Chap 5

Nhà Tổ của Vân Gia nằm ở một khu vực vùng quê thanh bình, nhưng nơi đó lại là nơi quy tụ những ông to bà lớn đã lui về sống ở ẩn sau những năm tháng chiến đấu trên thị trường rộng lớn. Vì lẽ đó mà tối hôm đấy, nhà Tổ Vân gia diễn ra bữa tối rất linh đình, khách đến tham gia ngoài Hứa Nhạn thì còn có một số trưởng bối của các gia tộc khác trong khu vực này.

Nhà Tổ tuy rộng, nhưng để đảm bảo khách đến có thể nghỉ ngơi Vân Lan Lan đã thẳng tay mua lấy một căn nhà cách nhà Tổ khoảng tầm 60 m để dùng nó làm nơi nghỉ chân cho khách.

Đồ ăn bữa tối hôm đấy đều là những món sơn hào hải vị, vị trí ngồi vẫn được phân chia rất rõ rệt, mấy bô lão, gia chủ thì ngồi với nhau, phu nhân ngồi với nhau và cả thiếu niên nhi đồng cũng lại ngồi với nhau.

Đến khi cơm no rượu say thì người bên nhà hàng sẽ tự khắc mà dọn dẹp, bọn họ chỉ việc đi sang phòng khác để ngồi nghỉ ngơi, ăn tráng miệng. Mấy bô lão lại tiếp tục ngồi tập trung với nhau, người thì chơi cờ tướng, người thưởng trà tâm sự về thời trẻ của mình…

Còn mấy phu nhân thì cùng ngời với nhau nói chuyện đời tư, không thì cũng là nói về vấn đề làm đẹp. Chỉ có bên nhóm thanh, thiếu niên nhi đồng là nhộn nhịp nhất, bọn họ nào là chơi game, nào là chơi đuổi bắt, đủ thứ trò dân gian đến hiện đại, ai nấy đều líu lo không ngừng.

Vân Tố Hạ vì không biết nên hoà nhập vào bên nào nên suốt từ đầu tới cuối cậu đều kè kè theo sát người anh trai của mình, cứ hễ anh đi đến đâu cậu đều làm cái đuôi nhỏ mà đi theo, kể cả có đi vệ sinh cũng nhất quyết đi theo đứng bên ngoài chờ.

"Sao vậy, chán lắm hả?" Vân Trí Cường nhìn gương mặt ỉu xìu của cậu em trai cưng mà không khỏi cảm thấy buồn cười.

Vân Tố Hạ: “....Anh hai, em thấy chán, muốn đi dạo bên ngoài được không ạ?”

Nghe cậu nói muốn đi ra ngoài dạo anh có chút không vui, nên biết bây giờ đã là 8 giờ rưỡi tối rồi, tầm này một tiểu Omega đi dạo bên ngoài chắc chắn sẽ không an toàn. Tuy sẽ có cảnh sát đi tuần tra nhưng như vậy vẫn chưa chắc sẽ không phát sinh vấn đề.

"Muốn đi thì anh đi cùng em." Vân Trí Cường vừa nói vừa đứng dậy đi trước, để lại cậu em trai nhỏ lẽo đẽo chạy theo sau.

Chẳng hiểu dáng vẻ chạy theo sau anh trai lớn của cậu như nào mà mấy vị phu nhân khi nhìn thấy ai nấy đều cười cười, nhất là mấy vị Vân chủ nhà, ai nấy đều đã xịt cả m.a.s.u mũi luôn kìa.

Đúng như những gì cả hai nghĩ, nơi này vắng tanh không một bóng người.

"Cường ca ca, em muốn uống nước ở máy bán nước tự động." Thấy có máy bán trước tự động cậu nhóc út của nhà chú Vân Trí Bân lớn giọng đòi hỏi anh trai lớn.

Vân Trí Cường rất thích trẻ con, nhưng chỉ thích những bé ngoan thôi, mà cậu nhóc này lại rất ngoan ngoãn chỉ xếp sau tiểu Tố Hạ nhà anh, vậy nên khi nghe cậu nhóc muốn mua nước, anh liền chiều theo a.

Nhóc con ngoan ngoãn đưa hai tay nhận lấy lon nước từ anh, sau dùng sức lực nhỏ bé của mình cố gắng mở miệng lon nước. Vì được ba mẹ giáo dục rất tốt nên khi đã mở xong nước cậu nhóc không vội uống luôn, ngoan ngoãn thò tay vào chỗ dây cốc ở máy bán nước, lấy ra hai cái cốc, rót đều rồi đưa cho hai người anh trai.

Nhóc con: “Em cho anh Hạ Hạ ạ, cho Cường ca a.”

Vân Trí Cường cùng Vân Tố Hạ vui vẻ nhận lấy cốc nước từ nhóc con, cả hai đều không nhịn được mà cảm thán sự giáo dục của chú thím Vân, cũng như là sự hiểu chuyện của cậu nhóc này.

Cả ba đi dạo không lâu, khoảng 15 phút sau liền đã trở về. Vừa về đến nhà nhóc con đã vội chạy đi tìm mẹ để đòi đi ngủ. Còn hai anh em cậu thì vẫn lại kè kè bên nhau, hay nói đúng hơn là cậu không chịu tách khỏi anh.

"Hahan, tiểu Hạ Nhi, sao con củ theo đuôi Tiểu Cường mãi vậy, mau ra đây nào." Vân Lan Lan nhìn cảnh tượng trước mắt không nhịn được mà cười lớn.

Vân Tố Hạ: “Cô ạ.”

Âu Tư: “Hạ Nhi, có muốn chơi game với chú không?”

Vân Lan Lan: “Dạo gần đây em chơi game nhiều lắm rồi đấy, nên hạn chế đi.”

Âu Tư: “Em biết mà, chị cứ như mẹ em ý.”

Cô Vân Lan Lan là một nữ Alpha rất tài giỏi và tinh tế. Còn chú Âu Tư lại là một nam Omega ấm áp và hoạt bát. Cả hai cứ hễ ở bên cạnh nhau là chẳng hề quan tâm mọi thứ xung quanh liền chìm vào thế giới tình yêu của họ.

Cậu thật không ngờ bản thân vừa mới ngồi xuống đã bị ăn cơm cẩu của cô chú rồi. Haizz, biết sao được, ai bảo cô chú cũng giống như ba mẹ cậu, đều rất yêu thương nửa kia của mình.

Nhưng như vậy cậu lại cảm thấy rất vui, vì như vậy có thể nhìn thấy nụ cười trên gương mặt họ, niềm vui trên gương mặt của những người cậu yêu thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play