Tưởng Ngải Đồng: “Gặp rồi. Vào dịp giáng sinh năm ngoái, Lão Đoạn rủ một nhóm người đến chơi, trong đó có anh ta, anh ta cũng khá đẹp trai.”
Lâm Niệm Sơ: “Đẹp trai thế nào?”
Tưởng Ngải Đồng cân nhắc vốn từ vựng của mình và mô tả nó một cách chân thành: “Đẹp hơn Lão Đoạn nhiều.”
Lâm NIệm Sơ cười phá lên: “Ha ha ha ha ha ha!”
Tưởng Ngải Đồng thở dài: “Tớ thật sự không có nói quá đâu. Nói thật, lão Đoạn nhà chúng ta cũng khá điển trai, muốn trách cũng chỉ có thể trách Trình Nghiễn quá đẹp trai, đây không phải là đang so sánh một cách khập khiễng sao?”
Trình Nghiễn?
Nụ cười của Lâm Niệm Sơ ngay lập tức đóng băng.
Chắc không phải là Trình Nghiễn mà cô quen đấy chứ?
Nhưng miêu tả này thực sự rất giống.
Thế giới nhỏ như vậy sao?
Cô sững sờ nhìn Tưởng Ngải Đồng: “Cậu nói lại lần nữa, anh ta tên gì?”
Tưởng Ngải Đồng: “Trình Nghiễn.”
Lâm Niệm Sơ lập tức vặn hỏi: “Anh ta làm nghề gì?”
Tưởng Ngải Đồng cau mày nhớ lại: “Hình như là Tổng giám đốc của Điện tử Nguyên Thăng. Bố dượng của anh ta là Chủ tịch Tập đoàn Nguyên Thăng.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Thảo nào hôm đó khi cô phàn nàn về Điện tử Nguyên Thăng thì anh chàng đẹp trai này lại tức giận đến thế.
Tưởng Ngải Đồng nhìn Lâm Niệm Sơ bằng một ánh nhìn kỳ lạ: “Sao vậy? Cậu quen à?”
Lâm Niệm Sơ giật mình, không chút suy nghĩ nói: “Không quen.”
Tưởng Ngải Đồng không tin: “Vậy thì tại sao cậu lại kích động như vậy?”
“Tớ… tớ chỉ rất ngạc nhiên thôi mà.” Lâm Niệm Sơ nhanh chóng bào chữa cho hành vi bất thường vừa rồi của mình: “Nếu Hạ Mộng Tùng ở bên Trình Nghiễn chỉ để thông qua anh ta để làm quen với bố dượng của anh ta, điều đó có nghĩa là người phụ nữ này rất xảo quyệt và thủ đoạn. Trình Nghiễn không phải là một kẻ ngốc, chẳng lẽ không biết Hạ Mộng Tùng rốt cuộc là người như thế nào sao?”
Tưởng Ngải Đồng đính chính: “Hai người họ chưa bao giờ ở bên nhau, là Trình Nghiễn thích Hạ Mộng Tùng, Hạ Mộng Tùng rõ ràng cũng thích nhưng lại làm bộ làm tịch, cứ vờn Trình Nghiễn.” Cô ấy nửa trêu nửa thật lòng nói: “Đây mới là một người phụ nữ thông minh, hiểu rõ đối với một người đàn ông, những gì anh ta không thể có được mới chính là thứ tốt nhất, có thế này thì Trình Nghiễn mới si mê cô ta.”
Lâm Niệm Sơ im lặng một lúc, không đồng tình với quan điểm đó: “Tớ không nghĩ rằng Trình Nghiễn ngu ngốc đến vậy, cũng không hời hợt như vậy.”
Tưởng Ngải Đồng: “Tại sao cậu chắc chắn như vậy?”
Vì cả hai bọn mình đã ngủ với nhau, nhưng Lâm Niệm Sơ quá xấu hổ để nói ra sự thật, ngẫu nhiên tìm một cái cớ tương tự: “Nếu anh ta thực sự là một kẻ ngốc thì lão Đoạn đã không làm bạn với anh ta.”
Tưởng Ngải Đồng nở nụ cười: “Không ngờ cậu lại đánh giá lão Đoạn cao như vậy.”
Lâm Niệm Sơ thở dài: “Dù sao tớ vẫn đang chờ anh ấy mời tớ đi ăn bữa cơm nè.”
Tưởng Ngải Đồng lại cười: “Vậy thì cậu cứ đợi đi.” Sau đó nói tiếp: “Có lẽ Trình Nghiễn không ngốc như vậy, nhưng tình yêu luôn có thể khiến người ta mù quáng, hơn nữa người thông minh cũng sẽ trở nên ngốc nghếch.”
Lâm Niệm Sơ cảm thấy những lời của Tưởng Ngải Đồng cũng có lý, dù sao thì cô cũng từng vì tình yêu mà trở thành một kẻ ngốc.
Tưởng Ngải Đồng: “Nhưng mà hiện tại anh ta có lẽ không ngốc nữa rồi.”
Lâm Niệm Sơ: “Sao cậu biết?”
Tưởng Ngải Đồng: “Đổi lại là cậu thì cậu có thể tiếp tục thích loại phụ nữ giẫm đạp tình cảm của cậu để trèo lên vị trí cao không? Hơn nữa vị trí cao đó lại là bố dượng của cậu. Trừ phi Trình Nghiễn đúng là kẻ ngốc.”
Lâm Niệm Sơ lại nghĩ đến sự cáu kỉnh của Trình Nghiễn đêm đó.
Kiểu cáu kỉnh đó cô rất quen thuộc, là do những cảm xúc tiêu cực hình thành từ sự chán nản và tức giận sau khi bị phản bội.
Suy nghĩ mãi, Lâm Niệm Sơ mới nói: “Tớ thật lòng hy vọng anh ta không phải là kẻ ngốc.” Cô lại nhìn xuống kịch bản, thở dài rồi rầu rĩ nói: “Tớ phải làm sao đây? Bây giờ tớ không thể nào đối diện với Hạ Mộng Tùng nữa.”
Vẻ ngoài Hạ Mộng Tùng rất trong sáng, nước da trắng ngần, các đường nét thanh tú, khuôn mặt đúng chuẩn vẻ đẹp của mối tình đầu, không giống một người phụ nữ thủ đoạn chút nào.
Nhưng không phải Lâm Niệm Sơ không thể chấp nhận việc cô ta tìm kim chủ, dù sao thì chuyện này có thể nói là chuyện thường tình trong giới giải trí. Điều mà cô không thể chấp nhận được là Hạ Mộng Tùng đã giẫm đạp lên tình cảm chân thành của Trình Nghiễn để đến với với bố dượng của anh.
Loại hành vi này kinh tởm đến mức cô không thể chấp nhận nó cả về mặt tình cảm lẫn đạo đức.
Tưởng Ngải Đồng khuyên nói: “Tạm thời cứ nhịn chút đi, dù sao cậu cũng chỉ quay trong 2 tuần.” Ngừng một chút, cô ấy nói thêm: “Cậu không vào giới giải trí quả là lựa chọn đúng đắn.”
“Hả?” Lâm Niệm Sơ không hiểu sao cô ấy lại đột nhiên chuyển chủ đề sang mình.
Tưởng Ngải Đồng: “Giới giải trí vô cùng hỗn tạp, muốn nổi tiếng thì phải trả bất cứ giá nào cũng, thật sự không thích hợp với cậu — người phụ nữ tốt của gia đình hiếm một lần phóng đãng ngủ nhầm với đàn ông.”
Lâm Niệm Sơ đỏ mặt: “…Cậu im đi!”
Tưởng Ngải Đồng: “Cậu còn chưa nói cho tớ biết người đàn ông đó rốt cuộc như thế nào? Cảm thấy không tồi chứ, nếu không thì ngày hôm sau cậu không thể vui đến vậy. Đây có phải là chó ngáp phải ruồi không?”
Lâm Niệm Sơ không thèm nói chuyện với cô ấy nữa, cúi đầu nhìn xuống kịch bản.
Tưởng Ngải Đồng không bỏ cuộc, tiếp tục nhiều chuyện: “Hai người bọn cậu vẫn liên lạc à?”
Lâm Niệm Sơ không nhìn lại: “Không, bọn tớ không để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào cả.”
Tưởng Ngải Đồng: “Tại sao? Sao không phát triển tiếp mùa xuân thứ hai này?”
Lâm Niệm Sơ không chút do dự nghĩ: “Không cần.”
Tưởng Ngải Đồng thở dài: “Cậu thật là…”
*
Từ Thành phố Đông Phụ đến Thành phố Hạ Đường mất khoảng ba giờ lái xe, Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng cứ một giờ lại đổi tay lái cho nhau, khoảng 5 giờ 30 chiều thì đã đến một khách sạn gần phim trường Hạ Đường.
Khách sạn do Tưởng Ngải Đồng đặt, người phụ nữ giàu có này một khi đã ra tay thì phải là loại năm sao, hơn nữa còn đặt hẳn 3 tuần. Nhưng thực tế, cô ấy chỉ ở phim trường ba ngày, sau ba ngày là phải về Đông Phụ rồi, lý do cô ấy đặt tận ba tuần là để Lâm Niệm Sơ có thể tiếp tục ở đó.
Lâm Niệm Sơ xúc động từ tận đáy lòng: “Tưởng Ngải Đồng, cậu thật sự là chị em gái khác cha khác mẹ của tớ!”
Tưởng Ngải Đồng: “Đừng khách sáo như thế, gọi mẹ là được rồi.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Sau khi nhận phòng, cả hai đi theo nhân viên phục vụ phòng giúp họ dọn hành lý lên tầng bảy.
Vì chỉ ở ba ngày, Tưởng Ngải Đồng chỉ đặt loại phòng có một phòng khách một phòng ngủ và một giường đôi.
Sau khi vào phòng, cả hai đi một vòng phòng trước rồi kéo vali về phòng ngủ.
Có thể là do lái xe quá mệt, Tưởng Ngải Đồng liền nằm sải tay xuống chính giữa chiếc giường lớn, một lúc sau cô ấy mới nói với Lâm Niệm Sơ: “Chiếc giường này thật êm ghê, độ đàn hồi cũng rất tốt, rất thích hợp để phập phập phập.”
Lâm Niệm Sơ không nói nên lời: “Sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị nhóm phòng chống khiêu dâm bắt đi.”
Tưởng Ngải Đồng lật người, dùng tay kê đầu, bày ra tư thế mê hoặc, uốn éo nói: “Cục cưng à, cậu thấy tớ đẹp không? Gợi cảm không? Quyến rũ không?”
Lâm Niệm Sơ: “Tớ thấy thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là lão Đoạn suy nghĩ thế nào.”
Tưởng Ngải Đồng thở dài, lại xông xuống giường: “Mẹ nó, nếu anh ấy không về nữa thì tớ sẽ đi mua sex toy!”
Lâm Niệm Sơ đưa tay phải lên tai, làm động tác gọi điện thoại với vẻ mặt nghiêm túc: “Alo, đội phòng chống khiêu dâm à, có người ở đây cứ có hành vi khiêu dâm, khi thì phập phập phập, khi thì sex toy, hoàn toàn không chịu nổi nữa rồi.”
Tưởng Ngải Đồng bật cười.
Nghỉ ngơi một lát, cả hai rời khách sạn rồi đi tìm quán ăn.
Có rất nhiều nhà hàng ngon gần phim trường.
Đầu xuân ngắn ngủi, mới qua 6 giờ mà sắc trời đã chuyển sang màu xanh đậm rồi.
Dưới màn đêm, hai bên đường phố tiệc tùng náo nhiệt, người đi đường vui chơi tấp nập.
Nhà hàng có tên “Cả Năm Có Dư” mới mở cửa lúc 5 giờ 30 chiều, chỉ nửa tiếng sau, quán đã chật kín khách.
Một người phục vụ nam mặc bộ đồ thời Đường màu nâu nhạt, ăn mặc giống như bồi bàn thời cổ đại đang mang một chiếc nồi đồng tròn lớn đến bàn số 12, đặt nồi cá ở giữa chiếc bàn hình chữ nhật: “Lẩu cá cay của quý khách đây ạ.”
Đây là bàn dành cho bốn người, nhưng chỉ có hai người đàn ông đang ngồi.
Sau khi bồi bàn đi, Đoạn Hạo Sơn cầm đũa lên, nói với Trình Nghiễn đang ngồi đối diện: “Ăn thử đi, nghe nói mùi vị ở tiệm này rất ngon.”
Hôm nay Trình Nghiễn mặc một bộ quần áo bình thường, tâm trạng cũng khá thoải mái, nghe vậy thì cầm đũa gỗ lên, gắp một miếng cá lên đĩa sứ trắng trước mặt.
Trong cửa hàng ồn ào và hỗn loạn, nhưng cách ăn uống của anh vẫn rất tao nhã.
Đoạn Hạo Sơn cũng không khách sáo, vui vẻ gắp một miếng cá lên ăn, sau đó lại cầm chai bia lên uống một hơi, sau khi uống xong còn ợ một tiếng, sau đó nhìn Trình Nghiễn: “Ngày cậu mày đi đâu? Tớ đi cùng cậu.”
Trình Nghiễn đè nén sự cáu kỉnh đáp: “Tớ đi bàn chuyện hợp đồng.”
“Ra vậy…” Đoạn Hạo Sơn trông thì nhíu mày, nhưng rất nhanh không nhíu mày nữa: “Không sao, tớ có thể làm trợ lý cho cậu.”
“Trợ lý cái đầu cậu!” Trình Nghiễn khó chịu nhìn Đoạn Hạo Sơn: “Cậu đã ở cùng tớ ba ngày rồi, có thể tha cho tớ không?”
Đoạn Hạo Sơn: “Đúng là tớ không có việc gì làm đấy.” Thực ra anh ấy đã từ Tây Phụ trở về từ lâu, nhưng anh ấy vẫn chưa về nhà.
Trình Nghiễn bất lực thở dài: “Nghe tớ khuyên một câu, về nhà đi được không?”
“Cậu hiểu khỉ gì.” Đoạn Hạo Sơn lại bật chế độ cà khịa lên: “Cậu căn bản không biết có một người bạn gái như sói như hổ sẽ có cảm giác gì đâu. Đm, tớ gần như kiệt sức rồi!” Anh ấy thở dài. “Lúc mới yêu, cô ấy chỉ cho tớ một chút ám hiệu thôi thì thể xác và tâm trí tớ cũng phơi phới rồi. Bây giờ, cô ấy không cho tớ bất kỳ ám hiệu nào cả, cô ấy chỉ đẩy tớ lên giường. Đm thế này thì ai chịu nổi chứ?”
Trình Nghiễn vừa giận vừa muốn cười: “Nói không chừng là do cậu yếu đó.”
Đoạn Hạo Sơn: “Cậu nói cái khỉ gì vậy, bây giờ cậu cứ cười nhạo tớ đi, đợi khi nào cậu có bạn gái thì sẽ hiểu thôi.” Nói xong, anh ấy lại nâng bình lên, uống một hớp rượu, mà hớp rượu này còn nuốt chưa trôi thì đã nghe thấy một tiếng tức giận gầm lên: “ĐOẠN HẠO SƠN!”
“Phụt!”
Một ngụm rượu đầy, tất cả đều phun vào trong nồi cá, ngay cả mặt của Trình Nghiễn ngồi đối diện cũng bị anh ấy phun trúng.
Tưởng Ngải Đồng vô cùng tức giận, dáng vẻ dường như muốn giết người vậy, tất cả khách khứa và nhân viên phục vụ trong nhà hàng đều đang nhìn cô ấy.
Lâm Niệm Sơ vội vàng nắm lấy cánh tay cô ấy: “Bình tĩnh! Bình tĩnh!”
Tưởng Ngải Đồng vốn dĩ không bình tĩnh được nữa, liền hất tay Lâm Niệm Sơ ra, vẻ mặt khó chịu lao đến trước mặt Đoạn Hạo Sơn, chỉ vào chóp mũi của anh ấy rồi gầm lên: “Đm, không phải anh đang đi công tác ở Tây Phụ sao?”
Ngay lúc đó, trong đầu Đoạn Hạo Sơn hiện lên bốn chữ: Hổ dữ xuống núi.
Anh ấy sợ đến mức không nói được thành lời: “Anh, anh, anh, anh, anh, hôm qua anh có đến Tây Phụ, nhưng…” Sau khi nói lắp một hồi lâu, cuối cùng anh ấy cũng tìm được một cái cớ cho mình, chỉ tay về phía Trình Nghiễn đang ngồi đối diện, nói: “Anh em của anh phải đi đàm phán một hạng mục rất quan trọng vào ngày mai, cần sự giúp đỡ của anh, vì vậy anh mới xuất hiện ở đây, đúng không anh Trình.”
Đối mặt với ánh mắt khẩn cầu của Đoạn Hạo Sơn, Trình Nghiễn thở dài gật đầu: “Đúng thế.”
Đoạn Hạo Sơn như mới sống sót sau tai nạn, tràn trề sức sống nhìn Tưởng Ngải Đồng: “Em xem, anh không có lừa em.”
Tưởng Ngải Đồng hoàn toàn không tin lời anh ấy nói, hung hăng trừng mắt nhìn anh ấy: “Cút mẹ anh đi, chia tay!” Nói xong cô ấy liền xoay người rời đi.
Thấy vậy, Đoạn Hạo Sơn lập tức bật tung ghế rồi chạy theo: “Đồng Đồng, Đồng Đồng!” Sau khi đuổi được hai bước, anh ấy đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nói với Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiễn: “Hai người cứ ăn từ từ, lần sau tớ mời!” Nói xong liền vội vàng chạy đuổi theo bạn gái.
Ánh mắt mọi người nhìn theo Đoạn Hạo Sơn.
Ở bàn 12, Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiễn là những người duy nhất còn lại.
Cũng chính lúc này hai người mới nhận ra nhau, lúc đầu cũng ngỡ ngàng, cả hai đều không ngờ sẽ gặp lại.
Sau đó là sự ngại ngùng.
Trong đầu của Lâm Niệm Sơ lại nhớ lại tất cả những lời khuyên anh làm người phải khiêm tốn mà cô nói với Trình Nghiễn ngày hôm đó, cách Trình Nghiễn nhìn cô khi rời đi, vì vậy ngoài việc xấu hổ, cô còn cảm thấy bản thân mình vô cùng mất mặt, giống như một đứa ngốc nghếch.
Lúc này, một bàn khách cách đó không xa vừa ăn xong, cô im lặng bước tới bàn đó, ngồi xuống bàn, giả vờ không quen biết Trình Nghiễn.
Trình Nghiễn hiển nhiên cũng không có ý định nhận ra cô, đầu tiên anh cầm khăn ăn lên lau bia trên mặt và cơ thể, sau đó đứng dậy khỏi ghế chuẩn bị đến quầy tính tiền.
Dù còn rất nhiều cá nhưng đều đã bị phun bia vào, chắc chắn không thể ăn tiếp được nữa.
Tuy nhiên, khi anh bước tới quầy, định lấy điện thoại di động ra quét mã thì đột nhiên có người gọi anh: “Trình Nghiễn.”
Giọng phụ nữ yếu ớt và nhẹ nhàng.
Trình Nghiễn vô thức quay đầu lại, sau đó nhìn thấy Hạ Mộng Tùng, động tác của anh trở nên cứng ngắc, lông mày cau lại.
Hiện tại anh không muốn nhìn thấy người phụ nữ này chút nào, sự phản cảm và chống đối xuất phát từ trái tim anh, thậm chí còn có chút ghê tởm.
Nếu không phải là bố dượng của mình thì có lẽ anh đã không ghê tởm như vậy.
Nhưng trên thế giới này không có nếu như.
Tuy nhiên, Hạ Mộng Tùng lại đi về phía anh với vẻ mặt hơi ngạc nhiên, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng có chút lo lắng: “Không ngờ lại gặp anh ở đây. Anh… dạo này khỏe chứ?”
Trình Nghiễn nghiến răng để chống lại ý muốn nôn mửa, lạnh lùng đáp: “Rất khỏe.”
Hạ Mộng Tùng khẽ cau mày, lo lắng nói: “Hình như anh không được khỏe, có muốn…”
Giọng cô ta còn chưa dứt thì đột nhiên bị một người phụ nữ chen ngang…
“Anh yêu, sao anh lại không khỏe?” Lâm Niệm Sơ đi tới bên Trình Nghiễn, lạnh nhạt liếc nhìn Hạ Mộng Tùng rồi trìu mến nắm lấy cánh tay của Trình Nghiễn, hơi ngẩng đầu lên, nhìn anh một cách trìu mến, giọng điệu cũng mang chút kiêu ngạo: “Nhanh lên, Tưởng Ngải Đồng và lão Đoạn vẫn đang đợi chúng ta đi chèo thuyền đó.”
Tại khoảnh khắc được cứu vớt đó, Trình Nghiễn thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, cảm giác buồn nôn cũng giảm bớt đi rất nhiều.
Sau đó, anh nhìn Lâm Niệm Sơ ở bên cạnh, cảm thấy người phụ nữ này trượng nghĩa chết đi được!
*Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Lâm Lâm có thể có suy nghĩ xấu nào chứ? Chỉ muốn đánh dấu chủ quyền thôi mà.