Tiêu Minh Kiểu còn không biết bảo bối hà bao của mình đã rơi vào tay người khác, một bên nàng chỉ lo dẫm ánh trăng hương nhà mà đi, một bên lại nhớ tới những chuyện vừa xảy ra.
Ở nơi nhỏ hẹp hẻo lánh, mùa đông lạnh lẽo đến than cũng không có để sưởi, đãi ngộ này cũng thật có chút thế lương đi, hơn nữa còn có sát thủ, rõ ràng là có bị mà đến….
Dù sao tốt xấu gì cũng là Thế tử của Quốc công phủ, cha mẹ ruột đều khỏe mạnh, Vệ Cảnh sao để mình dưỡng thành bộ dạng hỗn độn tới mức đó? (bản dịch là ‘ hỗn thành hùng dạng’)
Cũng quá thảm ah!
Còn phu thê Định Quốc Công kia, không phải nghe nói là đối với nhi tử từ nhỏ thân thể đã yếu đuối này rất thương yêu sao? Biết rõ hắn sống không đến hai mươi lăm tuổi cũng dứt khoát thỉnh phong thế tử cho hắn kia mà.
Như thế nào lại ở ngay dưới mí mặt bọn họ để hung thủ có gan hành hung chứ?Quan trọng nhất chính là Vệ Cảnh hàng năm triền miên trên giường bệnh, một năm không được mấy lần rời cửa, ngày thường y dường như người tàng hình trong mắt mọi người, là kiểu không đề cập tới y thì căn bản không ai nhớ tới.
Một người an phận như thế, ai lại muốn hại tánh mạng hắn chứ?
Tiêu Minh Kiểu càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, nhưng cân nhắc suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra nguyên cớ làm sao, đành phải thôi nghĩ.
Dù sao chuyện ám sát đã lộ ra ánh sáng, gã sai vặt kia cũng đã sa lưới, trong khoảng thời gian ngắn chắc sẽ không phát sinh ra chuyện tương tự. Còn Vệ Cảnh, những người kia vừa đến đã đi thỉnh thái y, hẳn là hắn sẽ không có chuyện gì… đi?
Ai, ngươi ngàn lần vạn lần phải sống, phải gắng chống đỡ nha đại huynh đệ.
Phúc vương phủ và Định Quốc công phủ cách nhau không xa, chỉ trong chốc lát Tiêu Minh Kiểu đã về đến nhà. Nàng ngựa quen đường cũ tránh được thủ vệ trong phủ, lặng yên không tiếng động về ở Nguyệt Thanh uyển của mình, không ngờ vừa vào tiền viện đã thấy đèn trong phòng mình sáng lên.
Tiêu Minh Kiểu sửng số ; “……”
Có chút dự cảm không lành xẹt qua trong đầu, quận chúa điện hạ liền vội xoay người bỏ chạy, chỉ là mới bước được hai bước đã nghe phía sau vang lên thanh âm nhẹ nhàng: " Trở về rồi?”
Rõ ràng là giọng nữ yêu kiều mềm mại tận xương cốt, tâm thần nhộn nhạo, nhưng Tiêu Minh Kiểu nghe vào mà da đầu tê rần, cả người cứng đờ lại.
“Sao? Còn muốn tỷ thỉnh muội vào nhà à? "
“A tỷ…” Biết mình đêm nay trốn không thoát được, Tiêu Minh Kiểu chấp nhận mệnh này mà xoay người nhìn người trước mặt, ngưỡng đầu cười gượng nói: " Muộn như thế này, sao tỷ còn ở chỗ này của muội a? ”
Trước mặt là mỹ nhân nhi động lòng người, dáng người thì tinh tế, mảnh mai, sống động đến nhu nhược, nhìn ước chứng mười bảy mười tám tuổi, thân khoác một kiện áo choàng lông chồn trắng, cả người cao vút đứng trong vầng sáng mờ nhạt tựa như nhành liễu đong đưa trong gió, vừa nhu vừa mị làm mê lòng người đến nói không nên lời.
Còn ai ngoài trưởng nữ của Phúc Vương, đồng bào tỷ tỷ, cùng cha cùng mẹ với Tiêu Minh Kiểu, là vị An Ninh quận chúa Tiêu Minh Yên.
“ Chu nhi vừa rồi đột nhiên đau bụng, khóc lóc đòi tiểu cô cô ” nhìn tiểu cô nương quấn mình thành một quả cầu nhỏ hắc mao, Tiêu Minh Yên khẽ nhướng mày “ Ai ngờ tiểu cô cô của nhóc hơn nửa đêm thế nhưng không ở trong phòng ngủ, gọi người tìm hoài không thấy ah ”
Tiêu Minh Kiểu sửng sốt, ngay sau đó nhảy một chút đến cạnh Tiêu Minh Yên; “ Chu Chu bị bệnh? Sao lại thế này? Có gì đáng ngại không? Trước khi ngủ không phải còn rất tốt sao? ”
Tiêu Lâm Chu, nhi tử của Thế tử Phúc Vương Tiêu Trường Quy, năm nay vừa tròn bốn tuổi, là thủ hạ đệ nhất luôn theo đuôi Tiêu Minh Kiểu, là một lực lượng mới thế hệ hoàn khố tương lai trong kinh thành.
Một trận hàn khí theo động tác của nàng ùa tới, Tiêu Minh Yên cúi đầu nhìn tiểu nha đầu bị đông lạnh đến chóp mũi đỏ bừng, hơi nhíu mi bảo: " Vào nhà rồi lại nói ”
Tiêu Minh Kiểu đảo tròng mắt, cất bước muốn di chuyển: “ Muội muốn đi xem tiểu mập mạp kia trước ”
“ Thằng bé lúc ăn cơm chiều chỉ là ăn hơi nhiều một chút nên trướng bụng thôi, uống thuốc xong đã đi ngủ rồi, không có gì đáng ngại. Bây giờ…” Tiêu Minh Yên ưu nhã mà cắt ngang ý định muội muội, " Tỷ muội ta vẫn nên nói về chuyện nửa đêm mà tiểu cô cô của nhóc lén ra ngoài thì hơn, phải không? ”
Tiêu Minh Yên trời sinh nói chuyện giống như làm nũng, ngay cả khi mắng chửi người cũng thế, Tiêu Minh Kiểu từ nhỏ lớn lên đi theo bên cạnh nàng, đương nhiên nghe ra lúc này tỷ tỷ nàng đang tức giận ah.
" Khụ, cái kia…a tỷ, muội chỉ là không ngủ được, tùy tiện đi dạo thôi mà ”
Tiêu Minh Yên không lên tiếng, chỉ nghiêng đầu quét nhìn nha hoàn gác đêm đang quỳ trên đất thỉnh tội bên cạnh, sau đó hướng Tiêu Minh Kiểu hơi hơi mỉm cười.
Tiêu Minh Kiểu: “…..”
Nàng còn nghĩ muốn giãy giụa biện bạch, nhưng có thể thấy được trên mặt Tiêu Minh Yên tươi cười càng thêm mềm mại, rốt cuộc không dám tìm đường chết nữa. A tỷ nhà nàng nhìn thì nhu nhu nhược nhược, đơn thuần vô hại nhưng chạm đến vảy ngược của nàng thì…
Ha hả, ai chọc người đó biết.
“Sao không tiếp tục bịa chuyện nữa?” muội muội này của nhà nàng từ nhỏ đã đi theo lão cha Phúc vương danh xưng “ kinh thành đệ nhất hoàn khố ” nơi nơi đi gây chuyện, Tiêu Minh Yên đã sớm đã thành thói quen cũng luôn mắt nhắm mắt mở, không thật sự tức giận. Nhưng đó là khi có thị nữ đi theo, tiền đề là an toàn phải được đảm bảo, thế mà tối nay tiểu nha đầu này lại không màng đến trời giá rét, một mình trộm chạy ra phủ, nàng không thể không tức giận.
Chả nhẽ nha đầu này không biết trong thành Trường An có rất nhiều người muốn trùm bao bố đánh muội ấy một trận sao?
An Nhạc quận chúa không sợ trời không sợ đất, ngay cả râu của hoàng đế cũng dám nắm lúc này lại co người lại, bộ dáng ỉu xìu.
Phúc vương phi mất sớm, Phúc vương lại cà lơ phất phơ không biết chăm sóc, chiếu cố người, Tiêu Minh Yên tuy rằng lớn hơn nàng bốn tuổi nhưng đối với Tiêu Minh Kiểu mà nói, trưởng tỷ như mẹ, vì thế nàng không thể không sợ.
“ Được rồi, được rồi, muội thành thật khai báo không được sao, tỷ đừng nóng giận "
Đỡ Tiêu Minh Yên vào nhà ngồi xuống, lại nịnh nọt rót cho nàng chén trà nóng, đưa sang. Tiêu Minh Kiểu lúc này mới có chút chột dạ mà nói, " Muội vừa mới… thật ra là đi Định Quốc công phủ ”
“Định Quốc Công phủ?” Tiêu Minh Yên đang muốn uống trà chợt dừng lại, “ Nhà chúng ta cùng nhà bọn họ xưa nay chưa từng lui tới, bình thường những người mà muội giao hảo cũng không có ai là người của Định Quốc công, sao nửa đêm canh ba, một mình muội chạy đến đó làm gì? ”
Kinh nghiệm trong dĩ vãng mách bảo cho nàng biết tốt nhất không cần nói dối, vì thế Tiêu Minh Kiểu bày ra dáng vẽ tráng sĩ hi sinh, thuật lại sự việc từ đầu đến đuôi.
Tiêu Minh Yên tức gần chết rồi, nàng đưa tay che ngực, không thể tin nhìn tiểu muội ham chơi, hồi lâu sau mới hỏi, “ Muội nói người vào đêm Nguyên Tiêu đẩy Thế tử phủ Định Quốc công xuống nước, cơ hồ khiến hắn suýt mất mạng là muội? ”
Tiêu Minh Kiểu ôm đầu: “ Muội không phải cố ý! ”
“ Khó trách Trần thái y có thù với Định Quốc công phủ, từng tuyên bố tuyệt không cứu chữa cho người của Định Quốc công phủ lại phá lệ chủ động tới cửa, là muội nhờ phụ vương đi cầu tình phải không? ”
Trần lão thái y yêu chim thành si, cùng với Phúc vương dưỡng chim đầy nhà là tri kỷ.
Tiêu Minh Kiểu cười nịnh nọt “ A tỷ anh minh "
Biết tiểu nha đầu gây họa xong cũng biết đường kịp thời bổ cứu, sắc mặt Tiêu Minh Yên mới tốt lên một chút, đưa tay xoa xoa thái dương, lát sau lại hỏi: " Vậy sao muội ra cửa không mang theo người? Đêm khuya vạn nhất gặp nguy hiểm thì phải làm sao? ”
“Hành Cáp tỷ tỷ thân thể không thoải mái, muội cho tỷ ấy nghỉ hai ngày, những người khác thân thủ không nhanh nhẹn, dẫn theo cũng vô dụng. Có khi còn nguy hiểm nữa cơ…. Hắc hắc, muội đúng là thông minh cơ linh mà, khí lực lại lớn vô cùng nữa, sẽ không có việc gì đâu ”
Đại khái là sợ tiểu chất nữ gây họa khắp nơi ngày nào đó sẽ bị người ta len lén đánh chết, Long Đức đế liền ban thưởng cho nàng một ám vệ thân thủ bất phàm làm nữ hầu thân cận, chính là Hành Cáp mà Tiêu Minh Kiểu nhắc tới.
Tiêu Minh Yên cố nén xúc động muốn đánh muội muội, lại hỏi: “ Chuyện lớn như thế, vì sao không nói với tỷ? ”
Nét tươi cười của Tiêu Minh Kiểu khẽ cứng lại, sờ sờ cái mũi: “ Không phải sợ tỷ tỷ lo lắng sao? ”
“ Nghe nói chỗ Thế tử Định Quốc công rơi xuống nước là Văn Tâm trai, muội từ nhỏ đã chán ghét đọc sách, ngày thường thấy chỗ văn nhân tài tử tụ tập đều đi đường vòng, càng đừng nói là đêm đó trên đường phi thường náo nhiệt, khắp nơi đều là thú vị…. " Tiêu Minh Yên híp mắt, thanh âm ôn nhu như đang làm nũng, “ Kiểu Kiểu, đừng nói với a tỷ là muội kết bạn với văn chương nha ”
Tiêu Minh Kiểu: “…” nàng sao không thể kết bạn với văn chương? Được rồi, nàng xác thực là không có khả năng đi.
Tiêu Minh Kiểu nhụt chí, lại nghĩ chuyện kia sớm muộn gì tỷ tỷ cũng biết, do dự một lát, hai hàng lông mày cao cao nhướng lên, khó nê tức giận nói: " Được rồi, muội nói, thật ra tất cả nên trách Triệu Thừa An tên vương bát đản khốn kiếp kia! ”
“ Triệu nhị ca? ” Tiêu Minh Yên sửng sốt,
“ Chuyện này liên quan gì tới y? ”
“Đêm hôm đó muội đang ở trên phố ngắm hoa đăng thì vô ý thấy hắn, bên cạnh hắn còn có một vị cô nương, hai người cười cười nói nói, tư thái thân mật, nhìn có vẻ không bình thường… "
Nói đến đây, nàng liếc nhìn tỷ tỷ một cái, lại tức giận nói tiếp, “ Muội muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì nên theo bọn họ đến Văn Tâm trai. Khi đó Văn Tâm trai đang cử hành hội thi Nguyên tiêu và đoán câu đố đèn lồng nên người tham gia rất đông, chen tới chen lui làm muội suýt chút nữa mất dấu, nên muội có chút sốt ruột, vừa lúc hai người trước mặt lại ôm thành một đoàn, muội nhìn thấy trong cơn tức giận liền đẩy người đang chắn trước mặt để xông qua, không ngờ bên cạnh lại là ao hoa sen,cho nên… ”
Vừa lúc thế tử Định Quốc công phủ lại đứng ở nơi đó, vì thế mà gặp nạn.
Nghe thanh âm tiếng rơi xuống nước, Tiêu Minh Kiểu sợ hãi kêu lên, còn chưa kịp gọi Hành Cáp đi cứu người thì bị quần chúng vây xem đẩy ra.
Cũng may tình huống dù hỗn loạn, Vệ Cảnh vẫn rất nhanh được cứu lên, khi đó nàng cũng không biết người rơi xuống nước là hắn, cho rằng không có việc gì, trong lòng thì lại nghĩ tới Triệu Thừa An và nữ nhân kia nên không có ở lại, thầm nói xin lỗi rồi nhanh chóng bỏ đi. Đến ngày hôm sau, nghe người ta nói Thế tử Định Quốc công gia ngoài ý muốn rơi xuống nước, mạng treo lơ lửng mới biết mình đã không cẩn thận gây họa lớn.
Tiêu Minh Kiểu bình thường kiêu ngạo ương ngạnh nhưng nhất quán tuân thủ nguyên tắc ‘ người không phạm ta, ta không phạm người ’, Vệ Cảnh và nàng vốn xưa nay không quen biết, lại vì nàng mà suýt nữa mất mạng, trong lòng vô cùng bất an, cho nên vừa biết tin liền vội vàng tìm lão cha Phúc vương cầu cứu.
“ Tỷ vì chờ họ Triệu kia ra hiếu, phí hoài thanh xuân đợi đến năm mười chín tuổi, tên khốn kiếp kia lại dây dưa không rõ với nữ nhân khác, muội lo tỷ thương tâm nên mới nói phụ vương trước đừng nói với tỷ ”
Dương Thành hầu Triệu Thừa An là vị hôn phu đính ước từ trong bụng mẹ của Tiêu Minh Yên, hai người vốn nên thành thân vào bốn năm trước nhưng trước hôn lễ, tổ phụ của Triệu Thừa An đột nhiên qua đời, hắn làm tôn tử phải giữ đạo hiếu, nên chậm một năm, sau lão cha hắn là Dương Thành hầu lại chết. Tổ phụ qua đời giữ đạo hiếu một năm, phụ thân qua đời để tang ba năm, cho nên hôn sự mới lùi lại đến giờ.
“ A tỷ, sao tỷ không nói lời nào? ”
Thanh âm của Tiêu Minh Kiểu kiến Tiêu Minh Yên hồi thần, nàng cúi đầu chạm nhẹ lên vòng ngọc đính hôn trên cổ tay, được một lúc lâu sau mới nhàn nhạt nói: " Chỉ là đang nghĩ nếu chuyện này là thật, nên xử lý đôi cẩu nam nữ kia thế nào mới tốt đây ”
Tiêu Minh Kiểu: “…..”