“Kha Liễm, đâu rồi? Ra đây một chút!” Phạn gọi lớn, mang theo một cái chân trước của con Đát Đát thú và một vài khối da thú, đi đến trước thạch ốc của Kha Liễm .
Chờ đợi một lúc mà không thấy động tĩnh, hắn nhíu mày, tự hỏi không biết giống cái lười biếng này có còn đang ngủ hay không. Cả ngày chỉ biết ăn mà không nghĩ đến việc cố gắng, trong khi những giống cái khác đều hăng hái ra ngoài tìm kiếm rau dại, thì hắn lại nằm ỳ một chỗ. Điều này càng khiến Phạn cảm thấy khinh thường Kha Liễm.
Âm điệu của hắn cũng mang chút khinh miệt: “Nếu muốn lấy đồ thì ra mà tự lấy, đồ đã đặt ở cửa.”
Vừa nói xong, một chiếc da thú trước mặt đã bị ai đó kéo ra. Kha Liễm xuất hiện ở cửa, hai mắt thâm quầng. Hóa ra, tối qua cậu đã nghĩ rằng việc làm 100 cái hít đất là dễ dàng, nhưng thực tế lại khiến cậu cảm thấy nặng nề. Tuy nhiên, cuối cùng cũng đã hoàn thành được nhiệm vụ.
Kha Liễm vừa mới chợp mắt không lâu thì bên ngoài đã vang lên những tiếng lải nhải, khiến cậu không thể ngủ ngon.
“Trời ạ, buổi sáng gọi quái quỷ gì vậy?” Khả Liễm khó chịu nói, vừa quơ tay gạt tóc sau đầu, giọng nói còn mang chút ngái ngủ. Khả Liễm không có ý định chỉnh trang lại bản thân, bởi chỉ còn ba ngày nữa là phải rời khỏi nơi này.
Trên người cậu chỉ quấn một lớp da thú đơn giản. Ngày hôm qua, đã rửa sạch lớp bùn đất, giờ đây tóc đã mềm mượt hơn, tự nhiên xõa ra sau. Mặc dù lớp da thú màu nâu có vài chỗ tróc, nhưng lại càng làm nổi bật làn da trắng của cậu, đặc biệt là hai bên ngực, sáng lấp lánh.
Kha Liễm cảm thấy việc là đà ông không có gì đặc biệt, nhưng cậu đã quên rằng hiện tại mình là giống cái! Ở đây đàn ông trong mắt những thú nhân nơi này, cậu cũng chẳng khác gì nữ nhân trong mắt đàn ông.
Hôm qua, người cậu dính đầy bùn đất, trông thật bẩn thỉu, nên không ai để ý đến. Nhưng hôm nay…
Phạn vừa nhìn thấy Kha Liễm bước ra khỏi thạch ốc, động tác lập tức ngừng lại. Hắn ngây người trước cảnh tượng trước mắt: một thân hình thanh tú không mặc quần áo, làn da trắng ngần như lóa mắt. Sau một giây chấn kinh, hắn không khỏi cảm thấy vành tai mình nóng bừng, đỏ ửng. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thân thể của giống cái, ngay cả khi ở giữa những thú nhân dày dạn kinh nghiệm, vẫn không tránh khỏi sự ngượng ngùng trước vẻ non nớt ấy.
“Ngươi! Sao lại không mặc quần áo như vậy!” Phạn nói, giọng nói có phần lắp bắp.
“Ha?”
Kha Liễm nhíu mày, đánh giá đối phương một lượt, rồi nhìn lại bản thân mình.
“Ngươi không phải cũng không mặc sao? Nói nhiều như vậy làm gì! Mau cút đi!” Cậu không nhịn được mà bực bội.
“Ta… Chúng ta có thể giống nhau sao? Ngươi là giống cái!” Phạn nói, giọng nói có phần ấp úng.
Kha Liễm nhìn thấy trong tay Phạn là những đồ vật mà hắn đem tới, lập tức cảm nhận được rằng rõ ràng không có muối, điều hắn cần nhất lúc này. Hắn tiến lại gần và nhận lấy những thứ đồ vật từ tay Phạn.
“Đồ vật này ta đã bắt được, ngươi đi đi!”
Kha Liễm vừa dứt lời thì không thèm nhìn Phạn nữa, xoay người đi vào bên trong phòng.
Phạn cảm thấy sắc mặt mình nóng bừng, không biết phải làm gì tiếp theo. Ban đầu hắn đã khinh thường Kha Liễm vì cho rằng hắn chỉ là một giống cái nhát gan và lười biếng, không ngờ giờ đây lại thấy đối phương không chỉ mạnh mẽ mà còn có phần kiêu ngạo. “Ta tưởng ngươi chỉ nhát gan và lười biếng, không ngờ… Ngươi lại không biết xấu hổ!” Hắn nói, mặc kệ cảm xúc của Kha Liễm, rồi quay người bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng của Phạn, Kha Liễm lầm bầm: “Sáng sớm đã gặp phải người không ra gì, đúng là vận xui!”
Tuy nói vậy, nhưng Kha Liễm cũng tìm một tấm da thú để khoác lên người, ít nhất cũng cần che chắn cho cơ thể mình.
Một khi đã tỉnh dậy, cậu không định ngủ thêm nữa. Cần hoạt động để giãn gân cốt. Sau một đêm nghỉ ngơi, cánh tay đã đỡ đau hơn nhiều.
Kha Liễm từ trong phòng lôi ra một cái cây mây được chế tác thô sơ, chuẩn bị ra ngoài.
Hắn vừa mới vén lớp da thú lên để bước ra ngoài, thì thấy vài cái bóng giống cái quen thuộc đang ngồi xổm không xa.
Kha Liễm dừng lại một chút, những người này cậu biết rất rõ, trong trí nhớ của hắn, họ chính là những cơn ác mộng!
Nhưng giờ đây, thân thể này là Kha Liễm đã trải qua mười năm khổ luyện trong mạt thế. Nếu họ muốn gây phiền phức cho cậu, chắc chắn sẽ phải trả một cái giá lớn.
Cậu thu lại ánh nhìn, giả vờ không có chuyện gì và tiếp tục bước đi về phía trước.
Chỉ thấy mấy cái giống cái kia đứng dậy và bắt đầu đi theo cậu!
Không rõ họ có ý định gì, nhưng cậu âm thầm nắm chặt sức thẻ sức mạnh niết trong tay. Chỉ cần họ có bất kỳ động thái nào, Kha Liễm sẽ ngay lập tức cho họ biết rằng họ đã chọc phải người không nên chọc.
Quả nhiên khi thấy cậu bước nhanh hơn, mấy người kia cũng rảo bước đuổi theo, cứ hai bước làm một.
"Chạy cái gì!" Một trong số họ nhắm vào chân bị thương của Kha Liễm, đá một cú.
Đã biết trước họ sẽ gây sự, Kha Liễm vội thu chân bị thương về, khiến đối phương đá vào khoảng không!
Cậu nhìn không vừa mắt, mấy giống cái này cứ nhắm vào chân bị thương của cậu mà ra tay, rõ ràng là muốn hạ độc thủ!
Một cú đá hụt, người kia lảo đảo lấy lại thăng bằng rồi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Kha Liễm.
Đâu còn là cái tên Liễm yếu đuối ngày nào! Đối phương đang nhìn thẳng vào cậu không hề né tránh, đôi mắt to kia thậm chí còn lộ ra một tia hài hước.
"Chạy trốn cũng nhanh đấy nhỉ," giống cái kia mỉa mai, "Bây giờ còn biết trốn sao? Tưởng rằng đánh ngươi bao nhiêu lần, nhưng chẳng có chút tiến bộ nào à?"
"Chẳng lẽ các ngươi chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi sao?" Kha Liễm không ngại ngùng đáp trả.
Không ngờ đối phương lại dám cãi lại, giống cái đứng đầu sửng sốt một chút, rồi ngay sau đó nét mặt hắn trở nên hung ác, tiến lên định tát Kha Liễm.
"Sao? Chuẩn bị gả cho cái tên thú nhân tàn tật kia rồi, liền nghĩ có người chống lưng cho ngươi à? Tự nhìn lại bản thân đi! Ngươi vô dụng như vậy, liệu tên thú nhân đó có muốn ngươi không? Nếu không phải vì tộc trưởng năn nỉ giúp ngươi, chắc gì tên thú nhân ngoài bộ lạc đó đã nhận ngươi!"
Ngay khi lời vừa dứt, đám giống cái đi cùng liền cười phá lên, tiếng cười của chúng đầy chế nhạo và khinh thường.
Chưa đầy một phút từ lúc gặp nhau, chúng đã ra tay với cậu đến hai lần.
Ánh mắt Kha Liễm trở nên lạnh lẽo, đôi mắt to nhưng hốc hác của cậu khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang vung tới.
Cậu bây giờ mới hiểu vì sao tộc trưởng lại đột ngột muốn gả nguyên thân cho tên thú nhân tàn tật bên ngoài. Thì ra là có kẻ đứng sau sắp đặt mọi chuyện!
Xung quanh bắt đầu có người chú ý đến tình cảnh của bọn họ. "Này, Hắc Tề lại đi gây sự với ‘Liễm’ kìa."
"Chắc là giống cái này lại làm Hắc Tề không vừa ý."
"Tôi đoán hôm nay ‘Liễm’ chắc chắn sẽ lại ăn một trận đòn nữa, ha ha. Bị đánh nhiều lần thế mà vẫn không biết rút kinh nghiệm nhỉ?"
"Ai mà biết, có khi là hắn tự đi tìm đòn ấy chứ, ha ha."
Nhiều kẻ xung quanh tỏ vẻ hả hê, thì thầm với nhau, tất cả đều đang chờ xem Kha Liễm sẽ bị làm trò cười như thế nào. Chuyện này đủ cho thấy cuộc sống của ‘Liễm’ trước đây đã khốn khổ ra sao.
Giống cái định ra tay cũng nghe thấy những lời chế giễu đó, nụ cười trên mặt hắn đầy vẻ tự mãn. Nhưng ngay sau đó, nụ cười ấy nhanh chóng tắt ngấm.
Bàn tay hắn cứ nghĩ sẽ đánh trúng mặt Kha Liễm, nhưng cuối cùng chỉ có mấy ngón tay vừa chạm khẽ qua chóp mũi của Kha Liễm!
Kha Liễm ngửa đầu ra sau, cái giỏ mây trên tay liền rơi xuống đất. Cậu nắm lấy mấy ngón tay đang vung tới ,với tốc độ cực nhanh,xoay mạnh một vòng, bẻ quặt đầu ngón tay đối phương theo hướng không bình thường.
Chỉ nghe một tiếng thét chói tai, giống cái kia đau đến nỗi nước mắt trào ra!
Kha Liễm thầm nghĩ: Thân thể này, thể chất vẫn quá kém, nếu là thể chất kiếp trước, tay của hắn đã bị cậu bẻ gãy rồi!
Mấy giống cái khác thấy cảnh tượng này đều vô cùng sửng sờ, đồng loạt lùi lại một bước, không dám tiến lên.
Đám người vây xem đang mông chờ màng kịch vui,cũng bất ngờ trước những gì vừa xảy ra, không ai ngờ Khả Liễm có thể phản kháng như vậy.
Giống cái đang kêu đau kia, thấy mọi người đều bị trấn áp, lập tức hét lên: "Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau cứu ta!"
Mọi người nhìn nhau một hồi. Dù hôm nay Kha Liễm có chút hung hãn, nhưng hình ảnh một ‘Liễm’ từng chịu đựng bị đánh chửi mà không dám phản kháng đã ăn sâu vào tâm trí họ từ lâu.
Họ chỉ cho rằng hôm nay Kha Liễm chắc đã uống nhầm thuốc. Một giống cái trong đám hét lên, dẫn đầu xông tới định nắm tóc hắn.
Thấy có người hành động, những người khác lập tức chạy theo. Nhưng trong xã hội nguyên thủy này, những chiêu thức thô thiển như kéo tóc, véo, thực sự không phải là đối thủ của Kha Liễm, người đã trải qua mười năm khắc nghiệt sau mạt thế.
Kỹ năng tấn công của họ, trong mắt Kha Liễm, chỉ là trò trẻ con.
Mặc dù cơ thể này không được khỏe mạnh, nhưng kinh nghiệm đánh nhau của hắn vẫn còn. Đối phó với đám người này, cậu không cần phải lãng phí sức lực.
Kha Liễm lạnh lùng bẻ ngón tay của đối phương, một tay ra tay tàn nhẫn. Thân thể cậu linh hoạt né tránh các đòn tấn công, như một con mèo nhanh nhẹn. Một chân đá về bên này, một tay vung ra bên kia, mỗi động tác đều chuẩn xác và linh hoạt.
Dù thỉnh thoảng có bị thương, nhưng trong cuộc hỗn chiến này, cậu vẫn giữ được ưu thế.
Rất nhanh đã thu thập xong đám giống cái này.
Đá ngã người giống cái cuối cùng còn đứng, cậu kéo người bị bẻ ngón tay đang kêu gào đau đớn lại gần, nghiêm mặt nói:
"Trước đây ta nhịn để cho các ngươi khinh bỉ, nhưng từ hôm nay trở đi, nếu các ngươi còn dám đến gần ta, ta cũng sẽ không khách khí đâu."
Giống cái kia đau đến nước mắt nước mũi giàn giụa, hắn như chim cút liên tục nói: "Không đến nữa, không bao giờ đến nữa, ngươi mau buông tay ra!"
Thấy hắn nhận sai, Kha Liễm buông tay đẩy ra, xoa xoa vết thương chảy máu trên mặt, khập khiễng nhặt cái giỏ rơi bên cạnh lên. Cậu liếc nhìn đám người vây xem, mọi người lập tức im thin thít giải tán như chim thú.
Lúc này Kha Liễm mới vác giỏ khập khiễng đi về phía cổng lớn của bộ lạc.
Thấy cậu rời đi, những giống cái bị chấn động kia mới dám tụ tập lại.
“Hắc Tề, sao hắn lại trở nên mạnh mẽ như vậy?”
“Hả? Ta biết gì đâu!” Hắc Tề, với ngón tay sưng đỏ do bị bẻ, đầy oán giận nói. “Chờ xem! Chuyện này chắc chắn sẽ không kết thúc như vậy! Đi, chúng ta đi tìm Hắc Sơn, ta không tin hắn có thể đánh bại cả thú nhân!”
Trong khi đó, Phạn, sau khi bỏ chạy từ nhà Kha Liễm, ngồi xổm buồn bã trước cửa bộ lạc, không biết phải làm gì. Hình ảnh Kha Liễm với thân hình trắng trẻo bóng bẩy cứ quay cuồng trong đầu hắn, khiến hắn choáng váng, mặc dù thực tế thì đối phương lại rất gầy gò.
Một người bạn thú nhân tên Duy Á thấy hắn như vậy thì hỏi: “Phạn, sao vậy? Tại sao từ sáng tới giờ mà nhìn ngươi như người mất hồn thế?”
Phạn gãi đầu một cách lúng túng, rồi quay sang hỏi: “Duy Á, nếu một giống cái gặp ngươi mà không mặc quần áo, thì điều đó có ý nghĩa gì nhỉ?”
Duy Á nghe vậy liền cười nói: “Ai cơ? Là giống cái trong bộ lạc sao? Có phải hắn đang để mắt đến ngươi không?”
“Không thể nào! Hắn còn bảo ta cút đi vào buổi sáng mà.”
Duy Á cười hô hố: “Ngươi không biết đâu! Những giống cái thẹn thùng thường thích nói đùa như vậy. Chắc chắn là đối phương có tình cảm với ngươi rồi!”
Liệu có thật như vậy không? Phạn ngẩn ra, suy nghĩ về lời nói của Duy Á. Ý của ‘Liễm’ không phải là thật sự để tâm đến hắn chứ?
“Rốt cuộc giống cái đó là ai? Nói đi, ta muốn biết.” Duy Á lại thúc giục, ánh mắt tràn đầy hứng thú.
Phạn chợt nhận ra một người khập khiễng cách đó không xa, đang cầm giỏ mây và đi ra ngoài bộ lạc.
Nhìn thấy người đó, tai hắn bất chợt đỏ bừng, ánh mắt vô thức dán chặt vào người ấy.
Duy Á thấy vậy thì thắc mắc, theo ánh mắt của Phạn, hắn nhận ra Kha Liễm đang tiến ra khỏi cổng lớn của bộ lạc.
“Ơ? Không phải là ‘Liễm’ sao? Sao hắn dám ra ngoài?” Duy Á vừa thắc mắc vừa quay lại nhìn bạn mình, thấy Phạn vẫn đang nhìn chằm chằm vào Kha Liễm, lại không nhịn được mà hỏi: “Ngươi nhìn hắn làm gì vậy?”
“Đừng có làm ồn,” Phạn trả lời ngắn gọn, rồi đứng dậy. Khi Kha Liễm dần khuất bóng ở cổng bộ lạc, hắn vỗ vỗ vào lớp da thú bên dưới, nói: “Ta còn chút việc, đi trước.” Nói xong, hắn cũng đứng dậy, hướng ra cổng lớn mà đi theo.
Phạn không rõ tại sao mình lại muốn theo sau Kha Liễm, nhưng điều đó cứ mãi ám ảnh hắn.
Hắn tự tìm lý do cho hành động này; nếu ‘Liễm’ thật sự để ý đến hắn, thì trong tương lai hắn sẽ là một trong những thú nhân dũng mãnh nhất bộ lạc. Hắn không thể cưới một giống cái yếu đuối và lười nhác như ‘Liễm’. Bạn đời của hắn phải là người gan dạ như hắn. Vì vậy, Phạn cảm thấy hôm nay cần phải nói chuyện thẳng thắn với ‘Liễm’.
Chưa đi xa được bao lâu, một gã to lớn, mặt mày hằm hằm tức giận đã tiến tới gần cổng bộ lạc.
“Duy Á, có thấy ‘Liễm’ không? Hắc Tề bảo hắn đi về phía này!” Người nói chính là Hắc Sơn, em trai của Hắc Tề.
“‘Liễm’? Ngươi tìm hắn làm gì?” Duy Á hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Hắc Sơn gầm lên: “Hắn bẻ ngón tay anh trai của ta đến sưng tấy! Tất nhiên ta phải tìm hắn để cho Hắc Tề một trận!”
“Ngươi đang nói về ‘Liễm’ nào? Không thể nào!” Duy Á ngạc nhiên. ‘Liễm’ trong bộ lạc luôn tỏ ra mờ nhạt, chỉ khi bị bắt nạt mới có chút tiếng tăm. Hắn đã thấy nhiều lần, mỗi khi gặp rắc rối, ‘Liễm’ chỉ biết nghe lời và chịu đựng.
“Hừ, chuyện này không liên quan đến ngươi. Ngươi có thấy hắn không?” Hắc Sơn đáp.
Duy Á chỉ về phía cổng lớn: “Hắn vừa mới đi ra ngoài đó.”
Nghe vậy, Hắc Sơn không thèm nghe thêm gì, giận dữ bước thẳng ra cổng bộ lạc.
Thấy Hắc Sơn tức giận, Duy Á lo lắng mọi chuyện sẽ đi quá xa, vội vàng kêu lên: “Hắc Sơn, đừng có thái quá! Dù sao ‘Liễm’ cũng chỉ là một giống cái mà thôi!