An Định đi lạc, vẫn chưa về Lạc Dương.

Tất cả đều trở về thời điểm chưa bắt đầu, thậm chí so với lúc nàng biết thân phận của mình còn sớm hơn một năm.

Lý Triều Ca kiểm chứng suy nghĩ của mình, hiếm hoi cười với Tiểu Hổ, nói: "Không có gì, ta ngủ đến mơ hồ, không nhớ rõ năm. Tiểu Hổ, trí nhớ cậu không kém, sau này vào thành, vẫn nên tìm cơ hội đọc nhiều sách vào. Giữ gìn sức khỏe."

Bầu trời ngày càng u ám, ánh sao ảm đạm, rừng Hắc Lâm phía sau như cự thú mở miệng lớn, lay động sột soạt, nhìn qua khiến lòng người sợ hãi. Lý Triều Ca quay lưng về phía bóng tối, nhưng đôi mắt của nàng lại đen trắng rõ ràng, trong veo rực rỡ.

Giống như ngôi sao rơi xuống trần gian.

Tiểu Hổ giật mình, hồi lâu sau, hắn mới hồi thần lại: "Được."

Bên cạnh truyền đến tiếng Lý Triều Ca đóng cửa, Tiểu Hổ xoa đầu, cảm thấy mặt đất như nóng lên, đến cả đứng hắn cũng đứng không vững. Hắn nở nụ cười hì hì, đột nhiên nhảy cao ba thước, chạy nhanh về nhà mình.

Sau khi tiễn Tiểu Hổ, Lý Triều Ca lấy bình thuốc ông Chu làm ra, xếp ngay ngắn trên bàn, đặt bên cạnh bát sủi cảo. Lý Triều Ca có thói quen cẩn thận, không ăn đồ của người ngoài, nhưng ý tốt của Tiểu Hổ, nàng nhận.

Có oán báo oán, có ân báo ân, đây là điều ông Chu dạy nàng. Lý Triều Ca vốn định mang theo đống thuốc đó đi đường, chẳng qua tự nàng có thể cẩn thận, thuốc này, vẫn nên để lại cho nàng Tiểu Hổ đi.

Trên người Lý Triều Ca có dao, nàng cũng không chê cộm, trực tiếp nằm lên giường, chợp mắt ngủ. Đây là thói quen nhiều năm qua của nàng, nếu bắt nàng bỏ đao kiếm, ngược lại nàng không ngủ được.

Hôm sau, mới canh năm, trong ngôi nhà hẻo lánh phía Tây Nam thôn Hắc Lâm vang lên tiếng động. Cửa nhà nhẹ nhàng khép mở, một bóng dáng màu xanh đón nắng sớm, không ngoảnh đầu lại đi vào khu rừng rậm không thấy điểm cuối.

Rừng Hắc Lâm rất lớn, dưới tán cây quanh năm không thấy ánh mặt trời, lá rụng thành từng tầng rất dày, phía dưới không biết chôn giấu thứ gì. Dù cho Lý Triều Ca đã gặp qua nhiều yêu quái, lúc này cũng không dám thả lỏng. Mỗi bước nàng đi đều nhìn kĩ, dọc theo chỗ khô ráo, cẩn thận đi về phía đông nam.

Kiếp trước thôn dân đi theo hướng đông nam ra khỏi cánh rừng, tuy hơi xa, nhưng hơn ở an toàn. Lý Triều Ca dự định đi theo hướng đông nam rời núi, tới thành trấn mua yên ngựa, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đến Lạc Dương.

Thế cục triều đình thay đổi trong nháy mắt, hơn nữa nàng còn muốn làm chuyện lớn, càng sớm trở lại trung tâm triều đình, càng sớm bày bố, phần thắng ngày sau càng lớn. Kiếp trước mười tám tuổi nàng mới về Lạc Dương, rất nhiều chuyện đều đã muộn, đời này, từ đầu nàng phải để mình bước lên con đường đúng đắn.

Lý Triều Ca cứ cẩn thận đi như vậy năm ngày, nàng nhẩm tính quãng đường, đoán mình sắp vào đến trung tâm rừng Hắc Lâm, nơi nguy hiểm nhất mà cũng thần bí nhất. Yêu quái ăn thịt người trong lời đồn là ở chỗ này.

Mặt trời xuống núi, trong rừng nhanh chóng tối đen. Không thể đi đêm trong rừng, Lý Triều Ca buộc chặt túi vào người, tìm một cái cây vừa mắt, nhẹ nhàng nhảy lên cành cây, đến một cái lá cũng không lay động.

Lý Triều Ca chợp mắt trên cành cây, trong ngực ôm kiếm, dự định cứ thể mà ngủ. Ánh sáng ngày càng nhạt dần, gió thổi qua ngọn cây, từ chỗ sâu trong rừng cây truyền đến tiếng động sàn sạt.

Lý Triều Ca chậm rãi mở mắt, yên lặng không tiếng động nắm chặt chuôi kiếm trong tay. 

Có thứ gì đó đang đến đây.


_______ Chú thích:
(1): Khí độc bốc lên ở vùng rừng núi khiến sinh bệnh, theo quan niệm cũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play