[200 mét nữa rẽ phải nha.]
Tạ Phong Tư vẫn ngoan ngoãn đi theo.
[200 mét nữa rẽ phải nha.]
Tạ Phong Tư: “Rẽ cái mẹ gì, ngươi đang chỉ ta đi một vòng đấy hả?”
Tạ Phong Tư lần này không bình tĩnh nổi nữa, hướng tiểu hệ thống chửi cho một trận.
[Tôi không có mà.] Hệ thống Nai đáp lại bằng giọng mười phần vô tội.
[Ngài đừng có nghi oan cho tôi.]
[Tâm hồn mong manh yếu đuối của tôi dễ bị tổn thương lắm đó.]
Tạ Phong Tư: “…”
[Đến rồi đó ký chủ.] Tiểu hệ thống hào hứng báo cáo.
Tạ Phong Tư: “…”
Đúng là không phải vòng một vòng…
Nhưng mà…
Cái đậu xanh, trẫm đứng ở đây vẫn còn nhìn thấy cánh cửa bị trẫm đạp nửa sống nửa chết kia kìa.
Nhà của mục tiêu nhiệm vụ, trùng hợp nằm ở bên cạnh phòng cũ của nguyên chủ. Đó không phải loại có thể thông sang nhau, mà là loại quay đít vào nhau ấy!
Người xưa có câu “gần nhà xa ngõ”… chính là để chỉ mấy thứ như thế này đi.
Ẩn quảng cáo
Mặc dù nhà gần khu ổ chuột nhưng con đường này lại toàn là nhà cao tầng, trung bình là ba tầng, cao hơn là bốn tầng.
Từ bên ngoài nhìn vào, căn nhà của mục tiêu nhiệm vụ cực kỳ phù hợp với tiêu chuẩn “bình thường” mà hệ thống đề ra bên trên.
Tạ Phong Tư trầm mặc đứng ngoài đường, ngửa cổ quan sát ngôi nhà của mục tiêu nhiệm vụ từ nóc xuống móng rồi từ trái qua phải, toàn bộ chi tiết của ngôi nhà đều được Tạ Phong Tư ghi nhớ thật kỹ.
Trong khi Tạ Phong Tư đang suy tính có nên tiến vào bên trong để chào hỏi hay không thì y đã được người khác chủ động tiến tới chào hỏi.
“Xin chào, tôi là cảnh sát tuần tra, vừa rồi tôi nhận được thông báo của người dân về việc có một kẻ khả nghi luôn nhìn chằm chằm nhà của họ.”
Tạ Phong Tư: “…”
Ngươi nhận được tin báo về kẻ khả nghi thì liên quan gì đến trẫm.
Tạ Phong Tư không có kiên nhẫn, định hướng anh cảnh sát phản biện thì dư quang lại nhìn thấy mấy bóng người thập thò ở cửa nhà đối diện.
Tạ Phong Tư: “…”
Cái đám hàng xóm rỗi hơi chết tiệt này!
“Anh không cần nói gì hết, mời anh về đồn viết tường trình.”
Tạ Phong Tư: “…”
Trẫm nhịn!
Nếu không phải đánh cảnh sát ở trước cửa nhà mục tiêu nhiệm vụ sẽ dễ bị mục tiêu nhiệm vụ nhìn thấy, ảnh hưởng đến hình tượng thì y mới không thèm theo cảnh sát về đồn đâu.
Huống hồ, đánh cảnh sát là phạm pháp, Tạ Phong Tư sẽ không ở trước cửa nhà mục tiêu nhiệm vụ làm mấy chuyện vi phạm pháp luật này đâu.
Nhân danh là một thiên thần sa ngã có am hiểu về pháp luật, viết một vài bản tường trình mà thôi, không có gì là khó. Trẫm có thể!
Ẩn quảng cáo
Tạ Phong Tư thể hiện mình là một công dân ngoan ngoãn, nghiêm túc leo lên xe của đồng chí cảnh sát. Y không hề thắc mắc lấy một lời, ngoan ngoãn cùng đồng chí cảnh sát trở về đồn.
"Mời anh ngồi xuống đây." Đồng chí cảnh sát ra hiệu cho Tạ Phong Tư ngồi xuống bàn gần đó, xong liền rời đi. Một lúc sau, đồng chí cảnh sát trở lại, trên tay cầm theo một tờ giấy A4 và một cây bút. Đồng chí cảnh sát chuyên nghiệp đặt cả hai thứ đó xuống trước mặt Tạ Phong Tư.
"Chào anh, chuyện là chúng tôi có nhận được tin báo từ người dân về việc anh rình mò nhà của người khác, gây hoang mang cho người dân xung quanh. Lúc tôi đến đó để kiểm tra thì đúng là có bắt gặp anh làm hành động này. Xét thấy đây có thể cấu thành hành vi quấy rối công dân gây mất trật tự công cộng nên chúng tôi mới đưa anh về đồn lấy lời khai. Sau khi tra xét, nhận thấy anh là người chưa hề có tiền án tiền sự, chúng tôi sẽ để anh làm một bản tường trình nêu rõ sự việc. Sau này, nếu anh còn vi phạm sẽ tiến hành xử lý hành chính. Anh còn có gì thắc mắc nữa không?"
Tạ Phong Tư bày ra dáng vẻ công dân ưu tú, nghiêm túc nghe đồng chí cảnh sát nói hết mới ngoan ngoãn đáp lại: "Không còn gì thắc mắc."
Thấy Tạ Phong Tư phối hợp, đồng chí cảnh sát cũng rất hài lòng, không có ý định làm khó Tạ Phong Tư: "Vậy anh chỉ cần điền thông tin vào tờ khai này, viết xong anh có thể về nhà."
Tạ Phong Tư dáng vẻ ngoan ngoãn: "Được."
"Mong anh lần sau đừng tái phạm nữa."
"Được."
"Vậy tôi còn có việc, anh cứ ngồi tự nhiên, điền xong thì để lên bàn giúp tôi."
Đồng chí cảnh sát cùng Tạ Phong Tư đối thoại xong liền rời đi, bỏ Tạ Phong Tư lại một mình. Có lẽ đúng là người ta có việc rất gấp, dáng vẻ lúc rời đi cũng cực kỳ nhanh nhẹn.
Tạ Phong Tư ngồi một mình trong phòng, liếc mắt nhìn tờ giấy A4, bên trên đều là những mục thông tin cơ bản của một công dân.
Tạ Phong Tư đối diện với tờ giấy A4 một lát, sau đó mới chậm rãi viết lên bên trên. Tạ Phong Tư viết rất chậm, nhưng mỗi nét viết ra đều siêu siêu vẹo vẹo, không khác gì nét chữ của đứa trẻ con cấp 1.
Y cũng không còn cách nào, do tính chất công việc nên đã rất lâu rồi Tạ Phong Tư không cầm đến bút, hiện tại cầm lên, viết không khỏi ngượng tay.
Khó khăn lắm mới có thể điền hết đống thông tin lên giấy, Tạ Phong Tư làm theo lời đồng chí cảnh sát dặn dò, đặt giấy lên bàn, còn cẩn thận dùng một cái hộp gần đó đè lên trên.
Sau khi xác định mọi thứ đã hoàn hảo, Tạ Phong Tư mới rời đi.