Tạ Phong Tư đúng là có ý không làm nhiệm vụ. Y dùng toàn bộ mười ngày trước khi tuyên bố nhiệm vụ thất bại như trong thông báo của hệ thống để ăn vào hưởng thụ.
Chỗ nào ở thế giới này trông có vẻ chơi vui, Tạ Phong Tư đều lao tới chơi, vui chơi thỏa thích, không bận tâm đến hệ thống Nai đang điên cuồng kêu gào trong đầu.
Chỗ nào ở thế giới này chơi không vui, Tạ Phong Tư cũng đều tới chơi, chơi đến mức gà bay chó chạy. Đương nhiên toàn bộ quá trình, y cũng không hề để tâm đến hệ thống Nai kêu gào trong đầu.
Chỉ trong vòng mười ngày, thế giới nhiệm vụ đã bị Tạ Phong Tư một mình quẩy nát. Người dân sống trong lo sợ khiến cho năng lượng sợ hãi tăng cao. Việc làm này của Tạ Phong Tư cũng gián tiếp giúp cho sức mạnh của ác quỷ được củng cố.
Đến ngày thứ mười, trước khi nhiệm vụ bị hệ thống tuyên bố thất bại, Tạ Phong Tư đang ngồi trên tầng cao nhất của tòa nhà cao nhất thành phố, nhàn nhã uống cà phê, nhìn ngắm mây đen giăng khắp trời.
Đây chính là điềm báo cho sự nổi dậy của ác quỷ. Khi sức mạnh của ác quỷ đạt đến một ngưỡng nhất định, chúng đương nhiên sẽ không chịu sự áp bức của thiên thần cùng loài người, làm gì có ai muốn sống như những con chuột cống hôi thối cơ chứ!
Nhân lúc loài người đang chìm trong sợ hãi, ác quỷ thừa nước đục thả câu, thêm mắm thêm muối. Chúng muốn khiến loài người càng sợ hãi càng tốt. Chúng muốn nhân cơ hội này, thu thập càng nhiều năng lượng sợ hãi càng tốt.
Thời điểm Tạ Phong Tư đang nhàn nhã bày ra tư thế chuẩn bị xem kịch vui, chân vắt lên nhau, đùi khẽ rung, cũng chính là lúc nhiệm vụ được tuyên bố thất bại.
[Nhiệm vụ thất bại. Tiến hành trừng phạt.]
Tạ Phong Tư bày ra tư thế chuẩn mực biểu thị: ông đây chờ ngày này lâu lắm rồi.
Tới đây, để trẫm xem các ngươi làm được gì!
“A!”
Tay Tạ Phong Tư đột nhiên mất hết sức lực, ly cà phê trên tay y rơi xuống đất, vỡ tan. Mặc dù không hề bị ngoại lực tác động, thế nhưng cơ thể của Tạ Phong Tư lại tựa như bị hàng ngàn tia sét đánh vào cùng một lúc, đau đớn vượt ngoài sức chịu đựng của con người… nếu là người bình thường, có lẽ đã sớm ngất đi từ lâu.
Có điều, Tạ Phong Tư lại không phải người bình thường. Sức chịu đựng của y, đến ngay cả hệ thống cũng phải nể phục.
Tạ Phong Tư nhịn đau, sức nặng toàn thân đều dồn vào ghế, mồ hôi điên cuồng tỏa ra như tắm.
Ẩn quảng cáo
“Anh gì ơi? Anh có sao không ạ?”
“Mọi người, mau gọi cấp cứu đi.”
“Nhanh lên, hình như mất ý thức rồi.”
“Mấy người đứng xa ra, đừng động vào người bệnh nhân, tôi là bác sĩ.”
Bên tai truyền đến rất nhiều tiếng nói hỗn loạn, cùng với đó là những động chạm lộn xộn lên người Tạ Phong Tư.
Tạ Phong Tư bài xích bị động chạm nhưng cơ thể lại không còn sức lực để phản kháng, y chỉ có thể vô lực để người ta làm loạn trên người mình.
[Kết thúc trừng phạt. Đang chuyển sang hình thức kéo ngược.]
[Kết thúc kéo ngược. Đang tiến hành không phục lại chi giác.]
Đau đớn trên người tản đi, Tạ Phong Tư miễn cưỡng mở mắt.
Tạ Phong Tư lạnh mặt: “…”
Đậu xanh, trẫm thật sự bị kéo ngược lại này.
Trước mặt y hiện tại chính là căn phòng xập xệ mà khi vừa mới tới thế giới này Tạ Phong Tư đã ở - căn phòng của nguyên chủ ở cùng với một tên ác quỷ khác.
[Chủ nhân, lần này có thể ngoan ngoãn làm nhiệm vụ được chưa?] Nó biết loại người như chủ nhân chưa ăn đau một lần sẽ không chịu ngoan ngoãn, vì vậy nên nó mới để yên cho Tạ Phong Tư làm loạn mấy ngày.
Tạ Phong Tư: “…”
Ẩn quảng cáo
Làm thì làm, trên đời này không có gì có thể làm khó được trẫm.
Mặc dù không muốn nghe theo lời đám người kia đi làm nhiệm vụ nhưng y không thể cứ quanh quẩn ở nơi này được. Trước hết cứ làm nhiệm vụ trước, tìm cơ hội nắm bắt điểm yếu của bọn họ sau vậy.
Tạ Phong Tư lần đầu tiên phải xuống nước trước, mặt than đạp cửa đi ra ngoài.
Cánh cửa điên cuồng lung lay, đến khi không còn di chuyển nữa, cũng là lúc một trong hai cái bản lề bị bung ra.
Tạ Phong Tư không để tâm đến cánh cửa bị mình đạp hỏng, nhanh chân đi đến ngã tư lần trước, ngoan ngoãn nghe theo lời hệ thống, rẽ phải.
Hệ thống Nai thấy Tạ Phong Tư nghe theo chỉ dẫn, nhiệt huyết trong người điên cuồng dâng cao [Trong lúc ký chủ đi tìm mục tiêu nhiệm vụ, tôi sẽ phổ biến sơ qua cho ngài về mục tiêu nhiệm vụ nha.]
“Ờ.” Tạ Phong Tư thờ ơ đáp.
[Tiết Dạ, năm nay 12 tuổi, vừa trải qua kì thi vượt cấp, lớn lên trong một gia đình bình thường, gia cảnh bình thường. Nhiệm vụ của ngài là đồng hành với y từ 12 tuổi đến 25 tuổi, giúp y gây dựng công ty riêng… từ đó xây dựng nền tảng cho kịch bản bá đạo tổng tài trên con đường tình cảm của y sau này.]
[Nói tóm lại, chủ nhân chỉ cần giúp Tiết Dạ lập nghiệp thành công là được. Diễn biến phía sau sẽ có người khác lo.]
[Một điều kiện nữa đó chính là thiết lập kịch bản phía sau là tổng tài ấm áp theo đuổi tiểu kiều thê nhất kiến chung tình, vì thế chủ nhân cũng cần định hướng tính cách ấm áp cho mục tiêu nhiệm vụ, giúp kịch bản phía sau có thể hoàn thành một cách thuận lợi nhất.]
[Nội dung nhiệm vụ chỉ có vậy thôi, ký chủ đã nghe rõ chưa?]
“Ờ.” Tạ Phong Tư duy trì dáng vẻ lạnh nhạt, tỏ vẻ đã hiểu, nhấc chân đi về phía trước.
[300 mét nữa rẽ phải nha kí chủ.]
Tạ Phong Tư không nói gì, ngoan ngoãn đi theo chỉ dẫn của hệ thống.