Tiêu Minh Kiểu không ngờ Vệ Cảnh lại đột nhiên tỉnh lại, nàng đầu tiên là sợ hết hồn rồi lại có chút lúng túng,  cư nhiên bị người ta bắt gặp mình chổng mông bò tới bò lui trên đất.

Có điều làm một hoàn khố ăn chơi trác táng, da mặt dày là kiến thức cơ bản, nàng rất nhanh đã bình tĩnh lại, vỗ vỗ xiêm y, làm như không có việc gì đi đến bên mép giường: " Vệ thế tử đã tỉnh? Cảm giác thế nào? Có nơi nào không thoải mái hay không? ”

“ Ngươi là… ? ” Có lẽ vì nằm trên giường bệnh lâu ngày nên là da dẻ thanh niên cực trắng, môi không chút máu, hai má hõm sâu, xem ra rất suy yếu nhưng thần sắc trên mặt hắn không hề ủ dột, ngược lại thần sắc bình thản, ánh mắt ôn nhuận làm cho người ta có cảm giác quân tử thụ ngọc, đạm nhiên rộng lượng.

Dạng khí chất này rất dễ làm người ta sinh lòng hảo cảm, hơn nữa người này trường mi mắt phượng, ngũ quan cực kỳ tuấn tú, càng làm cho Tiêu Minh Kiểu nhịn không được âm thầm thán đáng tiếc: Quá gầy! Nếu thêm chút thịt nhất định có thể so vẻ tuấn tú với phụ vương nàng ah!

“ Ta là Tiêu Minh Kiểu, hôm nay đến xin lỗi ngươi ”

Vệ Cảnh nhướng mi dài, nâng mắt nhìn nàng, khó hiểu hỏi: " Xin lỗi? ”

“ Chính là đêm tiết Nguyên tiêu đó… ” Tiêu Minh Kiểu đơn giản thuật lại ngọn nguồn sự việc, lại nói: “ Thật xin lỗi, ta không phải cố ý, thực sự là ngày đó quá nhiều người, sau lại vì tình huống đặc thù cho nên mới… bất quá người yên tâm, ta sẽ tìm đại phu tốt nhất cho ngươi, chắc chắn sẽ không để ngươi có chuyện! ”

Vệ Cảnh hoàn hồn, lúc lâu thoải mái cười: " Vậy làm phiền quận chúa. ”

Tiêu Minh Kiểu kinh ngạc: “ Ngươi không trách ta? ”

Vệ Cảnh nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt ôn hòa thanh triệt: " Đã là ngoài ý muốn, cũng thấy được một kiếp này ta tránh không khỏi, dù không phải là quận chúa cũng sẽ có người khác. Quận chúa không cần tự trách, ngược lại là ta làm liên lụy ngươi ah ”

Quận chúa điện hạ tung hoành ngang dọc ở kinh thành nhiều năm, lần đầu tiên gặp được khổ chủ giác ngộ như thế, nàng nhẹ nhàng thở ra đồng thời cũng thấy rất kính nể, nói lời phát ra từ đáy phế phủ: " Đều nói gieo tai họa ngàn năm… Nga không, người tốt trường mệnh, ngươi tốt như thế, lão thiên gia nhất định phù hộ ngươi sống lâu trăm tuổi ”

Vệ Cảnh nở nụ cười: “ Vậy thì mượn cát ngôn của quận chúa. ” 

Lời còn chưa nói hết đã ho khan một trận đến tê tâm liệt phế .

Tiêu Minh Kiểu sợ hết hồn, lại thấy hắn càng ho càng lợi hại hơn, cuối cùng người co lại thành một đoàn, nàng luống cuống nhì bốn phía xung quanh: “ Ngươi cảm thế nào? Có cần ta rót ít nước cho ngươi uống không? ”

“ Ta… Ta không có… Không có… ”

Nghe hắn nói đứt quãng dường như phảng phất sau một khắc sẽ tắt thở, Tiêu Minh Kiểu cảm thấy căng thẳng: " Vẫn là ngươi đừng nói chuyện, ta đi gọi thái y! ”

Nói xong nàng xoay người rời đi, ai ngờ cổ tay đột nhiên căng thẳng, bị người kéo lại. Cái tay kia lạnh như băng tuyết, khiến nàng theo bản năng vung tay lên.

Bùm một tiếng thật lớn, Vệ Cảnh ở trên giường ôm cánh tay, đau đến khiến thái dương của hắn run rẩy, mặt xanh mét, quên cả ho khan.

Tiêu Minh Kiểu chột dạ thu tay lại “ Không , không có sao chứ? Ngươi đột nhiên kéo tay ta làm gì, làm ta giật cả mình. ”

Vệ Cảnh không có cách tự khống chế mà tàn nhẫn nhịn xuống, hít sâu vài hơi, rất lâu sau mới mỉm cười nói: " Nhất thời tình thế cấp bách, nhiều có mạo phạm, còn thỉnh…quận chúa thứ lỗi. ”

Rốt cuộc vẫn là do mình là người ta bị thương, Tiêu Minh Kiểu thẹn thùng khoát tay: " Tay thế nào rồi? ”

“ Lập tức… Khụ khụ, liền tốt, quận chúa không cần lo lắng "

Hắn càng khoan dung, Tiêu Minh Kiểu càng băn khoăn, suy nghĩ một chút rồi tiến lên một bước đến bên giường, ngồi xuống: " Ta xoa cho ngươi đi. ”

Vệ Cảnh muốn cự tuyệt nhưng hắn chưa kịp phản ứng, khuỷu tay đã bị người nắm chặt lấy xoa xoa.

“…..”

“ Lực độ thế này được chứ? ”

Hắn gian nan há miệng, cắn răng cố nói ra ba chữ: “ Nhẹ…một chút. ”

“ Quá mạnh? xin lỗi, thế này thì sao? ”

Khóe mắt Vệ Cảnh không tự chủ mà đỏ lên, cũng may Tiêu Minh Kiểu thấy sắc mặt hắn không đúng liền giảm lực đạo hơn phân nửa, lúc này hắn mới có khí lực ngăn nàng lại.

“ Thực sự không chuyện gì? ” Tiêu Minh Kiểu vẫn không yên tâm nhưng Vệ Cảnh kiên trì như vậy nên cũng thôi, nói sang chuyện khác: “ Đúng rồi, sao vừa rồi ngươi không cho ta đi gọi thái y? ”

Vệ Cảnh hơi thở mong manh đáp: “ Bệnh cũ, lát sẽ khỏi liền, không cần phiền đến thái y, quận chúa cũng không cần lo lắng, ta đã sớm quen. ”

Hắn nói “ quen ”, từ này nghe rất hời hợt lại làm Tiêu Minh Kiểu có chút khó chịu đồng thời càng thêm áy náy vài phần. 

Nghỉ ngơi nhiều năm như vậy mới có thể ra cửa đi lại, nếu đổi lại là nàng, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho người hại mình rơi xuống nước, phá hủy hi vọng nhiều năm nhưng người này chẳng những không ghi hận còn dùng phương thức này trấn an nàng. 

Thật sự là người lòng dạ độ lượng, tâm địa thiện lương, người tốt ah!

Tiêu Minh Kiểu cảm động không thôi, nắm chặt hai tay: “ Ta nhất định sẽ nghĩ cách chữa lành bệnh cho ngươi, để ngươi về sau sống khỏe mạnh, vui vẻ. Còn có, lúc này có gì cần ta hỗ trợ cứ việc nói, ta nhất định đối với ngươi phụ trách tới cùng. ”

Vệ Cảnh sững sờ, xấu hổ nở nụ cười, hồi lâu mới hạ giọng, ngượng ngùng hỏi: " Vậy… quận chúa có thể tìm giúp ta vài cuốn sách không? ”

“ Tìm sách? Sách gì? Ngươi cẩn thận như thế, không phải là chậc chậc chậc loại sách kia chứ? ” nói ra lời này đây nàng mới biết mình hố hàng, bình thường quen cùng đám bạn hoàn khố tán dóc lung tung, đã không cẩn thận mà bật thốt ra.

Vệ Cảnh vẻ mặt mờ mịt: “ Loại sách nào? ”

Hắn cả ngày nằm trên giường bệnh, chắc chưa từng xem qua xuân cung đồ đâu. Tiêu Minh Kiểu vừa thầm than hắn đáng thương vừa cố gắng thu hồi nụ cười đáng khinh: " Mấy cuốn thoại bản dân gian, ha ha, ta thích xem cái này ”

“Vậy làm phiền quận chúa cũng mang cho ta mấy quyển?” Vệ Cảnh hứng thú nói: " Ta bình thường rảnh rỗi không việc gì làm, khụ khụ, nên thích xem sách, người nhà lại sợ tao hao sức nên không cho ta xem nhiều. ”

Khó trách lại lén lút nhờ nàng hỗ trợ, Tiêu Minh Kiểu gật đầu, suy nghĩ một chút lại hỏi: " Có hại gì cho thân thể không? ”

Vệ Cảnh lắc đầu, ho hai tiếng mới đùa giỡn nói: “ Có hại cũng xem, nếu không ngày ngày nằm trên giường sẽ chán chết. ”

Tiêu Minh Kiểu trong lòng đau xót, vội hứa: " Không cần nói vậy, ta sẽ mang cho ngươi, muốn loại sách nào cũng có! ”

***

Cố kỵ cho thân thể Vệ Cảnh nên Tiêu Minh Kiểu không ở lại lâu, vừa lúc nha hoàn mang trà lài đến cho nàng, nàng liền đứng dậy cáo từ, trước khi đi do dự một chút rồi vẫn không mặt mũi nhắc đến chuyện hà bao. 

Dù xuất phát từ hảo ý nhưng một cô nương chưa xuất giá, hơn nửa đêm lại vào phòng một nam nhân xa lạ, nói ra vẫn có chút không dễ nghe, hơn nữa còn dính tới việc mưu sát, không nói ra vẫn hơn. 

Ai biết nước bên trong sâu bao nhiêu?

Huống chi Vệ Cảnh còn có cha mẹ của hắn che chở, chuyện này không tới phiên nàng quan tâm. 

Nhưng mà hà bao bảo bối của nàng…

Tiêu Minh Kiểu lưu lại một câu: “ Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta lại đến thăm ngươi ” rồi ỉu xìu rời đi.

Nhìn theo bóng lưng nàng như ngọn lửa rời đi, Vệ Cảnh hé mắt, tươi cười xấu hổ trên mặt giống như bị gió thổi bay, đảo mắt không còn tăm tích.

“ Vị An Nhạc quận chúa này có chút không giống trong lời đồn, thật đáng yêu ”

Người nói chuyện là một thiếu niên có gương mặt trẻ con, trên ấn đường còn có một nốt chu sa, nhìn như tiên nhân đồng tử. Hắn chừng mười sáu, mười bảy tuổi, một thân hắc y đột nhiên xuất hiện, có chút dọa người nhưng người nằm trên giường dường như đã sớm quen, mí mắt vẫn không nâng, chỉ sờ sờ cánh tay vẫn còn đau, khóe miệng cong lên: " Thuốc ”

Thiếu niên mặt trẻ con đã chứng kiến toàn bộ sự việc vừa rồi, cười nói: " Gia, tiểu quận chúa kia khí lực lớn vậy sao? ”

Vệ Cảnh sắc mặt nhàn nhạt liếc hắn một cái: " Lớn hơn ngươi ”

Hai mắt hắn sâu thẳm đen nhánh như một đầm băng nhìn không thấy đáy. Lúc không cười nhìn thẳng vào mắt tựa hai thanh tiểu đao, u ám mà sắc bén.

Thiếu niên mặt trẻ con co rút bả vai, trong lòng tuy không tin nhưng cũng không dám nhiều lời, lấy thuốc xoa cho hắn, lại nói ‘có tiểu quận chúa này thường ngày chiếu cố, những người kia sẽ phải yên tĩnh một đoạn thời gian, thầm nói: " Có điều, gia, chúng ta cũng không thể liên tục bị động như vậy. Ngươi xem, bọn họ cả ngày nhảy nhót lung tung, thực sự đáng ghét, hay là cứ làm như ta nói, trực tiếp kéo ra làm thịt đi, còn có… ”

Vệ Cảnh nghe thấy phiền, thấy thuốc đã thoa xong liền bảo hắn cút đi.

Thiếu niên mặt trẻ con bày ra vẻ mặt tổn thương, ê ê a a nói như xướng hí khúc: “ Người lãnh khốc vô tình, lang quân tâm địa sắt đá nha, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi phải hối hận y ê a! ”

Tiêu Minh Kiểu không biết Vệ Cảnh đang bị thủ hạ bệnh thần kinh của mình giày vò, nàng cao hứng ra khỏi Định Quốc công phủ liền cùng lão cha mập mạp của mình hợp kế, tiến cung đón Tiêu Minh Yên, thuận tiện ăn chùa.

Vừa vào cung, hai cha con nàng ngựa quen đường cũ đi tới Ngự thư phòng.

Long Đức đế đang phê duyệt tấu chương, thấy hai kẻ dở hơi này, lập tức nở nụ cười: " Sao lại tiến cung vào lúc này? ”

“ Sắp tới lúc ăn cơm trưa rồi, phụ vương nói dẫn con đi ăn ké ” Tiêu Minh Kiểu cười hì hì, vô cùng tự nhiên đi đến bên cạnh Long Đức đế, xoa bóp bả vai cho hắn, " Mấy ngày không gặp, hoàng bá phụ vẫn anh tuấn như vậy! ”

Long Đức đế long tâm đại duyệt: " Mấy ngày không gặp, miệng Kiểu Kiểu vẫn ngọt như vậy! ”

“ Con đều nói thật, không tin ngài hỏi phụ vương đi ”

“ Kiểu Kiểu nói đều là nói thực, đệ làm chứng! ”

Nhìn bộ dáng chân chó của hai cha con, Long Đức đế vui vẻ hẳn, tâm tình bị các thần tử vô liêm sỉ làm tức giận cũng tốt hơn không ít. Hắn giãn người, bất đắc dĩ sủng nịch hỏi: " Nói đi, có phải lại gây họa bên ngoài, muốn trẫm làm chỗ dựa cho các ngươi? ” 

Hắn hỏi vậy không phải không có nguyên nhân, “ Gây họa —— tiến cung ôm bắp đùi —— tiếp tục gây họa ” là quy trình thường ngày của đôi cha con này.

“ Mới không có, mấy ngày nay con luôn thành thật nha, vừa rồi còn đến Định Quốc công phủ xin lỗi Vệ Cảnh nha ”

Long Đức đế đã sớm biết chuyện đêm Nguyên tiêu, nghe vậy, tán thưởng nhìn tiểu chất nữ: “ Kết quả thế nào? ”

Vệ Cảnh tính tình không tệ, Tiêu Minh Kiểu cũng không keo kiệt, khen ngợi hắn một hồi.

Long Đức đế nghe xong, cũng hài lòng gật đầu: “ Là một hài tử lòng dạ rộng lượng lại biết giác ngộ. ”

“ Chúng ta ăn cơm đi thôi, hoàng huynh, điểm tâm đệ đều chưa ăn, đói sắp chết rồi” sáng sớm đã bị nữ nhi bất hiếu kéo ra khỏi nhà, Phúc vương đã đói tới mức da bụng dán vào lưng rồi, lúc này nhịn không được mà vỗ bụng kêu to.

Long Đức đế không có biện pháp gì với ấu đệ cùng mẹ này, chỉ có thể buông bút lông trong tay, bảo cung nhân truyền lệnh.

“ Con đi tìm a tỷ, hoàng bá phụ giúp con nhìn phụ vương, không được để người ăn vụng ”

Tiêu Minh Kiểu nói xong chạy tới Phượng Tê cung của Hoàng hậu, nào ngờ mới đi được một đoạn, độ nhiên nghe cách đó không xa vang lên thanh âm nũng nịu của tỷ tỷ nhà mình: “ Người đến, vả miệng cho ta! ”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play