Chap 6
Ngày mới lại đến, vì tính chất công việc cũng như là lịch trình học tập nên từ sớm hai gia đình của cô Vân Lan Lan và cả chú Vân Trí Bân đã trở về thành phố, chỉ còn mỗi nhà của cậu ở lại.
Tuy nói là ở lại nhưng nhà cậu cũng chỉ ở đến trưa thôi, ăn trưa xong liền quay trở về thành phố.
Vì từ trước đã tỏ ý muốn ở lại đây để chơi cho hết hè, nên cậu đã được ba mẹ sắp xếp cho một căn nhà nhỏ ở cạnh nhà người chú Hứa Nhạn. Cậu biết họ có ý tốt nhưng cái đầu nhỏ của cậu thì lại cứ suy nghĩ đâu đâu ý, vạch ra chẳng biết bao nhiêu là cảnh tượng xấu hổ.
"Vậy nha, thiếu tiền hay đồ gì thì báo anh." Vân Trí Cường dặn dò nốt vài lời với cậu em trai rồi mới lên xe.
Trên xe, ba mẹ Vân ngồi ở ghế đằng sau, để ghế lái cho con trai cả lo liệu.
Chiếc xe lăn bánh rời khỏi nhà Tổ hướng thẳng về thành phố sầm uất, nơi có nhà của họ.
Vân Tố Hạ nhìn chiếc xe đi xa, đến khi không còn nhìn thấy nữa mới chịu quay vào mà khoá cánh cổng lớn của nhà Tổ vào. Sau lại sử dụng chiếc xe đạp địa hình của mình đạp đến căn nhà mới kia.
Căn nhà mới này của cậu rất đẹp, bên trong có đầy đủ tiện nghi, trang thiết bị nội thất cũng đã có đủ nên cậu không việc gì phải lo đi mua cả.
Ngồi trên chiếc ghế sô pha êm ái, Vân Tố Hạ vừa xem tivi vừa ăn trái cây. Ở một mình như vậy đúng là rất yên tĩnh, cũng khá là tự do, cậu có thể làm những thứ mình muốn mà không lo bị người nhà bắt gặp, có thể làm biếng mà không lo bị cằn nhằn.
Tối hôm đấy, Hứa Nhạn cũng đã làm một bữa tiệc nhỏ để chào mừng cậu đến sống bên cạnh. Vì cũng đã nói chuyện qua với Vân Lão Gia và Vân Phu Nhân nên anh rất nồng nhiệt mà chiếu cố cậu nhóc này.
Bữa tối hôm nay đều là những món ngon do chính tay Hứa Nhạn làm. Chúng đều là những món mà cậu thích ăn a.
"Tiểu Tố Hạ, mau ăn nhiều vào, mấy món này đều là chú vào bếp làm cũng chẳng biết có hợp khẩu vị của cháu hay không nữa." Hứa Nhạn hào hứng cầm đũa gắp thức ăn vào bát cho cậu.
Vân Tố Hạ nhìn bát cơm của mình đang ngày một chất thành núi lớn mà không khỏi toát mồ hôi, cậu lắp ba lắp bắp ngăn người này lại nhưng đối phương nào nghe, kể cả có nghe thì liền dùng mĩ nam kế mà khiến cậu khuất phục.
"Giá mà thằng nhóc Hạo Văn cũng được một góc như cháu thì tốt biết mấy, vừa ngoan hiền lại còn học giỏi." Hứa Nhạn lại vào vai ông bố khó tính, ngồi nói xấu, nhận xét về đứa con trai ngỗ nghịch của mình.
“Học thì chậm chạp mà yêu đương lại rất nhanh. Cháu thấy đấy, nó bây giờ đã cao chạy xa bay ra nước ngoài với cái cô người yêu cái gì mà Linh Nga kia rồi.”
Vân Tố Hạ: “Bạn ấy là Linh Kiều Nga chú ạ.”
Hứa Nhạn: “Hahah, phải, là Linh Kiều Nga.”
"Lúc nó gọi báo chuyện, chú còn cứ nghĩ nó nói đùa, ai ngờ đâu nó lại làm thật. Xem ra ngươi ba như chú nó đã sớm chẳng còn coi trọng rồi." Ngồi kể lể về những gì người con trai Hứa Hạo Văn đã làm với mình, Hứa Nhạn đã thành công khiến hình tượng của con trai mình trong lòng cậu bị trừ điểm.
Cứ vậy, người nam nhân này không ngừng thao thao bất tuyệt nói xấu về cậu con trai kia của mình, hết chủ đề thì lại chuyển sang tâng bốc về cậu thiếu niên đây.
Tình cảm của Vân Tố Hạ dành cho người bạn kia vốn cũng không sâu đậm lắm, từ cái ngày đọc đoạn tin nhắn kia cậu đã dứt khoát khỏi nó. Nên hiện giờ mà nói, cậu cũng rất sẵn lòng mà nghe người nam nhân này nói.
Như vậy, bữa cơm tối diễn ra rất sôi nổi nhờ phần góp vui "khá" cần thiết từ Hứa Nhạn và sự phối hợp của Vân Tố Hạ.
Sẽ chẳng ai ngờ, người nam nhân trước nay ít nói, mặt lạnh, ấy vậy mà giờ đây lại có thể nói nhiều lời đến vậy, không những thế lại tỏ ý cười rất vui vẻ. Xem ra đều có ý đồ.
Ăn uống no nê, Vân Tố Hạ liền tranh việc dọn dẹp và rửa bát, cậu chính là muốn sự sòng phẳng, không muốn ngồi không.
"Tiểu Tố Hạ này thực mgoan." Hứa Nhạn nhìn dáng vẻ cậu nhóc nhỏ hí hoáy rửa sạch bát đũa mà chẳng hiểu sao lại có ý muốn đem thằng con trai trời đánh kia ra so sánh.
Vì chỉ có hai người dùng bữa bên bát đĩa bẩn không có nhiều lắm. Chỉ chưa đầy 10 phút cậu đã rửa xong.
Hứa Nhạn: “Thật ngại quá, cháu làm khách mà lại phải thay ta rửa bát.”
Vân Tố Hạ: “Chú đã chuẩn bị bữa tối mà ạ, so với việc đó thì rửa bát chẳng đáng là bao ạ.”
Hứa Nhạn: “Vẫn là tiểu Tố Hạ hiểu chuyện.”
Cậu khẽ ngại ngùng gật gù nhận lấy lời khen kia của người đàn ông này. Chẳng hiểu sao bây giờ cậu lại cảm thấy ngại nữa, thật khó hiểu.
Ngồi lại thêm một vài phút nữa cậu cũng xin phép người đàn ông này rời đi. Mặc dù nhà ngay bên cạnh nhưng đối phương vẫn đi ra ngoài tiễn cậu a, đợi đến khi cậu vào hẳn trong nhà, đối phương mới quay người vào nhà cơ. Đúng là người đàn ông tốt mà.