Trình Nghiễn ôm chặt lấy cô, cánh tay của Lâm Niệm Sơ kề sát vào người anh, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh.

Nghe anh nói xong, cô ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ: Vở kịch này diễn rất tuyệt! Cho dù là ánh mắt, cử chỉ hay lời thoại đều chuẩn xác và sống động, khả năng diễn xuất tuyệt vời, đáng được mong đợi trong tương lai, nhất định anh sẽ trở nên nổi tiếng. 

Là một diễn viên chuyên nghiệp, Lâm Niệm Sơ hiểu rõ tầm quan trọng của lần phối hợp này, vì vậy cô không thể gây trở ngại cho Trình Nghiễn. Cô nhìn Lương Thần rồi nói với tông giọng không chút mặn mà: “Giữa tôi và anh không còn gì để nói, anh cũng đã nhìn thấy tôi đã có cuộc sống mới rồi, đừng có làm phiền đến tôi nữa, nhanh chóng lấy đống đồ đạc của anh rồi rời khỏi đây đi.”

Lương Thần cảm nhận được sự bất lực, nhìn Lâm Niệm Sơ với dáng vẻ van xin cầu khẩn, giọng nói không tự chủ mà thốt lên: “Niệm Sơ…”

Lâm Niệm Sơ làm thinh.

Kể từ giây phút cô phát hiện anh ta lừa dối cô, tình cảm của cô dành cho anh ta đã bắt đầu rạn nứt, cho đến khi người con gái với vẻ ngoài giống hệt cô đến tận cửa kể về chuyện cô ta đã có thai thì sự thất vọng của cô đối với anh ta đã lên đến đỉnh điểm, kéo theo đó là cả nỗi tuyệt vọng.

10 năm ở bên nhau không thể một sớm một chiều mà nói kết thúc là kết thúc được, nhưng tình yêu lại khác.

Không gì buồn hơn một trái tim khô héo.

Trái tim đã nguội lạnh đối với một người thì cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Hiện tại cô đã không còn hy vọng gì ở Lương Thần, càng không bao giờ tha thứ cho anh ta, huống chi là cùng anh ta làm lại từ đầu, bởi lẽ cô cũng là một người phụ nữ có lòng tự tôn.

“Đi nhanh đi.” Lâm Niệm Sơ dùng giọng nói nhẹ nhàng, thậm chí là dịu dàng nói với Lương Thần một câu nói đanh thép nhất mà có lẽ cả đời này anh ta chưa từng nghe qua: “Vợ và con anh vẫn đang đợi anh ở nhà đấy.”

Lương Thần cứng đờ người như thể bị ai đó đâm một nhát dao vào người.

Trình Nghiễn cúi đầu, liếc nhìn người phụ nữ trong vòng tay anh, nét mặt vẫn mang sự châm chọc và tán thưởng, lại mang chút cảm thán: Lời nói đường mật của phụ nữ quả nhiên luôn là vết dao chí mạng. 

Mặt Lương Thần trở nên tái nhợt, hai tay nắm lại rồi buông lỏng rồi lại siết chặt vào nhau, cuối cùng chỉ là thở dài, cúi người cầm lấy thùng giấy trên sàn nhà.

Tuy nhiên, bó hoa hồng đã khiến anh ta sững người lại. 

Những bông hoa hồng rất đẹp và có màu đỏ tươi.

Nhành cây xanh mướt được bao phủ bởi những chiếc gai nhỏ sắc nhọn, từng chiếc gai như những mũi kim nhỏ nhọn đâm thẳng vào tim anh ta. 

Hôm nay là ngày lễ tình nhân, anh ta không quên điều đó. 

Nhưng anh ta đã mất đi tư cách để tặng hoa cho cô. 

Anh ta nghẹn ngào, đặt bó hoa hồng xuống sàn, sau đó nhặt hai thùng các tông từ dưới sàn nhà xếp chồng lên nhau, quay người đi về phía cửa.

Giây phút anh ta vừa bước ra khỏi nhà, giọng nói của người đàn ông từ phía sau truyền đến: “Cục cưng, xóa dấu vân tay của anh ta đi, nếu không anh không yên tâm về sự an toàn của em.” 

Lâm Niệm Sơ sững người, ngẩng đầu nhìn Trình Nghiễn với ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng.

Một vở kịch hay!

Phải nói là rất hay! 

Từng câu thoại thực sự rất tuyệt vời, từng chữ liên tục chạm vào điểm G của cô!

Lát nữa cô nhất định phải gọi điện cho Tưởng Ngải Đồng bảo cô ấy kiếm tài nguyên cho Trình Nghiễn.

Trình Nghiễn hiểu được ánh mắt của cô, nhận được lời khen ngợi ấy, anh khẽ nhướng mày, từ trong đôi mắt hoa đào ánh lên vẻ kiêu hãnh, dùng ánh mắt bày tỏ: Anh đây cũng là dân chuyên nghiệp đấy.

Lâm Niệm Sơ nhịn cười trả lời: “Ừm, đợi anh ta đi rồi, em sẽ xóa nó.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, giọng điệu toát lên vẻ ngoan ngoãn nghe lời, diễn ra hình ảnh về một người phụ nữ nhỏ bé đang yêu một cách chuẩn xác và sinh động.

Bước chân của Lương Thần dừng lại, như thể anh ta bị vấp, nhưng ngay sau đó anh ta lại tiếp tục bước đi. Bước chân rời đi của anh ta khá vội vã, lại vô cùng yên ắng, thậm chí còn lảo đảo, như thể anh ta bị bắt quả tang và đang chạy trốn vậy.

Lương Thần rời đi, Trình Nghiễn mới buông Lâm Niệm Sơ ra.

Anh nhập vai cũng nhanh mà thoát vai cũng rất nhanh.

Lâm Niệm Sơ cũng ý thức được nên bước sang một bên, cách anh một khoảng nhất định, sau đó vội đi đóng cửa.

Không gian phòng khách đột nhiên chìm vào yên lặng, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hai người lại trở thành người xa lạ.

Lâm Niệm Sơ nhìn Trình Nghiễn, nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh.”

Trình Nghiễn: “Không có gì.”

Lâm Niệm Sơ: “ Tôi…”

Như thể đoán trước được cô sẽ nói gì, Trình Nghiễn dứt khoát cắt ngang lời cô: “Cô không cần đưa thêm tiền cho tôi, ông đây không cần!”

Lâm Niệm Sơ có chút buồn cười, thầm nghĩ: Không ngờ tên yêu nghiệt hung bạo này lại là một người liêm khiết coi tiền như rác.

Nhưng cô lại không biểu hiện gì: “Thực lực của anh cũng ổn đấy, tôi nhất định sẽ tiến cử anh trước mặt Tổng giám đốc Tưởng của bọn anh.”

Trình Nghiễn sững người một lúc, chợt hiểu ra điều gì đó, nhưng anh không nói gì, chỉ thở dài mệt mỏi, sau đó giơ tay lên, vẫy tay với Lâm Niệm Sơ như muốn xua đuổi tên cấp dưới ngu ngốc, giọng điệu đầy bất lực: “Cô cứ bận việc mình đi.”

Lâm Niệm Sơ:”…”

Tại sao anh lại ghét bỏ tôi như vậy chứ?

Cô thực sự không nhịn nổi: “Dù tôi không gia nhập giới giải trí nhưng tôi cũng hiểu muốn nổi tiếng thì phải khiêm tốn. Nếu anh thực sự muốn vượt trội hơn hẳn mọi người trong giới này thì nhất định phải thay đổi tính khí của mình, nếu không thì rất dễ đắc tội với người ta.”

Cô cũng không phải muốn dạy dỗ anh gì cả, chỉ là không nỡ nhìn một người tài năng như anh lại bị chôn vùi trong cái tính khí tồi tệ của bản thân mình mà thôi. 

Hơn nữa, anh cũng đã dấn thân vào con đường bán mình để tìm tài nguyên, điều này cho thấy anh vẫn muốn nổi bật, vì vậy cô mới nhắc nhở anh làm người thì phải khiêm tốn.

Trình Nghiễn mặt không cảm xúc nghe cô nói xong, sau đó trả lời: “Quần áo của tôi khô chưa?”

Đúng là hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

Lâm Niệm Sơ vô cùng cạn lời. 

Vì anh không nghe theo lời khuyên của cô, nên cô không cần tiếp tục đàn gảy tai trâu nữa, trả lời câu hỏi  của anh: “Đã được cho vào máy sấy rồi, đợi khoảng 3 phút nữa là khô. Anh ngồi đợi một lát, tôi đi nấu cơm.” Nói xong cô đi về phía phòng bếp.

Vừa rồi cô đã ướp thịt lợn băm, bây giờ phải đun nước sôi để chuẩn bị trụng mì.

Trong thời gian chờ nước sôi, cô xào sơ qua thịt heo và rửa sạch nắm rau xà lách.

Mười phút sau, một nồi mì thịt heo thơm phức đã ra lò, cô bưng hai cái bát ra, đặt đũa lên bát, bưng hai bát mì ra khỏi bếp, dứt khoát gọi: “Ăn cơm thôi. “

Trinh Nghiễn đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi về phía phòng ăn.

Hai chiếc bát sứ bằng đá cẩm thạch trắng màu xanh nhạt đặt trên bàn ăn, trong bát đựng đầy mì sợi, trộn với rau xà lách xanh và thịt lợn thái sợi vàng ươm, một làn khói trắng mờ vẫn còn bay trên miệng bát trông rất ngon miệng.

Lâm Niệm Sơ dùng đũa gắp từng lát trứng chiên cho vào mỗi bát.

Trình Nghiễn kéo ghế ngồi xuống đối diện với Lâm Niệm Sơ, vừa cầm đũa lên, anh vừa nhẹ nhàng nói: “Trông có vẻ rất ngon.”

Lâm Niệm Sơ ngạc nhiên, trong lòng có chút cảm thán: Hóa ra anh cũng biết ăn nói đấy chứ.

Cửa của phòng bếp làm bằng kính trong suốt, khi đang ăn, Trình Nghiễn vô tình nhìn thấy máy ép trái cây trên bàn, thản nhiên hỏi: “Máy ép trái cây có dễ sử dụng không?”

Lâm Niệm Sơ trả lời: “Cũng được, rất dễ sử dụng.” Sau khi dừng lại, cô nói thêm: “Nhưng tôi sẽ không mua bất cứ thứ gì của thương hiệu này nữa.”

Máy ép trái cây là của “Điện tử Nguyên Thăng”, một thương hiệu nổi tiếng.

Trình Nghiễn nghe thấy vậy thì hơi cau mày, liền hỏi: “Tại sao?”

“Thương hiệu lớn mà lại lừa khách.” Làm một người nội trợ được 3 năm, Lâm Niệm Sơ rất có tiếng nói trong vấn đề này, cô không nhịn được mà phàn nàn: “Ngày 11 tháng 11 năm ngoái, tôi đã mua một cái khay nướng của thương hiệu bọn họ, kết quả họ đã không gửi bất kỳ khay nướng nào cho tôi, vì thế tôi đã trao đổi với bên chăm sóc khách hàng, muốn họ gửi bổ sung cho tôi. Kết quả là tôi ở trên mạng đợi rất lâu mới đợi được phản hồi của bên chăm sóc khách hàng, bọn họ nói với tôi rằng khay nướng đặt ở cuối hộp, bảo tôi tìm kỹ lại. Tôi nói rằng tôi không tìm thấy, trong hộp hoàn toàn không có gì. Họ lại nói rằng vấn đề này không phải do họ phụ trách và cần được bàn giao cho dịch vụ chăm sóc khách sau khi bán hàng. Tôi lại đợi rất lâu mới chờ được bên kia trả lời. Tôi lặp lại các câu hỏi và yêu cầu của mình một lần nữa, dịch vụ sau bán hàng yêu cầu tôi gửi bằng chứng là tôi không có nhận khay nướng, tôi đã chụp hình hộp gửi cho bên đó, nhưng nhân viên yêu cầu tôi cần cung cấp ảnh lúc mới nhận hàng, tốt nhất là gửi video về quá trình bóc hàng chứng minh trong hộp thực sự không có khay nướng, lúc đó tôi rất tức giận, đây không phải là đang làm khó người khác hay sao? Ai đời lại quay video lúc nhận hàng? Vậy nên tôi dừng việc nói chuyện vô nghĩa lại và trực tiếp nhờ trên app can thiệp yêu cầu hoàn lại tiền.”

Trình Nghiễm nghiêm túc hỏi: “Sau đó vấn đề được giải quyết không?”

Nhắc đến chuyện này, Lâm Niệm Sơ lại tức: “Giải quyết cái con khỉ, bộ phận chăm sóc khách hàng không hoàn trả tiền cho tôi. Giải quyết vấn đề của khách hàng đã tệ thì thôi nhưng thái độ của nhân viên với khách thì không thể chấp nhận được. Tôi luôn cảm thấy cửa hàng đang nghĩ khách hàng làm thế để trục lợi, vì vậy tôi đã trực tiếp để lại đánh giá tiêu cực.”

Lâm Niệm Sơ: “Điều làm tôi tức chết còn nữa kìa, bộ phận chăm sóc khách hàng của Nguyên Thăng thậm chí còn để lại lời nhắn dưới đánh giá tiêu cực của tôi, nói rằng tôi là kẻ thích kiếm chuyện do đối thủ cạnh tranh gửi đến. Lúc đó tôi cạn lời đến mức muốn lao vào màn hình và đánh cô ta một trận. “

Trình Nghiễn cũng thấy tức giận, trông có vẻ có chung một kẻ thù với Lâm Niệm Sơ: “Tại sao cô không khiếu nại cô ta?” 

Lâm Niệm Sơ: “Anh nghĩ tôi không làm sao? Ngay cả cục Công thương tôi cũng gọi rồi nhưng cũng không có tác dụng gì.” Cuối cùng cô lại nhắc lại: “Vẫn là câu nói đó, thương hiệu lớn mà lại lừa khách, nên tôi sẽ không bao giờ mua đồ của Nguyên Thăng nữa.” Nói xong, cô  lại thở dài: “Vài đồng nghiệp nữ xung quanh tôi cũng cảm thấy rằng thái độ phục vụ khách hàng của thương hiệu này có vấn đề, rất kiêu ngạo. Trước đây khi Nguyên Thăng chỉ sản xuất những đồ gia dụng lớn thì danh tiếng rất tốt, tại sao các thương hiệu thiết bị gia dụng nhỏ dưới trướng của họ lại chảnh như vậy chứ?”

“Điện tử Nguyên Thăng” là một công ty trực thuộc Tập đoàn Nguyên Thăng. Tập đoàn Nguyên Thăng đã thành công nhờ sản xuất các thiết bị lớn như TV, tủ lạnh, máy giặt… Sau khi trở thành công ty niêm yết cách đây 10 năm, tập đoàn này bắt đầu phát triển và sản xuất các thiết bị gia dụng nhỏ và thành lập thương hiệu “Điện tử Nguyên Thăng”.

Sau khi nghe câu cuối cùng của Lâm Niệm Sơ, sắc mặt của Trình Nghiễn càng trở nên khó coi.

Hít một hơi thật sâu, anh cố nén bực bội hỏi: “Cô mua cái khay nướng ở app nào?”

Lâm Niệm Sơ không hiểu tên yêu nghiệt này sao đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, nhưng cô vẫn trả lời câu hỏi: “Cửa hàng chính hãng trên Taobao.”

Trình Nghiễn nghiêm nghị trả lời: “Được, tôi biết rồi.”

Anh biết cũng để làm gì chứ? Còn có thể bắt người ta nhận lỗi và xin lỗi tôi à? Lâm Niệm Sơ thầm mắng chửi trong lòng, sau đó ngừng nói tiếp tục ăn mì.

Sắc mặt của Trình Nghiễn vẫn cứ khó coi, cả bữa ăn ăn không thấy ngon, cứ cố gắng kiềm chế.

Ăn xong, quần áo của anh gần như đã khô, mặc dù hơi nhăn nhúm nhưng vẫn tốt hơn là cả người dính đầy kem.

Thay quần áo xong, Trình Nghiễn cũng rời đi.

Cả hai không để lại thông tin liên lạc của nhau.

Mọi thứ trong đêm qua chỉ là để trút bỏ cảm xúc, sự tiếp xúc của các hooc-môn, là sự khao khát về tình dục, không có bất cứ tình cảm nam nữ gì, vì vậy không cần liên lạc thêm lần nào nữa.

Để tốt cho cả hai thì không gặp nhau là cách tốt nhất.

Lâm Niệm Sơ tiễn Trình Nghiễn đến trước cửa.

Trước thời khắc chia tay, vì tình người, Lâm Niệm Sơ đã gửi đến Trình Nghiễn lời chúc phúc chân thành: “Anh nhất định sẽ được nhiều người biết đến.”

Trình Nghiễn không nhịn được mà nhìn Lâm Niệm Sơ trong ba giây, cuối cùng không nói gì, chỉ nhìn cô bằng một ánh mắt như nhìn đứa thiểu năng, giơ tay lên, vỗ vai cô một cái đầy nặng nề, sau đó thở dài quay lưng rời đi.

Lâm Niệm Sơ nhìn bóng lưng của Trình Nghiễn với vẻ mặt chết lặng, thật sự không hiểu ánh mắt vừa rồi của anh là có ý gì.

Nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao cả đời này cũng chưa chắc có thể gặp lại.

Khi đóng cửa, cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền đi tìm sách hướng dẫn sử dụng khóa vân tay, xóa dấu vân tay của Lương Thần theo hướng dẫn trên sách hướng dẫn.

Vừa đóng cửa lại, điện thoại di động đặt trên bàn trà đột nhiên rung lên, Lâm Niệm Sơ lập tức trả lời điện thoại.

Là Tưởng Ngải Đồng gọi đến.

Lâm Niệm Sơ nhấn nút trả lời, đưa điện thoại vào tai và nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Alo.”

Tưởng Ngải Đồng: “Ồ, tâm trạng có vẻ tốt đấy.”

Lâm Niệm Sơ: “Cũng tạm.”

Tưởng Ngải Đồng cười hỏi: “Tối hôm qua đi giải khuây ở nơi nào vậy?”

Đây không phải là biết rồi mà còn cố ý hỏi à? Lâm Niệm Sơ bất lực đáp: “Không phải tớ đã nói với cậu tìm người trưởng thành hơn sao? Sao lại tìm một tên thanh niên mơn mởn thế? Khiến bây giờ tớ cảm thấy rất có lỗi.”

Tưởng Ngải Đồng: “Há?”

Cà khịa thì cà khịa nhưng Lâm Niệm Sơ vẫn không quên lời hứa của mình: “Nhưng mà mắt thẩm mỹ của cậu tốt đấy, anh ta có kỹ năng diễn xuất tốt, ngoại hình cũng xuất sắc, đáng được khen ngợi. Mình dám đảm bảo rằng anh ta sẽ nổi tiếng.”

Tưởng Ngải Đồng sững sờ: “Đm, cậu đang nói gì vậy?”

Lâm Niệm Sơ: “Hả?”

Tưởng Ngải Đồng: “Tiểu Lý người ta tối qua đợi cậu ở Thắng Bách đến hai giờ sáng, cậu đã đi đâu thế?”

Lâm Niệm Sơ đơ người:” Tiểu Lý là ai? Thắng Bách là  nơi nào?”

Tưởng Ngải Đồng: “Không phải tối qua tớ bảo cậu đến quán bar Thắng Bách đợi người sao? Bàn số 14.”

Lâm Niệm Sơ:”…”

Bar Thắng Bách? Không phải Nam Kiều hả?

Vậy là tối qua, cô đã ngủ với nhầm người ư?

Đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của cái nhìn mà Trình Nghiễn dành cho cô trước khi anh rời đi.

Nghĩ lại bản thân vừa nãy nghiêm túc, những lời dạy dỗ anh phải khiêm tốn mới có thể nổi tiếng, thật sự ngại đến mức có thể dùng ngón chân đào ra mười cái viện bảo tàng cố cung.

Đm, mất mặt quá!

Hai má Lâm Niệm Sơ đỏ bừng, mạch máu sôi lên, tai như sắp bốc khói.

Cũng may không để lại thông tin liên lạc gì cả, cũng may sau này không gặp lại, nếu không cô sẽ trực tiếp xấu hổ đến chết khi ở trước mặt Trình Nghiễn mất.

*Tác giả có lời muốn nói:

Trình Nghiễn: “Không thể nào không gặp được.”

Lâm Niệm Sơ với khuôn mặt lạnh lùng: “Tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play