Đức Thăng Đường là tiệm thuốc lớn nhất trong thành Tề Châu, là một cửa hàng lâu đời với sáu chi nhánh trong thành. Tuy nhiên, do những năm gần đây chiến tranh liên miên, việc kinh doanh trở nên khó khăn, năm chi nhánh đã lần lượt đóng cửa, chỉ còn lại cửa hàng chính nằm cạnh cầu Phục An ở trung tâm thành.

Vừa qua giờ Tỵ, trước cổng tiệm thuốc đã lác đác vài người qua lại.

Từ bên kia đường có hai người đang tiến lại, chính là Khương Tiểu Ất và Tiêu Tông Kính. Khương Tiểu Ất chỉ vào tiệm thuốc nói: “Chính là đây, Tiêu đại nhân, xin mời đi theo tiểu nhân đến phía này.”

Bọn họ vòng ra phía sau tiệm thuốc. Phía sau tiệm giáp với một con sông, từ tường ngoài đến bờ sông chỉ cách chưa đầy một trượng. Dọc đường mọc vài cây liễu, cỏ dại mọc um tùm, không có người qua lại.

Khương Tiểu Ất bật nhảy lên, cậu nắm lấy mép tường, lén nhìn vào trong.

“Vẫn còn sớm, chúng ta tìm chỗ nào đó trốn đã…”

Câu nói chưa dứt, thân thể cậu đã nhẹ bẫng, Khương Tiểu Ất bị Tiêu Tông Kính nhấc lên từ sau cổ áo, sau đó thả vào hậu viện. Cậu vừa chạm đất đã nghe tiếng nói chuyện từ cửa vọng tới, Khương Tiểu Ất vội đẩy Tiêu Tông Kính lách vào sau kho.

Bên ngoài dường như có hai người đang giao dịch, chẳng bao lâu sau, tiếng tranh luận vang lên.

“… Năm mươi quan tiền chẳng đủ gì cả, ít nhất phải thêm một lạng bạc! Giờ đây khắp núi đều là bọn cướp, gặp chúng thì mất mạng ngay! Nếu ông không thêm thì khỏi cần nữa, vừa hay ta cũng chẳng muốn làm nữa!”

“Đừng đừng đừng! Trương lão ca bớt giận, một lạng thì một lạng, ông ngàn vạn lần đừng bỏ cuộc. Nếu không có thuốc này, tính mạng của cả gia đình ta sẽ lâm nguy!”

Dù dỗ thế nào, ông chủ tiệm thuốc cũng trả tiền xong, ông ta bỏ nửa túi đồ vào kho, sau đó khóa cửa rồi rời đi.

Khương Tiểu Ất lẩm bẩm: “Công Tôn Khoát quả nhiên vẫn còn ở trong thành.”

Tiêu Tông Kính liếc nhìn cậu, Khương Tiểu Ất hạ giọng giải thích: “Tên cầm thú đó háo sắc thành tật, vốn dĩ không thể ngủ nếu không có tà dâm, nhưng bản thân lại…”

Cậu chỉ xuống phía dưới.

“Lại không được như ý. Cửa tiệm này thường xuyên bào chế thuốc cường dương cho hắn. Vừa rồi chúng giao dịch một loại thảo dược địa phương, tên là Dạ Dạ Hoan. Loại thuốc này có một đặc điểm, hiệu quả mạnh nhất chỉ khi vừa hái xong, vì thế Đức Thăng Đường mỗi ngày đều phải nhập hàng mới. Chờ chút nữa chắc sẽ có người đến xử lý lô thuốc này, xong xuôi sẽ mang đến cho Công Tôn Khoát, chúng ta có thể lần theo mà tìm ra nơi hắn ẩn náu.”

Tiêu Tông Kính nói: “Thì ra là vậy.”

Bọn họ chờ không lâu, quả nhiên có một gã nhân viên đến kho xử lý thảo dược.

Khương Tiểu Ất khẽ giọng: “Chắc phải mất nửa canh giờ.”

Tiêu Tông Kính hỏi: “Ngươi có định đi cùng không?”

Khương Tiểu Ất đáp: “Đó là lẽ đương nhiên.” Cậu siết chặt thắt lưng, hôm nay cậu nhất định phải lấy mạng tên chó Công Tôn Khoát kia.

Lúc Mẫn nương gặp nạn, cậu đã muốn báo thù thay nàng, nhưng thứ nhất khi đó cậu còn chưa hoàn thành công việc, nếu làm hỏng, chẳng những rút dây động rừng mà còn có thể liên lụy đến Đạt Thất. Thứ hai, bên cạnh Công Tôn Khoát có mấy cao thủ đứng đầu ngày đêm bảo vệ, cậu cũng không nắm chắc phần thắng…

Nghĩ đến đây, Khương Tiểu Ất cẩn trọng hỏi: “Đại nhân, ngài đã từng nghe qua danh hiệu Hòa Thượng Điên chưa?”

Tiêu Tông Kính: “Chưa từng nghe qua.”

Khương Tiểu Ất giải thích: “Hòa Thượng Điên tổng cộng có ba người, trước đây là hòa thượng, sau phạm phải sát giới nên bị trục xuất khỏi cửa Phật. Vài tháng trước, bọn chúng được Công Tôn Đức thuê về để bảo vệ Công Tôn Khoát.”

Tiêu Tông Kính ừ một tiếng, Khương Tiểu Ất nói tiếp: “Trong số các vệ sĩ bên cạnh Công Tôn Khoát, ba người này là lợi hại nhất.”

Tiêu Tông Kính lại ừ một tiếng.

Khương Tiểu Ất thấy chàng mặt không đổi sắc, như nghe như không, cậu thực sợ chàng khinh địch bèn nói thêm: “Đại nhân, trước khi đến Tề Châu, bọn họ đã là những nhân vật nổi tiếng trên giang hồ.”

Tiêu Tông Kính cuối cùng cũng nhìn cậu.

“Nổi tiếng?”

“Đúng vậy!”

Tiêu Tông Kính tò mò: “Nổi tiếng nhất là ai?”

“Sao cơ ạ?”

“Ngươi đi lại trên giang hồ, nghe được và thấy được đều nhiều hơn ta, trong những nhân vật gọi là phong vân trên giang hồ đó, ai là nổi danh nhất?”

Khương Tiểu Ất nghĩ một lúc, nói: “Người nổi danh có nhiều, nhưng nổi nhất thì phải kể đến Tứ Phương Thần. Quyền Tông ở phương Nam, Kinh Hồng Ảnh ở phương Bắc, Đông Hải Thần Kiếm ở phương Đông, và Cực Lạc Tôn ở phương Tây, đều đã thành danh từ lâu. Trong đó Quyền Tông Diêu Chiếm Tiên luôn trấn giữ núi Hồng Châu, nghe nói Đông Hải Thần Kiếm đã quy phục quân Thanh Châu, hai vị còn lại không dễ tìm tung tích.” Cậu dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, bốn người này đều là những nhân vật cũ trên giang hồ, gần đây không có nhiều động tĩnh, nếu nói những năm gần đây ai thực sự nổi lên, hoạt động mạnh mẽ nhất, thì phải là đại đạo Chim Trùng Minh.”

Tiêu Tông Kính nói: “Kẻ này ta có nghe qua, hắn là trọng phạm triều đình truy nã.”

Khương Tiểu Ất cảm thán: “Chim Trùng Minh quả thực là một nhân vật thần bí, cướp toàn những món hàng cứng rắn, giết toàn những tên hùng mạnh, nhưng ai cũng không làm gì được hắn.”

Tiêu Tông Kính hỏi: “Hắn thật sự là ai, tên họ là gì, ngươi có biết không?”

Khương Tiểu Ất bật cười: “Tiểu nhân mà biết Chim Trùng Minh thật sự là ai thì đã không phải lưu lạc giang hồ thế này! Ngài biết tin tức này giờ đáng giá bao nhiêu trên chợ đen không?”

Tiêu Tông Kính nói: “Triều đình treo thưởng cho hắn tám trăm lượng bạc.”

“Tám trăm lượng?” Khương Tiểu Ất khinh thường bĩu môi, “Tám trăm lượng chỉ đủ mua một ống tay áo của hắn thôi.”

Sau đó cậu giơ tay ra.

“Ít nhất phải số này.”

Tiêu Tông Kính im lặng.

“Năm ngàn lượng vàng!”

Tiêu Tông Kính lặng đi một lát, rồi nói: “Một tay đấm giang hồ, lại đáng giá nhiều như vậy sao?”

Khương Tiểu Ất đáp: “Đó là ngài chưa hiểu thời thế, những kẻ muốn mạng hắn, muốn tài bảo của hắn, và càng nhiều hơn là muốn chiêu mộ hắn, số người sẵn sàng chi số này không hề ít.”

Tiêu Tông Kính khẽ cười, rồi hỏi: “Vậy còn tiểu huynh đệ ngươi?”

“Ta?”

“Ngươi có danh hiệu gì không?”

Khương Tiểu Ất đỏ mặt xua tay: “Đại nhân đừng giễu cợt, tiểu nhân xuất thân thấp hèn, chỉ là kẻ ăn tàn uống hạ trên giang hồ, làm sao dám mơ danh hiệu gì.”

Tiêu Tông Kính lắc đầu, nói: “Lời này có phần bất công. Ngươi biết ơn, báo đáp, lại trọng nghĩa khí, dám làm dám chịu, cớ sao không đáng được trọng dụng?”

Chàng hạ giọng, tiếp tục nói: “Ngược lại, ta đã từng gặp một số kẻ giang hồ, bình thường thì vênh váo hung hăng, tưởng như trên đời không ai bì kịp, nhưng khi đối diện với quan binh thì lại chẳng dám nhìn thẳng. Họ dựa vào võ công để làm điều ác, xưng bá một phương, nhưng cuối cùng cũng chỉ vì tư lợi, không hề có ích cho người khác. Những kẻ như vậy, dù danh tiếng vang dội, võ công cao cường đến đâu, thì cũng chẳng có gì đáng giá cả.”

Khương Tiểu Ất nghe vậy, cậu bất giác dừng bước, rồi lén liếc nhìn sang phía chàng. Tiêu Tông Kính đang chăm chú quan sát tình hình phía sau viện, cậu nhìn thấy một bên khuôn mặt nghiêm nghị của chàng. Tiêu Tông Kính dường như đã qua ba mươi, dung mạo đoan chính, uy nghiêm, phong thái nổi bật, dù giọng điệu và cử chỉ đều bình dị, thân thiện, nhưng lại không thiếu phần trang trọng và đĩnh đạc.

Khương Tiểu Ất tuy đã từng qua lại với rất nhiều hạng người trong giang hồ, nhưng chưa từng gặp ai như Tiêu Tông Kính.

Cậu cảm thấy lòng mình khẽ xao động, vừa định mở miệng nói điều gì đó thì Tiêu Tông Kính đã thấp giọng bảo: “Ra rồi.”

Cánh cửa kho mở ra, tên tiểu nhị từ bên trong bước ra, trên tay tên đó xách một gói thuốc đã được buộc chặt. Khương Tiểu Ất và Tiêu Tông Kính nhìn nhau một cái, rồi lập tức nhảy khỏi viện, vòng về cửa chính.

Trước cửa có một chiếc xe ngựa đang đợi sẵn, tên tiểu nhị từ trong tiệm thuốc đi ra, tên đó bước lên xe, sau đó xe ngựa chạy về hướng nam.

Hai người không nói thêm lời nào, nhanh chóng bám theo. Chiếc xe ngựa vòng vèo qua các con phố, nhưng không đi vào chỗ vắng vẻ, mà cuối cùng lại tiến vào khu vực náo nhiệt, dừng trước một kỹ viện.

Khương Tiểu Ất ngạc nhiên thốt lên: “Không ngờ lại dám ngang nhiên giấu trong kỹ viện, thật là lớn gan!”

Tiêu Tông Kính nói: “Đúng vậy.”

Kỹ viện này có tên là Lầu Thái Kim, là nơi nổi tiếng nhất trong thành Tề Châu, chỉ mở cửa khi đêm xuống, hiện tại cửa lớn đang đóng chặt.

Tên tiểu nhị gõ cửa, không lâu sau, cánh cửa hé mở một khe nhỏ. Khương Tiểu Ất và Tiêu Tông Kính nấp trong con hẻm đối diện, cả hai mắt tinh như chim ưng, nhờ ánh sáng từ khe cửa, trong nháy mắt đã nhìn rõ tình hình bên trong.

Người mở cửa là một gã hán tử mặt đen xanh, cao hơn tám thước, thân hình gã vạm vỡ, mặc áo tu hành màu đen, đầu quấn khăn, tay cầm bảo trượng hàng ma, cổ đeo một chuỗi phật châu lấp lánh ánh vàng, khí thế cực kỳ hùng dũng.

Xem ra đây chính là một trong những Hòa Thượng Điên.

Hòa Thượng Điên kiểm tra xong thuốc, rồi cho tên tiểu nhị vào.

Khương Tiểu Ất nói: “Có tên thần giữ cửa này ở đây, bây giờ e rằng khó vào, chi bằng… chờ đến đêm hãy nói?”

Tiêu Tông Kính đáp: “Chậm trễ sẽ sinh biến.”

Nếu người của Lưu Hành Tùng đến, muốn bắt được Công Tôn Khoát sẽ chẳng còn dễ dàng, tốt nhất là phải hành động nhanh chóng.

Thực ra Khương Tiểu Ất cũng không muốn kéo dài, Đạt Thất chỉ có thể đợi cậu hai ngày, cậu còn đang sốt ruột muốn nhận tiền.

Khương Tiểu Ất suy nghĩ một lát, rồi nói: “Công Tôn Khoát hẳn đang ở cùng với hoa khôi Thảo Quỳnh của Lầu Thái Kim, phòng của nàng ta nằm ở tầng ba, chính giữa, trên cửa có treo ba chiếc lông đuôi công. Hòa Thượng Điên có ba người, nếu chia nhau canh giữ, rất có thể sẽ là một người giữ cổng chính, một người canh cầu thang, và một người đứng ở hành lang lầu ba.”

Tiêu Tông Kính nhìn Lầu Thái Kim, chàng bình tĩnh đáp: “Có lẽ vậy.”

Khương Tiểu Ất chăm chú nhìn Tiêu Tông Kính.

“Đại nhân.”

“Ừ?”

“Ngài nghĩ võ nghệ của Hòa Thượng Điên thế nào?”

“Rất cao siêu.”

“Vậy ngài…”

Khương Tiểu Ất ngập ngừng, Tiêu Tông Kính hiểu ý của cậu.

“Ngươi muốn hỏi ta có đánh thắng được bọn chúng không?”

Khương Tiểu Ất nịnh nọt: “Làm gì có chuyện đó, đại nhân ra tay, tất nhiên là thành công vang dội!”

Tiêu Tông Kính lắc đầu, rồi chàng nói: “Chưa chắc, núi cao còn có núi cao hơn, chưa giao đấu thì không ai dám đảm bảo chắc chắn sẽ thắng.”

Nói rồi, chàng đi vài bước, Khương Tiểu Ất vô thức bước theo, nhưng cậu bị Tiêu Tông Kính chặn lại.

“Nếu ngươi còn muốn sống ở Tề Châu thì không nên lộ diện. Trong lầu nguy hiểm, để ta đi một mình là đủ.”

Khương Tiểu Ất khẽ sững sờ.

Thực ra, cậu vẫn còn một kế sách dự phòng. Trong đai lưng của cậu có giấu một gói Bột Lá Ngón, chỉ cần một lượng nhỏ là có thể lấy mạng người, không thuốc nào giải được, là vật cậu thường mang theo để phòng thân. Đây là kế sách mới nảy ra trong đầu cậu khi nãy, chờ Tiêu Tông Kính giao đấu với đám hộ vệ của Công Tôn Khoát, cậu sẽ nhân lúc hỗn loạn lẻn vào nhà bếp hạ độc. Nếu Tiêu Tông Kính không thành công, rất có khả năng Công Tôn Khoát sẽ tiếp tục vui thú với hoa khôi, và lúc đó cậu có thể thuận tiện giết chết hắn.

Đây là cách báo thù nhẹ nhàng và an toàn nhất đối với Khương Tiểu Ất.

Nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, cậu bỗng lo lắng cho an nguy của Tiêu Tông Kính.

Dù chàng lợi hại đến đâu, cũng chỉ có một mình, tay không tấc sắt, làm sao địch lại ba tên tăng nhân hung ác kia. Dù chàng có thắng, chắc chắn cũng phải mất nhiều thời gian, nếu người của Công Tôn Đức đến thì chàng sẽ khó thoát thân. Mà nếu Công Tôn Khoát bị giết, thì chuyện này nhất định sẽ bị đổ lên đầu chàng, với sự cưng chiều của Công Tôn Đức dành cho con trai, trong cơn thịnh nộ, lão ta có thể giết cả quan sai cũng không phải chuyện không thể.

Trong lòng Khương Tiểu Ất trào dâng một cảm giác kỳ lạ, cậu gọi Tiêu Tông Kính.

“Đại nhân.”

Tiêu Tông Kính đã đi tới đầu hẻm, chàng quay đầu lại.

Khương Tiểu Ất dường như cũng chưa nghĩ ra sẽ nói gì, cậu ngập ngừng một lát, rồi nói: “À… Trực diện giao đấu rủi ro rất lớn, chi bằng chúng ta đột nhập vào từ cửa sổ lầu ba đi.”

Tiêu Tông Kính: “Lầu ba?”

Khương Tiểu Ất nói: “Đúng, chúng ta che mặt lại xông vào, ngài chỉ cần giữ chân Hòa Thượng Điên, trong ba nhịp thở, tiểu nhân sẽ lấy mạng Công Tôn Khoát! Chúng ta giết người xong là chạy, với tốc độ của hai ta, bọn chúng đuổi không kịp đâu!”

Tiêu Tông Kính lại mỉm cười.

“Tiểu huynh đệ, ngươi lại quên mất rằng ta là quan sai rồi?”

“Nhưng theo luật pháp triều đình, Công Tôn Khoát cũng là tội nhân tày đình, đáng phải xử trảm!”

Tiêu Tông Kính kiên nhẫn giải thích: “Muốn xử trảm phạm nhân, cần phải có chứng cứ rõ ràng, huống hồ hắn lại là thân nhân của một vị quan tứ phẩm, cần phải áp giải về Thiên Kinh, để Hình bộ thẩm vấn, Đô sát viện điều tra, rồi Pháp ti thẩm duyệt, cuối cùng mới tấu lên Hoàng thượng phê chuẩn. Nếu không có bằng chứng xác thực mà kết tội giết người, thì đó gọi là lạm dụng tư hình.”

Khương Tiểu Ất nghe xong, sững sờ.

“Ngài còn định đưa hắn về Thiên Kinh?”

“Đương nhiên.”

Khương Tiểu Ất lo lắng đến mức mặt đỏ bừng, nói: “Ngài đưa hắn về Thiên Kinh, dù có chứng cứ xác thực cũng chẳng thể kết tội được, ngài tự mình làm quan, chẳng lẽ không biết sao? Cuối cùng rồi cũng chỉ là uổng công vô ích thôi!”

Những lời này khiến Tiêu Tông Kính trầm ngâm hồi lâu, sau đó mới từ tốn đáp: “Từ sáng đến giờ, có lẽ đây là lời chân thành nhất mà ngươi đã nói.”

Nói rồi, chàng cười khổ, sau đó lắc đầu.

“Thật đáng xấu hổ.”

Khương Tiểu Ất vội vàng nói: “Đại nhân!”

Tiêu Tông Kính ngăn cậu lại, rồi chậm rãi nói: “Tiểu huynh đệ, ta giết Công Tôn Khoát, như lấy đồ trong túi, dễ dàng vô cùng. Nhưng đó chỉ là hành động trả thù. Ta đến đây là để bắt hắn nhận tội và chịu pháp luật trừng trị, nhằm răn đe kẻ khác.”

Chàng dừng lại một lát, giọng điệu trở nên nghiêm trọng hơn.

“Ngươi nói ngươi đến tìm ta là để đòi lại công bằng cho gia đình Mẫn Nương. Ta xin thề với ngươi, nhất định sẽ mang lại công lý cho ngươi.” Sau đó, chàng trịnh trọng ôm quyền trước Khương Tiểu Ất, nghiêm trang nói: “Tiểu huynh đệ, đa tạ ngươi đã giúp đỡ!”

Nói rồi, Tiêu Tông Kính không quay đầu lại, bước thẳng về phía Lầu Thái Kim.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play