Tiêu Minh Yên thích Triệu Thừa An, tuy ngày thường nàng ôn nhu dễ nói chuyện nhưng nhìn nàng thức đêm may xiêm y cho đối phương là hiểu. Cho nên nhìn bộ dạng thất thần của nàng, Tiêu Minh Kiểu hận không thể xông vào Dương Thành hầu phủ, đem Triệu Thừa An đáng chết kia đánh cho một trận. 

Tiêu Minh Yên vân đạm phong khinh tiếp tục hỏi tình huống của Vệ Cảnh.

Sợ nàng lo, Tiêu Minh Kiểu không dám nói chuyện mình đánh nhau, chỉ đơn giản hàm hồ vài câu cho qua chuyện.

Tiêu Minh Yên cũng không nhiều lời, lưu lại một câu “ Đi ngủ sớm một chút, sáng mai theo tỷ đến Định Quốc công phủ thỉnh tội ”, rồi rời đi.

Tiêu Minh Kiểu không có ý kiến. Nàng từ trước đến nay dám làm dám chịu,  nếu không phải vì sợ Tiêu Minh Yên biết chân tướng mà thương tâm, thì nàng đã sớm quang minh chính đại đến Định Quốc công phủ vấn an Vệ Cảnh.

Nguyệt lạc nhật thăng*, đảo mắt đã là buổi sáng hôm sau.(*) nguyệt lạc nhật thăng nghĩa là mặt trăng lặn, mặt trời mọc. 

Tối qua ngủ không ngon nên khi Tiểu Minh Kiểu bị người lôi ra khỏi giường thì cả người ỉu xìu, bất quá nghĩ đến sáng nay phải tới Định Quốc công phủ, nàng đành ngáp hai cái rồi bò dậy.

Đám nha hoàn đã sớm chờ một bên vội tiến lên hầu hạ nàng mặc quần áo.

Đột nhiên Tiêu Minh Kiểu cảm thấy có gì đó không thích hợp: " Đợi chút, đợi chút, tiểu thanh của ta đâu? ”

Tiểu thanh chính là hà bao bảo bối của nàng, bọn nha hoàn đều biết tầm quan trọng của nó, vội tìm kiếm khắp nơi nhưng tìm nửa ngày vẫn không thấy.

Có khi nào tối qua vội vội vàng vàng rời đi nên làm rơi rồi chứ? 

Nghĩ tới đây, Tiêu Minh Kiểu liền ngồi không yên, vội người đến chỗ tối qua nàng đi ngang mà tìm, còn nàng khoác áo choàng lông cáo màu đỏ rồi hướng tới Cẩm Tú uyển của Tiêu Minh Yên ở cách đó không xa mà chạy đi.

Tiêu Minh Yên sáng sớm đã rời giường, đang bưng chén cháo thịt đút cho một tiểu nam hài trắng trẻo mập mạp.

“ A tỷ, muội… ”

“ Tiểu cô cô! ” Vừa nhìn thấy Tiêu Minh Kiểu, nhóc mập mạp kia hai mắt sáng bừng, vội nhảy xuống ghế, tốc độ nhanh nhẹn không phù hợp với thể trạng bề ngoài, xông tới ôm chân nàng, " Tiểu cô cô xinh đẹp khả ái như tiên nữ, tối qua người đi đâu ah? Vì sao không tới thăm Chu Chu? Chu Chu không nhìn thấy người, điểm tâm sáng cũng ăn không vô ”

Tiêu Minh Kiểu duỗi tay nhéo khuôn mặt mũm mĩm của nhóc: " Ăn không ngon? Vậy cái chén không trên bàn kia là ai ăn? Còn dính bên miệng này là cái gì? Nước miếng à? ”

Nhóc mập mạp lỗ tai ửng đỏ, nhanh đưa lưỡi liếm quanh miệng một vòng.

“ Đỏ mặt rồi? Da mặt còn chưa đủ dày nha Tiêu tiểu công tử ”. Tiêu Minh Kiểu véo mặt nhóc con hai cái rồi mới bỏ ra, cười hỏi: “ Tối qua xảy ra chuyện gì? Có phải trước khi đi ngủ lại ăn vụng thịt khô? ”

Tiêu tiểu công tử chột dạ, đảo mắt không lên tiếng.

" Không phải hai ngày trước còn ồn ào hứa sẽ không ăn vụng nữa sao? Tiểu nha đầu Lâm gia kia không chê con nhiều thịt khó coi nữa sao? ”

“ Nàng vẫn không muốn chơi với ta ”

Nhớ tới chuyện này, nhóc mập mạp có chút không vui nhưng nhóc rất nhanh đã tươi tỉnh lại, hất cằm, kiêu ngạo nói, “ Chính tổ phụ nói, nam tử hán đại trượng phu, mập một chút như ông vậy mới đẹp mắt, Lâm Ngọc Nhi kia không chịu chơi cùng con là vì nàng tuổi còn nhỏ, mắt nhìn không tốt, đợi nàng lớn lên sẽ thấy hối hận ”

“ Đúng nha, con đừng có trưởng thành giống cha con vậy, ốm tong teo, không đẹp mắt lại bẹo má không đã ”. Tiêu Minh Kiểu vô cùng tán thành, lại ngứa tay mà nhéo tiểu chất tử mập mạp thêm mấy cái.

Tiêu Minh Yên: “…..”

Mau tới lôi nha đầu có thẩm mỹ cá nhân quỷ dị này đi ra ngoài ah!

Tiêu Minh Kiểu không biết tỷ tỷ nhà mình đang khinh bỉ mình, lại hỏi: " Vậy bây giờ thế nào? Bụng thoải mái chưa? ”

Nhóc mập mạp gật đầu, mong đợi mà nói: “ Tiểu cô cô, tổ phụ hôm qua mới có con bát ca*, lát nữa chúng ta tìm nó chơi đi ” (*con vẹt)

“ Buổi sáng cô có việc, chờ buổi chiều… ”

“ Đi cùng ông đi nhưng không được phép nhổ trộm lông vẹt ” nghĩ tới con anh vũ xinh đẹp mấy ngày trước bị hai cô chất này nhổ mất mấy cái lông mà lão cha đã kêu gào phẫn nộ, Tiêu Minh Yên lại cảm thấy đau đầu, chợt nói: “ Việc Định Quốc công phủ tạm gác lại, vừa rồi cung nhân đến thông báo, nói là Hoàng hậu nương nương muốn gặp tỷ, cho nên tỷ tiến cung một chuyến, muội ở nhà chờ tỷ trở lại rồi cùng đến xin lỗi người ta ” 

Tiêu Minh Kiểu sững sờ " Sáng sớm tìm tỷ làm gì? ”

Tiêu Minh Yên lắc đầu bày tỏ không biết.

Tiến cung đối với tỷ muội các nàng là chuyện thường, Tiêu Minh Kiểu cũng không hỏi nhiều, đảo tròng mắt hỏi: " Vậy để phụ vương cùng muội đến Định Quốc công phủ đi, tỷ cũng không biết tới lúc nào mới ra cung nha ”

Cha nàng mặc dù là trưởng bối nhưng mức độ không đáng tin cậy lại sánh ngang muội muội, Tiêu Minh Yên có chút không yên lòng nhưng Tiêu Minh Kiểu kiên trì thuyết phục, đảm bảo mình sẽ không gây họa, nàng mới gật đầu đồng ý.

 

***

Nhớ kỹ Vệ Cảnh và hà bao bảo bối của mình, Tiêu Minh Kiểm điểm tâm còn chưa ăn đã túm theo lão cha Phúc vương cùng đi đến Định Quốc công phủ.

Xe ngựa một đường chạy như bay, Tiêu Minh Kiểu thò đầu ra ngoài thăm dò, trong lòng có chút bất an. 

Bên ngoài Định Quốc công phủ còn chưa treo cờ trắng, chắc Vệ Cảnh chưa chết. Van nhất lỡ… Không, không có vạn nhất gì hết, nàng đã giúp hắn giải quyết sát thủ, hắn chắc chắn sẽ không có việc gì.

Nghĩ như thế, trong lòng an tâm hơn, nhưng nhớ tới hà bao bảo bối của mình, Tiêu Minh Kiểu lại phát sầu. Trên đường tìm không thấy, vậy chắc chắn là rớt bên trong Định Quốc công phủ, không biết có bị ai nhặt được không, nếu không tìm được…

“ Kiểu Kiểu, con nhìn cái gì vậy? ”

Tiêu Minh Kiểu hoàn hồn, sâu kín thở dài nói với lão cha nhà mình: “ Không có gì, chỉ nghĩ lát nữa chúng ta tới nhà người ta có thể bị đánh trở ra ”

Phúc  vương là một mỹ trung niên béo trắng, người tròn vo như một quả cầu mà vẫn đảm đương nổi cái “ mỹ ” tự, cũng vì hắn có được ngũ quan quá mức xuất sắc. 

Mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng,đã hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn y như ba mươi, toàn thân đầy kim ngọc cũng không hề thấy tục khí, bình thường luôn bị bằng hữu cùng lứa tuổi hâm mộ ghen ghét. Nhưng là đệ đệ mà Long Đức đế sủng ái nhất, Phúc vương không hề sợ, cho nên nghe nữ nhi nói vậy, hắn cười hề hề đáp: "Bọn họ không dám ”

Tiêu Minh Kiểu biết rõ phu thê Định Quốc công mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, ngoài mặt sẽ không khó xử mình, hơn nữa nàng không có cố ý cũng đã sửa chữa sai lầm kịp thời, dù không đến xin lỗi ngay lập tức nhưng cũng không đến mức không thể giải thích,còn có địa vị của Phúc vương phủ, về tình về lý, bọn họ sẽ không làm quá mức. Nhưng đến Định Quốc công phủ rồi, nàng mới biết phu thê Định Quốc công còn ‘thông tình đạt lý’ hơn nàng nghĩ rất nhiều, nghe nàng giải thích xong, bọn họ chỉ kinh ngạc rồi nhanh chóng bày tỏ thông cảm với nàng, thậm chí Định Quốc công phu nhân Cát thị, tức là mẫu thân của Vệ Cảnh còn cảm tạ nàng, nói không nhờ nàng mời Trần lão thái y ra mặt thì Vệ Cảnh đã sớm mất mạng.

Nhưng việc này, nàng không phải là nên làm sao?

Nhìn phụ nhân dung mạo tú mỹ, cử chỉ ưu nhã, vẻ mặt cảm kích, Tiêu Minh Kiểu cảm thấy khó hiểu. Nếu đổi lại người bị hại là a tỷ hoặc a huynh nhà nàng, mặc kệ đối phương thân phận cao thế nào,  có cố ý hay không, nàng và phụ vương đều tuyệt đối không đơn giản tha thứ cho đối phương như thế, dù sao chuyện mất mạng, không cẩn thận là không được, huống chi lúc này Vệ Cảnh còn chưa thực sự thoát khỏi hiểm cảnh. 

Định Quốc công phu nhân làm mẫu thân mà như vậy cũng quá mức lý trí đi! Nàng thật sự yêu thương Vệ Cảnh như trong lời đồn sao? còn Định Quốc công, không phải hắn thập phần thương yêu trưởng tử sao? Thật nhìn không ra nha!

" Trần lão thái y nói tính mạng của Cảnh nhi đã được bảo trụ, tiếp theo chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng là được, vương gia và quận chúa không cần lo lắng ”

“ Vậy là tốt rồi, những dược liệu và thuốc bổ này, các ngươi cất đi, nếu còn cần thứ gì khác, cứ việc phái người đến nói với bổn vương, trong phủ ta cái khác không có chứ mấy thứ đồ chơi này thì nhiều lắm, hoàng huynh lâu lâu lại ban thưởng cho, nhà kho đã sắp chứa không hết ”

Tiêu Minh Kiểu bị khẩu khí khoe khoang của lão cha nhà mình chấn động mà hoàn hồn, nghĩ dù thái độ của phu thê Định Quốc công quái dị thế nào thì đối với mình cũng là chuyện tốt, liền không suy nghĩ nữa, ngẩng đầu nói: " Vậy bây giờ ta có thể đi thăm Vệ thế tử không? Ta muốn tự mình xin lỗi hắn ”

Phu thê Định Quốc công đương nhiên không có phản đối, sảng khoái đồng ý.

Biết Vệ Cảnh còn sống, Tiêu Minh Kiểu an tâm hơn. Nàng một bên đi theo nha hoàn dẫn đường đi đến tiểu viện kia, một bên suy nghĩ tới chuyện tìm lại hà bao bảo bối nhưng rất nhanh đã tới nơi.

Dù rằng tối qua đã biết nơi này rất yên tĩnh nhưng ban ngày nhìn thấy, nàng vẫn nhịn không được mà kinh ngạc: “ Nơi này thật là chỗ Thế tử nhà các ngươi ở? Sao im ắng như lãnh cung vậy? Ngay cả hạ nhân cũng không thấy? ”

Nha hoàn dẫn đường giải thích: “ Hồi quận chúa, Thế tử thích yên tĩnh, không thích bên cạnh có quá nhiều người vây quanh ”

Nhưng thế này cũng quá yên tĩnh ah, đừng nói người, ngay cả tiếng chim hót cũng không có, Vệ Cảnh cả ngày ở nơi như vậy, không khó chịu thành ngốc tử chứ? Lại nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của phu thê Định Quốc công, Tiêu Minh Kiểu liền xoay chuyển tròng mắt, làm như lơ đãng hỏi: " Kia là tự hắn muốn ở nơi này sao? ”

“Dạ, lúc đầu Quốc công gia và phu nhân thấy nơi này quá vắng vẻ, không có đồng ý nhưng Thế tử thích, bọn họ cũng không ngăn cản ”

Vậy cũng không tệ, dù sao cũng là nhi tử thân sinh, không bày tỏ yêu thương ra mặt như nhà người khác thì cũng không đến mức ngược đãi mới đúng. Tiêu Minh Kiểu không hỏi thêm, im lặng đi tới chính viện.

Trong phòng có một tiểu nha hoàn đang thu dọn đồ đạc, thấy ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một cô nương khoác áo choàng hỏa hồ, cả người như một ngọn lửa xinh đẹp, tức khắc kinh ngạc lại khẩn trương đứng lên.

“ Vị này là An Nhạc quận chúa ” nha hoàn dẫn đường nói xong lại hỏi, “ Quận chúa đến thăm thế tử, Thế tử tỉnh chưa? ”

An Nhạc quận chúa? Tiểu ma tinh kiêu ngạo ương ngạnh, hoành bá kinh thành? Tiểu nha hoàn sắc mặt trắng nhợt, vội hành lễ: “ Gặp qua quận chúa, Thế tử vừa uống thuốc xong, đang ngủ ”

Ngủ? Vừa lúc có thể tìm hà bao của nàng. Tiêu Minh Kiểu hai mắt sáng lên, khoát tay nói: " Ta ra ngoài đợi hắn dậy, ngươi đi nói với phụ vương ta một tiếng, còn ngươi, đi pha cho ta chén trà lài, ta không uống loại trà thơm này ”

Hai nha hoàn sững sờ nhưng vẫn rất nhanh lui ra ngoài làm việc.

Tiêu Minh Kiểu mừng thầm, đợi các nàng vừa đi liền nhanh như tia chớp rút vào trong phòng.

Thanh niên trên giường hơi thở yếu ớt mà thong thả, tựa như đang ngủ say. Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên cửa sổ đối diện, ra sức mà tìm khắp nơi.

Chỗ đó không có, bên này cũng không có….. Ai nha, rốt cuộc là rớt ở chỗ nào rồi đây?

Tìm hồi lâu cũng không có chút thu hoạch, Tiêu Minh Kiểu có chút nóng vội gãi đầu. Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm khàn khàn suy yếu: “ Ngươi đang tìm cái gì? ”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play