Sau khi Trình Nghiễn lái xe ra khỏi bãi đỗ xe khu dân cư Đế Hào, anh nhìn qua gương chiếu hậu.

Trong gương phản chiếu hình ảnh một chiếc xe Audi SUV màu đen.

Loại kỹ thuật theo dõi rẻ tiền này, tên này rốt cuộc đã ngoại tình bằng cách nào vậy?

Trình Nghiễn bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt lộ ra vẻ khinh thường. Anh đánh tay lái, sau khi lái xe lên đường lớn, xe đi về hướng Tây với tốc độ từ từ rồi tới một giao lộ, khi đèn xanh sắp chuyển sang đỏ thì anh đột nhiên tăng tốc độ, thành công cắt đuôi chiếc Audi SUV đi theo đằng sau.

Đã qua 12 giờ trưa, anh trở về nhà trước, thay một bộ âu phục gọn gàng sạch sẽ, khi chuẩn bị ra khỏi nhà đi đến công ty thì điện thoại bỗng nhiên vang lên, là trợ lý Lâm Việt Đào gọi tới.

Trình Nghiễn đưa điện thoại lên bên tai, lời ít ý nhiều: “Nói.”

“Bên phía Tổng giám đốc Tôn xảy ra sự cố nhỏ.” Lâm Việt Đào là cấp dưới của Trình Nghiễn nhiều năm, cũng rất hiểu tính tình của Trình Nghiễn, biết anh là người quyết đoán và khó tính trong công việc, cho nên thời điểm báo cáo công việc cũng không lòng vòng, nói thẳng vào vấn đề: “Ông ta muốn đổi địa điểm bàn chuyện hợp tác vào cuối tuần sau sang phim trường mới xây ở thành phố Nguyên Đường.

Thành phố Nguyên Đường là một thành phố nhỏ tuyến hai tuyến ba xung quanh thành phố Đông Phụ, vì phát triển du lịch nên đã quy hoạch xây dựng một phim trường, một tháng trước vừa mới được đầu tư đưa vào sử dụng.

Nghe xong báo cáo của trợ lý, Trình Nghiễn thở dài, trong lòng quá rõ ràng vị Tổng giám đốc Tôn này tại sao lại muốn đổi địa điểm bàn chuyện hợp tác sang phim trường.

Tổng giám đốc Tôn tên thật là Tôn Khải Hải, là người phụ trách bộ phận thị trường của nền tảng app mua sắm, chức vị không cao nhưng quyền lực lại lớn, tất cả nhãn hiệu hợp tác đều phải qua tay ông ta.

“Điện tử Nguyên Thăng” hiện đang làm hạng mục thị trường chìm, việc hợp tác với nền tảng app mua sắm do Tôn Khải Hải nắm quyền tương đối quan trọng đối với việc triển khai dự án này, bằng không thì cũng sẽ không cần vị Tổng giám đốc này đích thân tiến hành đàm phán.

Tôn Khải Hải 40 tuổi đã hói đầu, bụng phệ, vô cùng thông minh khôn khéo, sở thích không tính là quá nhiều, trừ hút thuốc uống rượu ra thì cũng chỉ thích người đẹp, đặc biệt là ngôi sao nữ rạng rỡ xinh đẹp.

Xem dáng vẻ này, thứ bảy tuần sau vị họ Tôn này tám phần là muốn tới phim trường đi theo ngôi sao nữ nào đó mà ông ta mới nhìn trúng, không có thời gian quay trở lại Đông Phụ bàn chuyện hợp tác, cho nên dứt khoát ra lệnh bảo Trình Nghiễn tới phim trường tìm ông ta, giống như hoàng đế triệu kiến đại thần.

Trình Nghiễn rất bất lực, nhưng cũng đành bó tay, suy cho cùng hạng mục quan trọng hơn, hơn nữa đối thủ cũng đang cố gắng tranh giành nền tảng này, cuối cùng miếng mồi ngon này về tay ai, hoàn toàn do Tôn Khải Hải quyết định.

“Được, tôi biết rồi.” Trình Nghiễn nói với đầu bên kia điện thoại.

Lâm Việt Đào: “Vậy bây giờ tôi sẽ giúp ngài đổi lịch trình.”

“Ừ.” Trình Nghiễn vốn sắp cúp điện thoại, nhưng lại bỗng nhiên nhớ ra gì đó, trầm giọng ra lệnh: “Bảo người phụ trách cửa hàng chính hãng trên Taobao tới văn phòng chờ tôi.”

Lâm Việt Đào cảm giác được lửa giận của Tổng giám đốc Trình, hơi bất an thấp thỏm, do dự một lát, vẫn là lựa chọn ăn ngay nói thật: “Hôm… Hôm nay Tổng giám đốc Ngô không tới công ty.”

Một người phụ trách nền tảng nho nhỏ mà dám tự xưng “Tổng giám đốc Ngô”, còn yêu cầu nhân viên toàn công ty đều gọi anh ta là “Tổng giám đốc Ngô”, loại hành vi không biết xấu hổ này, toàn công ty trừ Ngô Tĩnh An ra thì không có người thứ hai có thể làm được.

Hành vi quang minh chính đại trốn đi làm của Ngô Tĩnh An hoàn toàn trái với lẽ phải, nhưng lại nằm trong dự đoán của Trình Nghiễn, anh không chút mảy may cảm thấy bất ngờ hoặc là kinh ngạc, chỉ là mệt mỏi và bất lực, hít sâu một hơi, đè ép tính tình nói với Lâm Việt Đào: “Lập tức thành lập tổ điều tra, tiến hành kiểm tra toàn bộ công việc của cửa hàng chính hãng trên Taobao, một khi phát hiện vấn đề thì tiến hành cắt chức xử lý Ngô Tĩnh An, khấu trừ tiền thưởng cả năm, cũng tiến hành thông báo phê bình với toàn thể công ty.”

“Việc này…” Trong lòng Lâm Việt Đào rất rõ ràng Ngô Tĩnh An tuyệt đối xứng đáng với sự trừng phạt như vậy, dù sao anh ta làm những việc đó thực sự ảnh hưởng rất xấu tới danh tiếng thương hiệu, hành vi vô trách nhiệm đối với anh ta mà nói đều là sai lầm nhỏ. Còn có rất nhiều việc sai lầm nghiêm trọng hơn mà cậu ta còn chưa dám báo cáo cho Tổng giám đốc Trình, ví dụ như ý đồ hối lộ kiểm toán viên khi công ty kiểm toán cuối năm… Nhưng toàn công ty không ai quản được Ngô Tĩnh An, cũng không ai dám quản anh ta, càng đừng nói loại nhân viên quèn như cậu ta.

Do dự hồi lâu, Lâm Việt Đào vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật: “Tổng giám đốc Trình, thông báo phê bình có phải có chút không ổn không? Có thể không giải thích được với chủ tịch.”

Cậu ta là một cấp dưới trung thành tận tâm, cho nên mới thẳng thắn nhắc nhở Trình Nghiễn như vậy.

Trình Nghiễn đương nhiên hiểu rõ ý của Lâm Việt Đào.

Chủ tịch tập đoàn Nguyên Thăng cũng họ Ngô, tên Ngô Hành Tri, là bố ruột Ngô Tĩnh An, cũng là bố dượng của Trình Nghiễn.

Nhưng Trình Nghiễn cũng không thay đổi ý định, chỉ đáp lại: “Trời sập thì có tôi chống.”

Thời gian một tuần vội vàng trôi qua. Sáng thứ sáu, Lâm Niệm Sơ dậy thật sớm, trước tiên đi rửa mặt, sau đó làm bữa sáng phong phú cho chính mình, ăn xong thì bắt đầu thu dọn hành lý.

Buổi chiều Tưởng Ngải Đồng sẽ đến đón cô, đưa cô tới phim trường mới xây của thành phố Nguyên Đường, không phải đi chơi mà là vào tổ đóng phim.

Tuy rằng cô không dự định lăn lộn vào giới giải trí, nhưng nếu muốn trở về sân khấu kịch nói thì vẫn phải rèn luyện kỹ thuật diễn một chút. Dù sao đã ba năm không diễn rồi, cần phải tìm lại cảm giác một lần nữa, vậy nên cô đã nhờ Tưởng Ngải Đồng giúp cô để ý xem có kịch bản và vai diễn nào phù hợp hay không.

Yêu cầu của cô không cao, có phải vai diễn quan trọng hay không cũng không sao cả, càng không để bụng thù lao đóng phim, chỉ để ý có thể rèn luyện kỹ thuật diễn hay không thôi.

Tưởng Ngải Đồng giúp cô tìm được hai vai diễn, một vai là vai phản diện nữ số N trong phim cung đấu, một vai là vai phụ nhỏ trong phim đô thị hài nhẹ nhàng.

Độ chênh lệch của hai vai diễn khá lớn, thử thách cũng cao, chu kỳ quay phim không dài, suy cho cùng cũng chỉ là vai nhỏ không quan trọng, cộng lại tổng cộng mất ba tuần.

Hai bộ phim này đều quay ở phim trường Cảnh Đường, quay xong vai phản diện nữ số N thì tiếp tục vào đoàn phim tiếp theo. Nói cách khác trong ba tuần tới, cô đều phải ở lại phim trường để quay phim, đồ vật cần mang tương đối nhiều.

Sắp xếp hai ba tiếng đồng hồ, cô chọn lựa kỹ càng thu xếp xong một vali 28 inch và một chiếc túi xách.

Vừa qua hai giờ chiều, cô liền nhận được điện thoại của Tưởng Ngải Đồng.

Lâm Niệm Sơ kéo vali lớn, vừa đi ra cửa khu dân cư đã trông thấy một chiếc Mercedes Benz G-class màu trắng đỗ ven đường.

Chủ xe giàu có Tưởng Ngải Đồng hôm nay ăn mặc tương đối thoải mái, áo lông vũ rằn ri, quần túi hộp màu đen, giày da đen cao cổ, còn buộc tóc đuôi ngựa, thân hình cao gầy, ngũ quan đoan trang, nhìn vừa xinh đẹp vừa quyến rũ. 

Nhìn thấy Lâm Niệm Sơ, Tưởng Ngải Đồng nâng tay phải lên, vẫy tay với cô. Chờ Lâm Niệm Sơ đi đến cạnh xe, cô ấy giúp chuyển chiếc vali nặng lên xe.

Lâm Niệm Sơ sau khi lên xe thì ngồi ở ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa trêu: “Tổng giám đốc Tưởng, hôm nay cậu trang điểm thế này nhìn giống boss quá.”

Tưởng Ngải Đồng kiêu ngạo trả lời: “Bà đây vốn dĩ chính là boss mà.”

Lâm Niệm Sơ cười, sau đó hỏi: “Lão Đoạn nhà cậu đâu không phải nói muốn đi cùng sao, sao không tới?”

Lão Đoạn tên đầy đủ là Đoạn Hạo Sơn, là bạn trai của Tưởng Ngải Đồng. Tuy là bạn trai Tưởng Ngải Đồng quen sau khi tốt nghiệp đại học, nhưng quan hệ với Lâm Niệm Sơ cũng rất tốt, bởi vì mấy người bọn họ thường xuyên đi ra ngoài chơi cùng nhau, hơn nữa tính tình Đoạn Hạo Sơn cũng khá tốt, tính cách hài hước còn nhiệt tình. Sau khi khi Lâm Niệm Sơ phát hiện Lương Thần ngoại tình không lâu, anh ấy và Tưởng Ngải Đồng đã cùng an ủi cô, vậy nên Lâm Niệm Sơ cũng xem anh ấy là bạn.

“Công ty tạm thời có việc, đi Tây Phụ công tác rồi.” Tưởng Ngải Đồng vừa lái xe vừa trả lời: “Một tuần sau mới trở về cơ.”

“Lần trước gặp mặt anh ấy còn nói mời tớ ăn cơm, vậy mà lại phải ghi sổ nữa rồi.” Lâm Niệm Sơ vừa nói vừa lấy ra kịch bản từ trong túi xách ra, tranh thủ trên đường đến phim trường làm quen kịch bản một chút.

Tưởng Ngải Đồng cười nói: “Anh ấy mở miệng ra lúc nào cũng muốn mời người khác ăn cơm, nói cho đã vậy chứ đã mời đi ăn được mấy người đâu.”

Lâm Niệm Sơ cũng cười, lật xem kịch bản bộ phim cung đấu kia, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, sau đó nói: “Tớ thật sự không ngờ nhân vật Trần A Mang này lại là Hạ Mộng Tùng đóng.”

Hạ Mộng Tùng là tiểu hoa số một đang nổi trong giới giải trí, tuy rằng không phải tiểu hoa đỉnh lưu nhưng cũng không thiếu đề tài và nhiệt độ. Trần A Mang là nữ chính bộ phim cung đấu mà cô sắp đóng.

Tưởng Ngải Đồng: “Có phải cảm thấy cô ta không xứng đóng Trần A Mang không?”

Lâm Niệm Sơ ăn ngay nói thật: “Khí chất của cô ta không đủ sắc bén. Tớ đã xem tiểu thuyết nguyên tác, cũng đã nghiên cứu kịch bản, khi nữ chính mới vào cung tuy rằng không được sủng ái cho lắm, nhưng nàng cũng không phải kiểu người để mặc người khác xâu xé. Tuy rằng bị hãm hại rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều có thể dùng trí tuệ của mình để hóa giải nguy cơ, thuộc kiểu người bình tĩnh kiên cường, sau này khi được sủng ái nhất hậu cung cũng không kiêu ngạo mà là khiêm tốn, hành động có chừng mực, là nữ nhân có khí chất mạnh mẽ và thông minh. Ngũ quan của cô ta nhìn dịu dàng quá, không phù hợp với miêu tả kinh diễm trong nguyên tác, hơn nữa kỹ thuật diễn của cô ta cũng có chút không gánh nổi nhân vật này.”

Cô sẽ làm rất nhiều công tác chuẩn bị trước khi diễn, không chỉ thăm dò tìm hiểu nhân vật của mình, còn sẽ tìm hiểu nhân vật của bạn diễn, như vậy mới có thể diễn càng tốt được.

Cô và Hạ Mộng Tùng có một cảnh diễn chung, vậy nên đã nghiên cứu nhân vật “Trần A Mang” này từ lâu, cũng nhân tiện xem mấy tập phim truyền hình mà Hạ Mộng Tùng đã từng diễn, nói thật kỹ thuật diễn đúng là còn có chỗ thiếu sót, căn bản không gánh được kiểu kịch bản đại nữ chủ này.

Nghe xong phân tích của Lâm Niệm Sơ, Tưởng Ngải Đồng không khỏi dựng thẳng ngón tay cái về phía cô: “Không hổ là học bá khoa biểu diễn Đông Ảnh, lúc trước cậu không tiếp tục diễn kịch thật sự vô cùng thiệt thòi.”

Lâm Niệm Sơ khẽ thở dài: “Bây giờ  nói những điều này cũng có tác dụng gì nữa đâu.”

Tưởng Ngải Đồng ý thức được mình nói sai, lập tức đổi đề tài: “Thực ra nhân vật Trần A Mang này ban đầu không phải là Hạ Mộng Tùng diễn mà là Diệp Song Song.”

Diệp Song Song cũng là nữ diễn viên nổi tiếng, hơn nữa năng lực cũng tốt hơn nhiều.

Lâm Niệm Sơ vừa tiếc nuối lại khó hiểu hỏi: “Diệp Song Song phù hợp biết bao nhiêu, tại sao lại đổi người?”

“Hạ Mộng Tùng người ta sau lưng có kim chủ.” Tưởng Ngải Đồng hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đối với Hạ Mộng Tùng tràn ngập khinh thường: “Cô ta từ khi đi diễn đến bây giờ, không có một bộ phim nào không dựa vào kim chủ cả. Lúc đầu là kim chủ nhỏ, sau này đổi thành kim chủ lớn, tài nguyên liền tăng vọt.”

Tuy là Lâm Niệm Sơ không lăn lộn trong giới giải trí, nhưng vẫn thấy rất hứng thú đối với tin đồn giới showbiz, lập tức dựng tai nhỏ hóng chuyện, trong ánh mắt phóng ra hào quang hóng chuyện: “Có thể thuận tiện nói hai vị kim chủ lớn nhỏ này là ai không?”

Tưởng Ngải Đồng liếc mắt nhìn cô: “Cậu muốn nghe à?” 

Lâm Niệm Sơ gật đầu.

Tưởng Ngải Đồng: “Gọi mẹ đi.”

Lâm Niệm Sơ trừng mắt nhìn cô: “Đm? Mẹ cậu á?”

Tưởng Ngải Đồng cười, không nói giỡn nữa mà nói: “Hai vị kim chủ này quan hệ tương đối phức tạp, nói chính xác thì kim chủ nhỏ là lốp xe dự phòng của Hạ Mộng Tùng, cũng có thể nói là ván cầu của cô ta, cô ta thông qua kim chủ nhỏ mới quen được kim chủ lớn.”

Lâm Niệm Sơ: “Cho nên hai vị kim chủ này rốt cuộc có quan hệ gì?”

Tưởng Ngải Đồng: “Bố dượng và con riêng.”

Lâm Niệm Sơ sợ ngây người: “Đù má… Kích thích thiệt chớ!”

Tưởng Ngải Đồng: “Là rất kích thích, nhưng thảm thì vẫn là kim chủ nhỏ thảm. Si tình nhiều năm đổi lấy lại là mẹ kế, nếu tớ là anh ta chắc tớ phải tức đến hộc máu.”

Lâm Niệm Sơ tương đối đồng tình với kim chủ nhỏ: “Người này cũng ghê tởm thật đó.”

Tưởng Ngải Đồng nhún nhún vai, không ngạc nhiên mấy: “Trong đấu trường danh lợi còn nhiều chuyện ghê tởm hơn chuyện này nhiều.”

Lâm Niệm Sơ vẫn không thể chấp nhận nổi, lại hỏi: “Tại sao cậu lại biết chuyện này?”

Cô hoàn toàn đồng tình với kim chủ nhỏ bị Hạ Mộng Tùng lợi dụng, bởi vì có loại cảm giác người cùng cảnh ngộ bị người mình yêu nhất phản bội, cảm giác thật sự rất không dễ chịu.

Tưởng Ngải Đồng trả lời: “Lão Đoạn nói với tớ, kim chủ nhỏ là bạn cùng phòng đại học của lão Đoạn, hai người bọn họ quan hệ cũng tốt lắm.”

Lâm Niệm Sơ tiếp tục hỏi: “Cậu đã từng gặp anh ta rồi à? Vị kim chủ nhỏ kia ấy.”

*Tác giả có lời muốn nói: 

Gặp mặt liền nè~

*

Ps: Không phải truyện showbiz, nữ chính không gia nhập giới giải trí, chỉ là đi tổ phim vài ngày để cọ xát kỹ năng diễn, tìm cảm giác mà thôi.

*

Vài ngày trước có độc giả ở khu bình luận lo lắng rằng nữ chính sẽ nhớ mãi không quên gì đó chồng trước hay không, tôi có thể bảo đảm chắc nịch rằng: Cô ấy sẽ không, bởi vì cô ấy không phải kẻ ngốc.

Tôi còn có thể bảo đảm rằng nam chính cũng sẽ không nhớ mãi không quên vị bạch nguyệt quang kia, bởi vì anh ấy cũng không phải kẻ ngốc.

Nam nữ chính đều là người nâng được thì buông được, hơn nữa mục đích tôi viết truyện này chính là vì vui vẻ, tuy nhiên có chút cẩu huyết, nhưng tình yêu của nam nữ chính phải thu hoạch gấp đôi, mọi người yên tâm đọc đi. Hai người này khóa chặt với nhau rồi, không tồn tại tranh chấp tình cảm hay kẻ thứ ba gì đâu, bảo đảm là một truyện vui vẻ lại mang chút ngọt văn sảng khoái!

And, chương sau tiếp tục ngược tra, hãy đợi đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play