Chap 3
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến ngày diễn ra kỳ thi tốt nghiệp quan trọng của cuộc đời học sinh. Kỳ thi diễn ra trong 4 ngày nhưng cũng đã đủ để vắt kiệt sức lực của các bạn học sinh cũng như những giám thị coi thi và cả của bên cảnh sát.
Với những thiết bị hiện đại và tiên tiến, chẳng bao lâu học sinh liền được biết kết quả thi.
Người ta nói, núi cao còn có núi cao hơn, Vân Tố Hạ tuy được biết là học sinh giỏi của trường nhưng cậu cũng chỉ đứng thứ hạng thứ 6, cũng được gọi là lọt trong top 10 những người có điểm thi cao nhất của trường.
"Tiểu Hạ Hạ, em chuẩn bị xong chưa?" Vân Trí Cường đứng ngoài sân gọi vọng vào bên trong nhà, giọng điệu có phần thúc dục nhưng cũng có thêm phần nuông chiều.
Hôm nay cả nhà Vân Gia sẽ trở về nhà Tổ một chuyến. Nhà Tổ của họ thì nằm ở một vùng quê yên bình, cách thành phố khoảng tầm 6 tiếng đi xe hơi. Nơi đó không những là một vùng quê yên bình, lại còn có cả những cánh đồng hoa đẹp đẽ, ngoài ra còn khá gần biển a.
Ba mẹ Vân thì từ hôm qua đã đi trước cùng với các cô chú khác rồi, vậy nên hôm nay chỉ có hai anh em họ đi với nhau thôi.
Vân Tố Hạ nhanh chóng tay xách nách mang mấy túi đồ chạy ra ngoài. Bên trong đều là những thứ đồ mát lạnh có lẽ sẽ rất cần thiết cho một chuyến đi đường dài.
Mang đồ vào ghế đằng sau của xe, ổn định chỗ ngồi xong, Vân Trí Cường mới khởi động xe, hướng thẳng đến địa điểm đã được định sẵn.
Chiếc xe 5 chỗ sang trọng lăn bánh rời khỏi biệt thự Vân gia. Trong xe, Vân Trí Cường mở radio lên nghe tin tức về thị trường, còn cậu thì ngồi vẽ vời, tô sách tranh để giết thời gian.
Nhà Tổ tuy xa nhưng đường đi lại rất dễ dàng, chẳng hề có mấy cái ổ gà ổ vịt, cũng chẳng có những khúc cua ngoằng ngèo. Bọn họ chỉ việc hướng thẳng lên đường lớn mà đi, sau đó là lên đường cao tốc, rồi lại xuống đường lớn, cứ vậy mà an toàn đến địa điểm đã định.
Lúc khởi hành là 5 giờ rưỡi sáng, đến nơi đã là vào giờ cơm trưa. Khi chiếc xe dừng trước sân của căn nhà tổ rộng lớn, bên trong là một vài đứa nhóc nhốn nháo chạy ra, ai nấy đều không ngừng líu lo gọi người lớn trong nhà.
"Hai bác cả ơi, ba mẹ, hai anh đến rồi ạ." Một đứa nhóc trong đám lớn giọng gọi vào trong nhà. Đây là cậu em họ của Vân Tố Hạ, cũng là cậu nhóc nhỏ tuổi nhất của Vân Gia, tuy mới có 4 tuổi nhưng giọng nói lại rất to, hệt như của một thiếu niên trưởng thành.
Nghe tiếng gọi của đứa nhỏ nhất trong nhà, cộng thêm sự nháo nhào của đám nhóc, các vị phụ huynh bên trong cũng đi ra đón người.
Vân Lão Gia là người nói trước, ông dùng chất giọng ồm ồm pha lẫn sự ôn nhu mà gọi họ vào “Đi đường xa hẳn đã mệt, mau chóng vào nhà đi.”
Hai anh em cậu nghe vậy cũng rất ngoan ngoãn mà dạ vâng. Cũng may đồ đạc của hai người cũng không có nhiều, chỉ có ba túi đồ thôi nên rất nhanh liền xong.
Hiện giờ hai anh em cậu đã về đến nhà Tổ, đồng nghĩa với việc cả đại gia đình Vân Gia đều đã có mặt ở đây cả rồi. Hiện giờ mà nói Vân Gia đang có tổng số là 15 thành viên, trong đó theo vai vế phụ huynh thì có Vân Trí Lâm hiện đang là người đứng đầu Vân Gia, tiếp đó là Tư Nhạc Vân Phu Nhân. Sau đấy là cô Vân Lan Lan và chồng là Âu Tư, cuối cùng là chú út Vân Trí Bân và cô vợ Lục Hiểu Ái.
Còn vai vế thiếu niên cũng như thiếu nhi thi có hai anh em cậu, tiếp đấy theo thứ tự là bốn người con nhà cô hai Vân Lan Lan, cuối cùng là ba người con nhà chú út Vân Trí Bân.
Mối quan hệ giữa mọi người họ Vân rất rốt, nhất là giữa những thiếu nhi này.
Trong phòng khách, một bàn thức ăn lớn đã được bày sẵn ra, bọn họ phân chia vị trí ngồi theo thứ tự từ lớn đến bé, các vị phụ huynh sẽ ngồi với nhau và các cháu thiếu nhi sẽ ngồi với nhau. Chỉ riêng có Vân Trí Cường thì hiện đã được xếp vào hàng ngũ phụ huynh nên cũng ngồi uống rượu với những người đàn ông quyền lực kia.
"Anh Hạ Hạ, em cho anh con tôm nè." Cậu nhóc con thứ hai của cô Vân Lan Lan chạy đến đưa cho cậu hai con tôm đã được bóc vỏ sạch sẽ.
Vân Tố Hạ nhận lấy con tôm kia của cậu em cũng không quên mở miệng cảm ơn, cậu cũng không thể cứ thế mà nhận được, cũng bóc lấy một càng của con cua hoàng đế, rồi đưa phần thịt cho cậu nhóc kia.
Sau khi cơm no rượu say, các vị phụ huynh lại cùng nhau ra ngoài ngồi uống trà ngắm cảnh, cùng nhau đàm đạo thảo luận một số việc. Còn lại nên trong là cánh thiếu niên, nhi đồng sau khi đánh chén hết bữa ăn no căng bụng liền ngoan ngoãn mà dọn dẹp mọi thứ, rất nhanh liền xong xuôi.
Phải nói là sự giáo dục của gia đình Vân Gia rất tốt nha, những đứa nhóc này chẳng hề có sự đố kỵ nào, mà thay vào đó là rất yêu thương anh chị em của mình, có lẽ điều đó đều do học từ ba mẹ của họ. Dẫu sao người ta vẫn hay nói, con cái chính là bản sao của ba mẹ mà.