Khi hai chủ tớ kia đang bày mưu tính kế trong Hạnh Lâm đường, không ai trong y quán Nhân Tâm hay biết gì cả.

Danh tiếng của Xuân thủy sinh ngày càng vang xa, bất kể là nhân sĩ nhã khách, hay dân chúng bình thường, chỉ cần từng dùng trà thuốc này đều không thể dối lòng mà cất lên hai từ không tốt.

Có rất nhiều người tới mua trà thuốc, nhưng lại chỉ có một mình Lục Đồng làm, vì thế công việc có hơi vất vả. Đôi khi y quán Nhân Tâm còn chưa mở hàng, rạng sáng đã có người tới mua trà thuốc đợi ở ngoài cửa.

Tảng sáng ngày hôm nay, lại có một chàng trai trẻ ăn mặc như gã sai vặt đến phố Tây, lẩm bẩm liên mồm: “Lão gia muốn mua Xuân thủy sinh? Không đúng, là Xuân hoa sinh? Rốt cuộc là Xuân gì sinh ý nhỉ?”

Trà thuốc trị nghẹt mũi gì gần đây đang rất thịnh hành, được các nhân sĩ cực kì sùng bái ấy nhỉ. Lão gia nhà mình năm nào cũng đau khổ với chứng chảy nước mũi, vừa hay có loại trà thuốc này thì lập tức dặn nó tới đây mua. Thế nhưng thằng nhỏ tính hay quên, nhớ đầu nhớ đuôi, nhưng lại quên mất chữ ở giữa.

Khi đến phố Tây, hàng quán náo nhiệt, người đi kẻ đến nhiều không kể xiết, thằng nhỏ gần như nhìn đến hoa cả mắt, khi ngẩng đầu lên lần nữa, cậu trông thấy một y quán lớn ở cách đó không xa, trông cực kì khí thế và rộng lớn, bên trên tấm hoành phi viết ba chữ ‘Hạnh Lâm đường.”

Thằng nhỏ muốn hỏi thăm nên bước tới hỏi nam tử trung niên trước quầy thuốc: “Làm phiền một chút, cho hỏi có phải phố Tây có một y quán bán trà thuốc trị nghẹt mũi không?”

Nam tử trung niên quay đầu lại, cười hỏi: “Tiểu huynh đệ đang nhắc tới Xuân dương sinh ư?”

“Xuân dương sinh?” Thằng nhỏ mờ tịt, là cái tên này hả? Hình như gần giống thế, nó hỏi: “Trị nghẹt mũi đúng không?”

“Đúng thế!” Nam tử thân thiện đặt một lọ trà thuốc vào tay cậu, điềm đạm nói: “Làm giảm chứng nghẹt, chảy nước mũi khá tốt. Ba lượng bạc một bình, tiểu huynh đệ mua một bình về thử xem sao?”

Ba lượng bạc một bình, thằng nhỏ ngạc nhiên nói: “Không phải bốn lượng bạc một bình sao? Các ngươi điều chỉnh giá lúc nào vậy?”

Nam tử chỉ cười không nói.

“Thôi vậy.” Thằng nhỏ móc vài thỏi bạc từ trong ngực ra: “Mua năm bình trước đã.” Nó mừng thầm, y quán điều chỉnh giá là chuyện tốt, số bạc còn lại nó sẽ giữ cho riêng mình, chuyện này chỉ trời biết đất biết nó biết y quán biết, nhưng lão gia không biết.

Thằng nhỏ cầm số bạc còn lại, hớn hở rời đi. Bạch Thủ Nghĩa nhìn theo bóng lưng của nó, tay nghịch dải lụa giắt bên eo, mỉm cười tự nói: “Mặt trời ở trên, nước ở dưới, ta ở trên ngươi, tất nhiên phải đè đầu ngươi. Xuân dương sinh….”

Ông ta thở dài: “Đúng là một cái tên hay.”

……….

Hạnh Lâm đường dần trở nên bận rộn, còn y quán Nhân Tâm ở trước hẻm phố Tây lại không còn nô nức như thường ngày.

Ngoài Hồ viên ngoại vẫn thỉnh thoảng tới mua chút trà thuốc để chiếu cố công việc làm ăn của cửa tiệm ra, khách hàng mới tới cửa đã giảm đi đáng kể. Đỗ Trường Khanh thấy những lọ Xuân thủy sinh lại dần chất thành một ngọn tháp nhỏ thì không khỏi nôn nóng.

Hắn bò nửa người lên bàn, nhìn về phía Lục Đồng đang kiểm tra trà thuốc bên trong từng lọ, hắn hỏi: “Lục đại phu, có phải lúc làm trà thuốc này xảy ra vấn đề gì rồi không. Lô trước đó chúng ta bán quả thực có công hiệu, nhưng vài lô mới làm sau này có lẽ không bằng đợt trước nữa. Nếu không thì vì sao càng ngày chúng ta càng mất hết khách vậy?” Hắn dò hỏi: “Ta không hề có ý nghi ngờ cô học nghệ không tinh, chỉ là, liệu có khả năng nào là vì, kỹ thuật bào chế thuốc của cô chưa đủ thuần thục?”

Giọng nói ngờ vực này của hắn làm cho Ngân Tranh lập tức nổi cáu, nàng đáp trả một cách mỉa mai: “Ông chủ nói nghe kì quá đấy, nếu trà thuốc của cô nương nhà ta bào chế thật sự không có tác dụng thì vì sao Hồ viên ngoại còn đến mua tiếp làm gì? Dù có là vì chiếu cố việc làm ăn của y quán thì ông ấy cũng không cần phải năng tới đây quá như vậy.”

Đỗ Trường Khanh im bặt. Đây cũng là sự thực, Hồ viên ngoại sẽ nể tình cha của hắn mà cách hai tháng tới mua dược liệu, nhưng sẽ không đặc biệt quan tâm tới trà thuốc như bây giờ. Mấy lần gặp Hồ viên ngoại cũng không thấy ông lấy khăn che mũi nữa, có lẽ chứng nghẹt mũi thực sự đã có chuyển biến tốt.

Nếu vấn đề không nằm ở công hiệu của trà thuốc, thì vì sao người tới mua trà thuốc lại càng ngày càng ít?

Hắn đang khổ sở suy nghĩ thì A Thành chạy từ ngoài vào, thở hồng hộc nói: “Ông chủ, ông chủ ơi, xảy ra chuyện rồi!”

Đỗ Trường Khanh bực mình nói: “Lại chuyện gì?”

A Thành liếc qua Lục Đồng đang chăm chú chia dược liệu, sau đó dè dặt nói: “Lúc nãy ta vừa đi một vòng phố Tây, nghe nói Hạnh LÂm đường gần đây có ra mắt một loại trà thuốc mới, chỉ cần ba lượng bạc, điều trị chứng nghẹt, chảy nước mũi….” A Thành nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngày càng tối tăm của ông chủ mà ấp úng phun ra mấy chữ: “Tên là ‘Xuân dương sinh’.”

Ngân Tranh sững ra.

Vừ là trà thuốc trị nghẹt mũi, lại còn tên là Xuân dương sinh, há chẳng phải là bắt chước một cách trắng trợn sao? Đã thế còn bán rẻ hơn bọn họ một lượng bạc, đâ rõ ràng là cô ý nhằm vào y quán Nhân Tâm mà.

Đỗ Trường Khanh lập tức chửi ầm lên: “Quân mất dạy! Bảo sao mấy hôm nay y quán làm ăn đìu hiu như thế, hóa ra là bị Hạnh Lâm đường hớt tay trên. Bạch Thủ nghĩa vẫn không biết xấu hổ như ngày nào, toàn dùng những thủ đoạn hèn hạ!”

Cửa tiệm của Lâm Hạnh đường vừa to vừa rộng rãi, danh tiếng cũng tốt, khi hỏi những người vào phố Tây, họ đều nói chắc chắn sẽ tới Lâm Hạnh đường trước. Khách hàng bị Lâm Hạnh đường cướp hết, cũng không có ai chủ động tới y quán Nhân Tâm.

Đỗ Trường Khanh hùng hổ toan lao ra ngoài, như thể muốn đi chất vấn Lâm Hạnh đường, Lục Đồng nói: “Đỗ chưởng quầy.”

Đỗ Trường Khanh cau có nhìn vào nàng.

“Đừng bảo là cô cũng muốn ngăn cản ta nhé?” Đỗ Trường Khanh chỉ ra ngoài cửa, tức đến nỗi tay run lên: “Đây là trà thuốc y quán Nhân Tâm mới chế ra, Bạch Thủ Nghĩa không chỉ bắt chước mà còn lấy một cái tên như vậy, ông ta cố tình chọc tức ai kia chứ? Danh tiếng do chúng ta vất vả gầy nên cứ vậy mà trở thành miếng thảm lót đường cho Hạnh Lâm đường sao? Làm sao ta có thể cam lòng được? Dù sao trà thuốc cũng bị cướp mất rồi, y quán cũng chẳng mở nổi nữa, ta làm loạn ở cửa của Lâm Hạnh đường cũng coi như không bị thiệt!”

“Sau đó thì sao?” Lục Đồng bình tĩnh nhìn hắn: “Người tới mua trà thuốc nghe thấy những lời huynh nói vẫn sẽ chọn mua trà thuốc rẻ hơn mà thôi. Thu nhập của Lâm Hạnh đường sẽ không giảm đi, còn Đỗ chưởng quầy thì có được thứ gì đây?”

Đỗ Trường Khanh dại ra.

Ngân Tranh và A Thành có chút lo lắng.

Lục Đồng đặt trà thuốc trong tay xuống, cầm khăn lên lau sạch vụn thuốc trong tay, điềm nhiên nói: “Thuốc mới không giống như việc làm đại phu chính, chỉ cần tìm ra phương thuốc, dùng các nguyên liệu, phươg pháp bào chế như nhau là có thể chế ra thứ có công dụng giống nhau. Không chỉ Hạnh Lâm đường, mấy này nữa sẽ có những y quán khác bán loại trà thuốc như vậy, ngoài ‘Xuân dương sinh’, còn có ‘Xuân phong sinh’; ‘Xuân hoa sinh’,…. lẽ nào Đỗ chưởng quầy định đến từng nhà thuốc quậy sao?”

Đỗ Trường Khanh nghẹn cứng một lúc trước những lời nàng nói, sau đó tức tối nói: “Vậy cô nói ta phải làm sao? Đâu thể cứ nhịn xuống cục tức này được. Hay là, …” Hắn do dự nhìn chằm chằm Lục Đồng: “Chúng ta cũng bắt chước họ hạ thấp giá tiền xuống, bán ba lượng bạc một lọ?”

“Lâm Hạnh đường vang danh khắp ngành y ở Thịnh Kinh, danh tiếng vượt xa y quán Nhân Tâm. Cùng là ba lượng bạc thì mọi người vẫn sẽ ưu tiên mua của Lâm Hạnh đường thôi, vì vậy hạ giá bán không phải là kế lâu dài.”

Đỗ Trường Khanh càng ủ rũ hơn, buồn bực nói: “Trời muốn tuyệt đường ta đây mà! Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn Đỗ Trường Khanh ta làm đồ vô dụng, không thể tiến bộ suốt đời ư?”

Lục Đồng nhìn hắn: “Đỗ chưởng quầy, ta từng nói rằng người khác chưa chắc đã có thể chế ra trà thuốc này của ta.”

Đỗ Trường Khanh sững sờ.

Hồi đó, khi ở sạp trà trước cửa nhà trọ Lai Nghi, quả thực Đỗ Trường Khanh đã đoán được trước tình cảnh hiện giờ. Lúc đó hắn hỏi Lục Đồng rằng ngộ ngỡ y quán khác bắt chước điều chế trà thuốc này thì sao, liệu y quán Nhân Tâm có phần thắng hay không.

Mà ngày đó Lục Đồng đáp rằng: “Bất kể người ta có thể bắt chước được trà thuốc của ta hay không, sao Đỗ công tử không thử nghĩ mà xem, ta có thể làm được trà thuốc trị nghẹt mũi, chẳng lẽ không thể làm được loại trà thuốc khác ư?” Giọng nói của nàng đầy tự tin, không hề nao núng.

Hiện giờ viện đã đến nước này, trên mặt Lục Đồng vẫn không hề có chút lo âu.

Hắn trầm ngâm suy nghĩ, một lát sau mới lưỡng lự nói: “Lục đại phu, chẳng lẽ trong trà thuốc này của cô có giấu huyền cơ, khó mà phục chế được?”

Lục Đồng cầm lọ trà thuốc trước mặt lên, đầu ngón tay lướt qua bức họa hoa liễu trên thân lọ, nhẹ nhàng nói: “Muốn điều chế ra trà thuốc giống nhau thì cần phân biệt rõ những vị thuốc của trong trà thuốc, người khác rất khó phân biệt được những nguyên liệu ta thêm vào trà thuốc. Ta nghĩ, đại phu của Hạnh Lâm đường có lẽ cũng không thể nhận ra được.”

Đỗ Trường Khanh xao xuyến trong lòng, hớn hở hỏi: “Thực ư?”

Lục Đồng đặt lọ trà xuống, nhìn vào Đỗ Trường Khanh lần nữa: “Đỗ chưởng quầy, nếu ta là ngươi, ta thà làm chuyện khác còn hơn là ở đây tức tối.”

“Chuyện khác?” Đỗ Trường Khanh không hiểu giả cả: “Làm gì?”

Lục Đồng cười nói: “Sau hội hoa đài, nhờ có lời dẫn dắt của Hồ viên ngoại mà Xuân thủy sinh cung không đủ cầu. Lúc đó phố chợ truyền tai nhau rằng Xuân thủy sinh có tác dụng thần kỳ, pha uống có thể làm giảm chứng tắc mũi ngay tức khắc. Nhưng trên đời này hiếm có thần dược nào có hiệu quả nhanh chóng như thế, đối với một loại thuốc mới mà nói, phóng đại công dụng như thế là họa chứ không phải phúc. May mà Xuân thủy sinh thật sự có tác dụng mới có thể chống đỡ được danh tiếng này.”

Đỗ Trường Khanh gật đầu, mắng: “Đúng vậy, cũng không biết tên trời đánh nào đặt điều khắp nơi như thế nữa!”

Lục Đồng nhìn vào hắn.

Đỗ Trường Khanh giật mình khi bắt gặp ánh mắt của nàng, sau đó mặt hắn dần biến sắc: “Ý cô nương là…”

Lục Đồng điềm nhiên nói: “Lâm Hạnh đường muốn phục chế Xuân thủy sinh nhưng không phân rõ được vị thuốc, vì thế mà hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều. Họ có thể trụ được trong thời gian ngắn, nhưng về lâu về dài thì những người mua trà thuốc sẽ phát hiện ra nó không hề có tác dụng mong muốn, lòng tin ắt sụp đổ. Đỗ chưởng quầy…” Nàng nhìn về phía Đỗ Trường Khanh: “Đạo lý gập ông đập lưng ông chắc chưởng quầy cũng biết, nếu Hạnh Lâm đường là người mở màn, thì tại sao chúng ta không thêm mồi lửa cho chúng?”

“Nếu ta là huynh, bây giờ ta sẽ lập tức cho người ra chợ tung tin đồn Xuân dương sinh của Hạnh Lâm đường có tác dụng thần kì, uống cái khỏi ngay, tốt hơn nhiều so với Xuân thủy sinh của y quán Nhân Tâm.”

Nàng từ tốn nói, xung quanh trở nên yên lặng.

A Thành và Ngân Tranh ngẩn tò te.

Đỗ Trường Khanh nhìn Lục Đồng bằng đôi mắt đen sáng ngời, không biết vì sao mà bỗng dưng thấy ớn lạnh.

Một lát sau, hắn nuốt ực nước miếng, khẽ nói: “Được, được….. ta sẽ làm theo cách cô nói.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play