Chap 2
Đứng trước cánh cổng trường cấp ba quen thuộc, Vân Tổ Hạ lấy thẻ đeo học sinh trong cặp ra đeo vào người, sau mới dắt xe đạp đi vào trong.
Ngôi trường mà cậu đang theo học là một ngôi trường cấp ba chuyên. Nơi này quy tụ toàn những học sinh con ông cháu cha, những học sinh tài giỏi của tỉnh. Cũng chính vì vậy, mà cơ sở vật chất của trường rất tốt, ngôi trường được chia làm ba toà, một toà của giáo viên và hai toà còn lại là của học sinh, ngoài ra còn có hai ký túc xá cách trường khoảng 2 km.
Vì là trường chuyên nên cơ sở vật chất phải nói là rất đỉnh, tất cả đều là thiết bị hiện đại. Phần mềm điểm danh học sinh thì được trang bị ngay từ ngoài cổng trường, bên trong thì có rất nhiều robot, nào là robot quét dọn vệ sinh, robot bưng bê, hay robot dẫn đường.…
Không những vậy khuôn viên trường còn rất rộng rãi và thoáng mát, được bao phủ bởi rất nhiều cây xanh thơm mát, ngoài ra còn có một đài phun nước khá lớn ở giữa.
Trường học còn trang bị rất nhiều thiết bị cho các câu lạc bộ của trường không thiếu thứ gì.
Dọc trên hành lang rộng lớn của trường, Vân Tố Hạ vừa đi vừa trò chuyện với một vài người bạn cùng lớp, nội dung trò chuyện cũng chẳng có gì lắm, chủ yếu đều là về vấn đề học tập.
Cánh cửa lớp mở ra, bên trong là khung cảnh các bạn cùng lớp cũng như mấy đôi chim ri đang ngồi ăn sáng với nhau, nếu không thì cũng là đang học bài.
Vì trường không có cấm chuyện yêu đương vậy nên việc các đôi yêu nhau xuất hiện trong trường chính là rất nhiều.
Vân Tố Hạ cùng mấy bạn kia nhìn một màn trước mắt mà không khỏi thở dài, ngày nào cũng vậy, mới sáng ra đến lớp đều phải rửa mắt bằng đống cơm cẩu tình yêu của mấy đôi này.
"Cậu lấy ghế của mình xuống ngồi đi, để tớ còn phải giải quyết mấy giấy tờ mà cô Âu đã nhờ." Vân Tố Hạ tiến đến vị trí bàn của mình không nhanh không chậm mà đuổi đôi chim ri kia đi chỗ khác.
Cậu con trai kia nghe lời này của cậu liền mau chóng gật đầu nghe theo “Được được, đều nghe cậu.”
"Tố Hạ, để tớ lau qua bàn cho cậu đã." Bạn học nữ kia thấy vậy liền nhanh chóng rút ra tờ khăn giấy ướt nhanh nhẹn lau sạch vị trí bàn của cậu.
Hai người vừa nói là Hứa Hạo Văn và Linh Kiều Nga, cả hai đều là Beta và họ đã yêu nhau được hơn 2 năm rồi.
Mối tình của hai người họ bắt đầu khi họ mới vào cấp ba, khi đó cả hai được xếp vào ngồi cạnh nhau, lâu dần nảy sinh tình cảm rồi yêu nhau cho đến bây giờ.
Nhìn cảnh hai người họ vui vẻ ân ái như vậy Vân Tố Hạ cảm thấy khá buồn, thật ra cái người tên Hứa Hạo Văn kia chính là cái người mà cậu thích, cậu mới chỉ cảm thấy thích cái người kia cách đây một năm thôi. Có lẽ do cả hai đã tiếp xúc với nhau từ khi còn nhỏ, do những hành động che chở kia khiến cậu động tâm. Nhưng dù sao cũng chỉ là tình cảm chớm nở, với cả người ta đã có bạn gái rồi, cậu vẫn là phải nhanh chóng từ bỏ cái cảm xúc kia.
Ngồi vào vị trí của mình, cậu lấy trong ngăn bàn ra một kẹp tài liệu, bên trong là mấy tờ giấy A4 chi chít nét chữ, cũng như là những tờ giấy note được dán lên bên trên.
Thời điểm hiện giờ đã là mùa hè, chẳng mấy chốc sẽ đến ngày diễn ra kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, sau đấy mọi người sẽ đi trên con đường riêng mà mình đã chọn, đều sẽ rời khỏi nơi này, và trong đó có cả cậu.
"Hạ Hạ, bánh cùng với sữa của cậu này." Hứa Hạo Văn từ bàn đằng sau cầm lên cho cậu một cái túi giấy nhỏ, bên trong là hai cái bánh cùng một hộp sữa.
Vân Tố Hạ nhẹ đưa tay cầm lấy cái túi giấy kia đặt lên bàn, sắp xếp lại sách vở giấy tờ trên bàn, sau vừa ăn vừa làm, mà chẳng thèm nói lời cảm ơn với cái người kia.
Hứa Hạo Văn thấy dáng vẻ kia của cậu liền cảm thấy muốn đánh đòn người này một cái, nhưng ý nghĩ đó rất nhanh liền biến mất. Dẫu sao thì cả hai đều là bạn từ nhỏ của nhau, cái tính cách không thèm nói lời cảm ơn này cũng chỉ có anh được nhận. Mà cũng chẳng hiểu sao khi nhận đồ từ mọi người cậu đều nói lời cảm ơn, ấy vậy mà đến anh lại không, thật lạ.
Gạt bỏ mấy cái suy nghĩ kia đi, Hứa Hạo Văn lại tiếp tục trở về chỗ ngồi bên cạnh cô bạn gái nhỏ kia của mình, tiếp tục cùng nhau ân ái phát cơm cẩu tình yêu cho những người bạn cùng lớp tiếp.
".... Chẳng vui tẹo nào." Vân Tố Hạ vừa ăn miếng bánh vừa nghĩ ngợi điều gì đó. Bây giờ cho dù không quay xuống nhưng cậu dám chắc rằng cái người bạn kia đang cùng bạn gái mình ân ái rồi.
Ăn hết một cái bánh cậu lại lục lọi trong cặp tìm hộp tai nghe không dây, khi tìm thấy liền nhanh tay thuần thục kết nối với điện thoại, mở một bài nhạc nhẹ nhàng, gắn lên tai rồi tiếp tục làm bài. Chỉ có như vậy mới giúp cậu tập trung làm bài, mới có thể không nghe được những lời ân ái của cặp đôi nào đó.