Lục Đồng không hề biết đến chuyện của nhà họ Ngô ở hàng cá, với nàng mà nói thì Ngô Hựu Tài chỉ là một người bình thường trong số các văn sĩ tới mua trà thuốc, có duyên gặp mặt một lần rồi quên ngay.

Nàng hầu như dành hết thời gian của mình vào việc làm thêm trà thuốc.

‘Xuân thủy sinh’ của y quán Nhân Tâm bán chạy hơn so với trong tưởng tưởng.

Đang là mùa xuân, vốn có rất nhiều người buồn bực vì chứng nghẹt, chảy nước mũi, sau khi trong phố chợ lan truyền tin đồn uống trà thuốc này có thể làm thuyên giảm đáng kể triệu chứng này. Có rất nhiều người đi mua thuốc với tâm lí dùng thử, nhưng sau khi về uống hai ba túi thì phát hiện quả nhiên có tác dụng thần kì.

Tuy một bình ‘Xuân thủy sinh’ có giá bốn lượng bạc không thể nói là rẻ, nhưng đối với những người bị chứng nghẹt tắc mũi thâm niên mà nói thì nó thực sự là thần dược. Vả lại, cho dù không mua ‘Xuân thủy sinh’ mà bốc thuốc riêng lẻ về uống thì sau cùng giá tiền cũng xấp xỉ với giá mua Xuân thủy sinh. Vì thế, những người phụ nữ đã quen với lối sống chắt chiu thà mua luôn Xuân thủy sinh. Cứ như thế, Xuân thủy sinh nhanh chóng vang danh khắp Thịnh Kinh, đồng thời tên tuổi của y quán nhân tâm cũng được nhiều người biết đến.

Danh tiếng này cũng truyền tới điện tiền ty.

Kinh Dinh phủ điện soái.

Đoàn Tiểu Yến bước từ ngoài cửa vào.

Thiếu niên trẻ tuổi có dáng vẻ dễ mến thân thương, trên người mặc một trường bào màu tử đằng, trông giống như một bông hoa tử đằng xinh đẹp, nhanh nhẹn bước vào trong phòng.

(*) Màu tử đằng là màu tím.

Trong phòng, có người đang phê duyệt công văn.

Người trẻ tuổi mặc công phục cổ tròn màu đỏ, ống tay áo thêu hoa văn chìm tinh tế. Ánh nắng xuyên qua khung cửa hoa chiếu lên gương mặt hắn, tạo thành vầng sáng mờ ảo trên nửa khuôn mặt anh tuấn.

Tuy nghe thấy tiếng động nhưng hắn vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Có chuyện gì?”

Đoàn Tiểu Yến nói: “Trục Phong ca nói rằng huynh ấy sẽ vào thành muộn mấy hôm.”

Bùi Vân Ánh đang duyệt công văn chợt chững lại, chau mày hỏi: “Tiêu Nhị làm cái quái gì vậy?”

“Huynh ấy nói rằng ngoại thành có một hộ nông dân trồng cây mơ, mấy ngày nữa quả mơ sẽ chín, mùi vị rất ngon, huynh ấy muốn ở ngoại thành đợi mơ chín rồi mới đi.” Đoàn Tiểu Yến nói đến đấy cũng lấy làm khó hiểu: “Kể cũng lạ, sao trước đây đệ chưa từng nghe nói Trục Phong ca thích ăn mơ nhỉ?”

Nghe vậy, Bùi Vân Ánh thoạt đầu giật mình, sau khi nhớ đến điều gì đó thì bật cười: “Mà thôi, cứ kệ hắn.”

“Phủ thái sư cũng cho người đưa thiếp mời tới.” Đoàn Tiểu Yến nói: “Muốn mời huynh đi…”

“Không đi, cứ nói là ta bận việc công.”

Đoàn Tiểu Yến thở dài: “Đệ biết ngay sẽ như vậy mà.” Cậu chàng có chút cảm khái: “Lần trước vị tiểu thư của phủ thái sư kia nhất định đã nhìn trúng tướng mạo của huynh rồi, nên nàng ta mới phái người tới thăm dò. Người ta thường nói ‘Một nhà có nữ trăm nhà cầu’, con trai cũng thế cả thôi, từ lúc đệ tới phủ điện soái tới giờ đã giúp huynh từ chối hơn phân nửa số thiếp mời rồi.”

Đoàn Tiểu Yến nhìn vào khuôn mặt khôi ngô một cách quá đáng của Bùi Vân Ánh, sau đó lắc lắc đầu: “Công việc này của chúng ta thỉnh thoảng sẽ được làm anh hùng cứu mỹ nhân. Anh hùng có tướng mạo chói mắt và tài nghệ cao siêu như huynh, dù là đệ, dẫu chỉ được cứu một lần thì cũng sẽ trao trọn trái tim cho huynh. Kể ra thì trong các cô nương mà những năm qua được huynh cứu, hình như chỉ có cô nương lần trước chúng ta gặp là bỏ đi mà không nói một lời cảm ơn. Đối diện với sắc đẹp này của huynh mà vẫn có thể bình tĩnh thản nhiên như vậy, cô nương kia đúng là người có thể làm nên được chuyện lớn.”

Bùi Vân Ánh nhếch miệng cười, thản nhiên nhìn cậu chàng nói: “Ta thấy có vẻ đệ rất rảnh, vừa khéo bây giờ đã đến lúc thay ca trực đêm…”

“Dừng lại!” Đoàn Tiểu Yến vội nói, sau đó móc từ trong ngực ra một cái lọ to bằng lòng bàn tay rồi đặt lên bàn: “Vân Ánh ca, đệ đến là để tặng trà cho huynh đấy, sao huynh có thể ăn mật trả gừng như thế?”

Bùi Vân Ánh cầm lọ trà trước mặt lên: “Khi hoa liễu bay rải rác, nước xuân chảy dềnh?”

“Huynh không biết hả? Gần đây Xuân thủy sinh này đang rất được ưa chuộng ở Thịnh Kinh, người ta bảo pha uống có tác dụng làm giảm chứng nghẹt, chảy nước mũi rất khả quan. Hơn nữa, nước trà màu xanh bích trông cực kì phong nhã. Đệ nhờ người đi mua hai lọ, tặng huynh một lọ, đệ sợ đi muộn quá y quán Nhân Tâm sẽ bán hết.”

Nghe được bốn chữ ‘y quán Nhân Tâm’, Bùi Vân Ánh hơi thay đổi sắc mặt.

Một lát sau, hắn vứt lọ vào lòng Đoàn Tiểu Yến: “Đệ cứ giữ lại cho mình đi, ta không uống đâu.”

“Tuy không phải loại trà đắt tiền, nhưng huynh cũng không cần kén chọn như thế chứ, đệ khó khăn lắm mới mua được đấy.” Đoàn Tiểu Yến bĩu môi: “Cũng đâu có độc.”

Bùi Vân Ánh cười giễu: “Vậy cũng chưa chắc.”

…….

Nếu vũng nước xuân này của y quán Nhân Tâm đã chảy được đến cả điện tiền ty cách đó rất xa, thì đương nhiên cũng sẽ chảy đến Hạnh Lâm đường ở sát bên cạnh.

Tuy nhiên, thứ khiến bên trong Hạnh Lâm đường lay động không phải là cơn sóng do nước xuân để lại, mà là những cơn gió lạnh đến thấu xương.

Trên chiếc áo thân dài màu xanh ngọc của Bạch Thủ Nghĩa có vài nếp nhăn, ông ta thậm chí còn chẳng thèm vuốt phẳng, đến cả khuôn mặt hiền lành trước kia cũng trở nên cau có.

Ông sao Văn Hựu tung tin đồn về Xuân thủy sinh ngoài chợ, cố tình phóng đại tác dụng của trà thuốc, để người mua về thấy rằng loại trà thuốc này không xứng đáng với giá tiền, kéo nhau tới náo loạn y quán Nhân Tâm. Không ngờ đã mấy ngày trôi qua mà không một người tới gây chuyện, còn Xuân thủy sinh thì ngày càng đắt hàng.

Trà thuốc kia thật sự có công dụng làm giảm nghẹt, chảy nước mũi ư.

Nghẹt mũi, chảy nước mũi trước giờ luôn là căn bệnh khó chữa, mùa xuân năm nào cũng có một lượng lớn bệnh nhân tới Hạnh Lâm đường bốc thuốc. Thuốc này cần uống trong vòng hai đến ba tháng, nhờ vậy mà Hạnh Lâm đường luôn có một khoản thu đáng kể.

Bây giờ, bởi vì sự xuất hiện của Xuân thủy sinh mà không một ai tới Hạnh Lâm đường bốc thuốc nghẹt mũi, thu nhập tháng này của Hạnh Lâm đường đã giảm gần một nửa. Nếu trước đây Bạch Thủ Nghĩa chỉ chán ghét và khinh thường Đỗ Trường Khanh thì bây giờ hắn còn tràn đầy căm hận y quán Nhân Tâm.

“Gần đây người tới Hạnh Lâm đường bốc thuốc giảm đi trông thấy.” Bạch Thủ Nghĩa nhìn vào dải lụa giắt bên eo, không biết là đang nói cho ai nghe: “Bệnh nhân tới khám nghẹt mũi cũng giảm xuống sáu phần.”

Trái tim Châu Tế đập hẫng một nhịp.

Ông là đại phu chính duy nhất của Hạnh Lâm đường, trước đó ỷ vào việc mình có y thuật cao siêu mà dồn ép các đại phu khác phải rời khỏi y quán, vì bệnh nhân chỉ công nhận y thuật của ông nên Bạch Thủ Nghĩa cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện, cơn giận của Bạch Thủ Nghĩa rơi hết lên người một mình ông ta.

Châu Tế thấy Bạch Thủ Nghĩa bực bội thì lấy hết can đảm nói: “Thưa chưởng quầy, ta đã uống thử trà thuốc kia được mấy hôm, nó quả thực có công dụng làm giảm trứng nghẹt mũi. Có lẽ đại phu chính mà lần này Đỗ Trường Khanh mời về quả thực không phải hạng xoàng.”

“Không phải hạng xoàng?” Bạch Thủ Nghĩa cười nhạt, nhìn vào ông ta và nói: “Nếu đã vậy, lúc đầu nữ nhân kia tới Hạnh Lâm đường bán nhờ trà thuốc sao ngươi không giữ lại, đã thế còn tùy tiện vứt đi, khiến Đỗ Trường Khanh nhặt được đồ tốt?”

“Ta….” Châu Tế ngoài mặt khiêm tốn, nhưng trong lòng lại mắng to, gửi bán thuốc mới trước nay đều là những hộ cung ứng lâu năm, đây là chuyện mà một đại phu như ông có thể làm chủ được sao, bình thường thuốc mới được gửi bán đều là của những dược thương do Bạch Thủ Nghĩa tự mình chọn. Biết hôm nay Bạch Thủ Nghĩa chỉ muốn tìm cớ để làm khó mình, nên ông chỉ đành cắn răng nhịn.

Bạch Thủ Nghĩa trông thì có vẻ nhã nhặn, thực chất lại là kẻ bụng dạ hẹp hòi và cay nghiệt. Hiện giờ trà thuốc là của y quán Nhân Tâm, bạc đều chảy hết vào túi của y quán Nhân Tâm, Bạch Thủ Nghĩa thiếu bạc, đại ouh chính như ông ta làm sao có thể sống yên ổn.

Châu Tế đang mải nghĩ ngợi thì chợt nghe thấy tiếng thở dài giả vờ giả vịt của Bạch Thủ Nghĩa: “Tiếc là Xuân thủy sinh không thuộc về Lâm Hạnh đường, nếu không người bây giờ kiếm được bạc chính là Hạnh Lâm đường chúng ta.”

Xuân thủy sinh thuộc về Hạnh Lâm đương?

Châu Tế động lòng.

Ông ta hãy còn đứng yên tại chỗ, đôi mắt dê rừng lóe sáng, chợt nói: “Thưa chưởng quầy, tiểu nhân có ý tưởng này.”

Bạch Thủ Nghĩa liếc ông ta một cái: “Ý tưởng gì?”

Châu Tế nói: “Đại phu chính cần tùy bệnh mà hốt thuốc, làm viên trà thuốc thì lại không giống như thế, chỉ cần tìm nguyên liệu cần dùng rồi bào chế thì có thể cho ra một thứ có công dụng như nhau.”

Nghe vậy, mắt Bạch Thủ Nghĩa sáng lên: “Ý ngươi là…”

“Nữ tử kia còn trẻ như vậy chắc hẳn không có kinh nghiệm hành y, tiểu nhân đoán rằng nàng ta gặp may ở phương thuốc, chứ kỹ năng bào chế cũng không hề cao thâm. Tiểu nhân làm đại phu chính đã nhiều năm, có lẽ cũng không khó để phục chế vị trà thuốc này.”

Châu Tế nói vô cùng tự tin, y thuật của ông được xếp vào hạng giỏi của nghề y ở Thịnh Kinh, một trà thuốc mà nữ tử trẻ tuổi có thể làm ra được thì ông làm sao lại không làm ra được, nên mới ăn nói ngạo mạn như vậy.

Bạch Thủ Nghĩa trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi bật cười.

Ông ta vừa cười thì mặt mày đều giãn ra, trông nhã nhặn hiền lành nhưng không kém phần giả dối: “Ngươi nói như vậy có hơi xấu xa rồi đấy. Dẫu sao những chuyện như bắt chước này nói ra cũng không vẻ vang gì.”

“Sao lại thế được?” Châu Tế ra vẻ sửng sốt: “Nếu đã là phương thuốc chữa bệnh thì nên chia sẻ cùng nhau, để cùng làm giảm đau khổ cho người bệnh chứ. Ân đức lớn này chính là tấm lòng Bồ Tát của chưởng quầy ngài.”

Câu nói này khiến nụ cười của Bạch Thủ Nghĩa càng thêm tươi tắn, ông ta thân mật vỗ lên vai Châu Tế, thở dài một tiếng và nói: “Vất vả cho ngươi nghĩ được xa xôi như thế, là do ta bụng dạ hẹp hỏi. Nếu đã vậy thì đành để ngươi vất vả chút rồi.”

Châu Tế chỉ cười: “Đây là việc tiểu nhân nên làm.”

Bạch Thủ Nghĩa gật đầu, nghiêm mặt lại, gọi tiểu nhị đang quét tước bên ngoài vào dặn dò.

Ông ta nói: “Đi y quán Nhân Tâm mua mấy lọ Xuân thủy sinh về, phải nhanh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play