Thứ được nhiều người biết đến nhất trong hội hoa đào Thịnh Kinh năm nay không phải là tập thơ của các danh sĩ giữa đình hồ sau khi biên soạn xong, cũng không phải giọng hát du dương trầm bổng của nữ tử trẻ tuổi ở vườn lê bên bờ đê, mà là một loại trà thuốc tên là ‘Xuân thủy sinh’ của y quán Nhân Tâm.
Nghe nói trà thuốc này có thể làm thuyên giảm đáng kể chứng tắc mũi, khiến cho các nhã sĩ không thể ra ngoài vào mùa xuân có thể ngắm nhìn mùa xuân trở lại. Đối với những văn khách phải bỏ lỡ cảnh đẹp ngày xuân vì tắc, chảy mũi mà nói, sự xuất hiện của nó chẳng khác nào Bồ Tát sống trong địa ngục.
Huống chi, nó còn có một cái tên động lòng người như vậy.
Xuân thủy sinh, chỉ nghe tên cũng cảm thấy hương thơm vương vấn nơi gò má.
Nghe nói người bán trà thuốc trong y quán Nhân Tâm là một cô nương trẻ tuổi liễu yếu đào tơ, da trắng như tuyết, mỹ miều như hoa, đã thế cô nương này còn là đại phu chính của y quán, điều này càng khiến người ta sinh lòng hiếu kì.
Vì thế mà mấy ngày qua, một nửa người tới ngắm ‘Tây Thi trà thuốc’, nửa còn lại tới hòi đòi văn vẻ, nhờ vậy mà người tới mua ‘Xuân thủy sinh’ nối liền không dứt, trước cửa y quán Nhân Tâm mỗi ngày đều ngựa xe như nước, đâu còn vẻ đìu hiu như khoảng thời gian trước.
Đỗ Trường Khanh đếm số tiền thu về mà mặt cười sắp rách ra, giọng điệu còn ngọt ngào hơn ăn mật: “Lục đại phu, trong năm ngày này chúng ta đã bán được ba mươi lọ trà thuốc, trừ đi khoản nguyên liệu thì chúng ta kiếm được một trăm lượng. Trời ơi….” Chính hắn cũng không thể tin được: “Sau khi cha ta qua đời, đây là lần đầu tiên ta kiếm được nhiều bạc như thế đó!”
Ngân Tranh nằm nhoài lên quầy thuốc, nhìn Lục Đồng cười nói: “Cô nương nói không sai, chỉ cần đặt cho trà thuốc này một cái tên hay thì không cần lo lắng không bán được.”
Lục Đồng đang cúi đầu sắp xếp dược liệu, nghe xong cười hờ hững.
Ngân Tranh giỏi thơ văn nên nàng đã hỏi Ngân Tranh rất nhiều câu thơ có liên quan tới hoa liễu, cuối cùng chọn ‘Xuân thủy sinh’ làm tên của trà. Bởi những người có quan hệ thân thiết với Hồ viên ngoại đa phần là văn nhân nhã khách, những người này không thiếu bạc, còn cực kỳ ngưỡng mộ phong nhã, Hồ viên ngoại chỉ cần hơi khơi gợi, những người này nhất định đến để thử thứ mới mẻ.
Một truyền mười, mười truyền trăm, Thịnh Kinh vốn không thiếu những kẻ thích chạy theo xu hướng, sẽ ngày càng có nhiều người đến mua trà thuốc.
Hơn nữa, ‘Xuân thủy sinh’ vốn có tác dụng làm giảm chứng nghẹt, chảy nước mũi. Chỉ cần ai đó đã sử dụng thì sẽ biết được công dụng của nó, nhất định họ sẽ quay lại mua tiếp.
A Thành cất một đĩnh bạc trắng vào hộp, Đỗ Trường Khanh nhìn Lục Đồng, nhìn hoài nhìn hoài thì chợt lên tiếng: “Lục đại phu, ta thấy cô rất khéo léo, dù không làm trà thuốc thì cũng sẽ đạt được thành tựu khi làm thứ khác. Chi bằng ta và cô nương cùng nhau kinh doanh, mở một hiệu buôn ở Thịnh Kinh rồi trở thành người giàu có nhất Lương quốc, thế nào?”
Hắn đúng là dám nghĩ, Lục Đồng thờ ơ nói: “Chẳng ra làm sao.”
“Sao lại như thế?” Đỗ Trường Khanh nghiêm túc nói: “Ta có bạc, cô có đầu óc, hai chúng ta là một tổ đội cực mạnh, ắt sẽ đánh đâu thắng đó.”
Ngân Tranh không nhịn được mà nói chen vào: “Ông chủ, nếu ngài thật sự có tiền thì hàng tháng trả thêm tiền cho cô nương nhà ta đi. Thời buổi khó khăn, cô nương nhà ta không dám nghĩ tới loại chuyện như giàu nhất nước đâu.”
Đỗ Trường Khanh im lặng liếc nhìn Lục Đồng, ‘hầy’ một tiếng: “Ta biết rồi, Lục đại phu là người có chí hướng cao cả, một lòng chỉ muốn hành y giúp đời.”
Lục Đồng ‘Ừ’ đáp lại.
Đỗ Trường Khanh vẫn không cam lòng: “Lục đại phu, ngài thật sự không muốn suy nghĩ thêm sao?”
Lục Đồng ngước mắt lên: “Đỗ chưởng quầy rảnh rỗi nghĩ tới mấy thứ này, sao không tìm thêm dược liệu làm trà thuốc đi. Hôm nay đã là ngày thứ năm rồi, những người mua trà thuốc đợt đầu có lẽ đã thấy rõ tác dụng. Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì ngày mai sẽ có nhiều người tới mua hơn.”
“Thật ư?” Nghe vậy, Đỗ Trường Khanh bừng bừng sức sống, lập tức đứng dậy gọi A Thành trở về lấy dượu liệu: “Đi đi đi, A Thành, chúng ta chuyển nhiều một chút, chớ để Lục đại phu bị mệt.”
Hắn vô cùng phấn chấn, vừa đi vừa nhìn ra bên ngoài, đắc chí ngâm một đoạn hí: “Tìm được đường sống trong chỗ chết, Hạnh Lâm đường bây giờ chắc hẳn tức phát điên rồi….”
….
Bạch Thủ Nghĩa quả thực đang vô cùng khó chịu.
Mấy ngày liên tiếp ngủ không ngon đã khiến khuôn mặt của hắn bị phù thũng, ngay cả nụ cười hay treo trên mặt cũng trở nên gượng cứng.
Bạch Thủ Nghĩa cho người đi dò la chuyện mấy hôm trước y quán Nhân Tâm bỗng nhiên có một nhóm nhã sĩ tới mua trà thuốc, thì ra là do lời khơi gợi lòng hiếu kỳ của Hồ viên ngoại ở hội hoa đào đã thu hút rất nhiều cơ hội buôn bán cho y quán Nhân Tâm.
Hồ viên ngoại là bạn tốt của Đỗ lão gia lúc sinh tiền, sau khi Đỗ lão gia qua đời, Hồ viên ngoại thường xuyên chiếu cố Đỗ Trường Khanh. Kể ra thì, tiệm thuốc tồi tàn của Đỗ Trường Khanh sẽ không thể tồn tại được đến bây giờ nếu Hồ viên ngoại không cách dăm ba hôm lại tới mua dược liệu. Bạch Thủ Nghĩa cũng coi thường Hồ viên ngoại, một ông già cổ hủ thích ra vẻ, khiến người ta chán ghét, đáng đời bị mọi người cười chê.
Bấy giờ, sau khi hay tin Hồ viên ngoại là nhân tố trong việc này, Bạch Thủ Nghĩa lại càng khinh thường hơn.
Có lẽ, để vực dậy y quán trong cảnh nguy khốn mà Đỗ Trường Khanh đã tìm một nữ tử không rõ lai lịch về làm đại phu chính, rồi cũng học đòi văn vẻ mày mò ra thứ trà thuốc này nọ, nhờ Hồ viên ngoại giúp đỡ. Loại chuyện đầu cơ trục lợi này có thể lừa gạt người ta được nhất thời, song muốn duy trì lâu dài là điều không thể.
Tuy Bạch Thủ Nghĩa thầm nhủ như vậy, nhưng không biết vì sao mà trong lòng lại luôn cảm thấy bất an.
Ông đi tới đi lui trong sân sau rộng rãi của Hạnh Lâm đường, nắm chặt dải lụa giắt bên eo, thậm chí còn không thèm ngắm nhìn những bông lan quân tử mới nở trong chậu.
Dường như Châu Tế nhìn ra nỗi khó chịu của Bạch Thủ Nghĩa, ông ta vừa lấy lòng vừa an ủi: “Chưởng quầy không cần lo lắng, chứng nghẹt mũi, chảy nước mũi này vốn rất khó chữa, viên thuốc trị nghẹt mũi của y quán chúng ta mùa xuân năm nào cũng bán chạy nhất. Bây giờ những người kia chỉ bị lời nói của đám văn sĩ dụ dỗ thôi, bọn họ mua trà thuốc đa phần cũng là vì học đòi văn vẻ. Sau khi uống thuốc một thời gian mà không thấy có tác dụng, tự nhiên sẽ không mua nữa.”
Sau khi suy xét những lời hắn nói, Bạch Thủ Nghĩa cảm thấy có lý: “Cũng đúng. Trong đám người đọc sách kia chẳng có nổi mấy người làm quan, toàn là một đám mọt sách lúc nào cũng tự xưng là đấng anh tài. Một lọ ‘Xuân thủy sinh’ mà tốn tận bốn lượng bạc, đây không phải số tiền nhỏ, dù có sẵn lòng chi tiền cho sự phong nhã, thì cũng sẽ chẳng ai muốn ngày ngày làm người tiêu tiền như rác.”
“Đúng là như vậy.” Châu Tế gật đầu: “Vả lại, y quán Nhân Tâm thổi phồng trà thuốc này lợi hại như thế, đến lúc người mua thuốc về uống được mấy ngày mà phát hiện ra không có tác dụng gì. Khi ấy, chúng ta không cần ra tay thì nước miếng của đám văn nhân kia cũng có thể khiến chúng chết chìm, ngài cần gì phải lo lắng chứ?”
Mắt Bạch Thủ Nghĩa lấp lánh, sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, ông giơ tay gọi Văn Hựu tới, thì thầm vào tai hắn: “Ngươi ra ngoài tung chút tin đồn ra, nói rằng ‘Xuân thủy sinh’ của y quán Nhân Tâm uống vào có thể làm thuyên giảm chứng tắc mũi ngay lập tức, công dụng rất thần kì. Tập chung tung tin ở các con phố và cổng miếu nơi có nhiều người qua lại.”
Tiểu nhị gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Hàng mày cau có của Bạch Thủ Nghĩa cuối cùng cũng giãn ra.
Tuy những người bình thường ở phố chợ và cổng miếu không dư giả như đám nho sĩ cổ hủ Hồ viên ngoại. Nhất là những người phụ nữ trung niên vô cùng khắt khe với chuyện tiền nong, dù là một hào cũng cực kì coi trọng, nếu để họ bỏ ra số tiền lớn mua trà thuốc nhưng lại không có chút tác dụng nào, e rằng ngày hôm sau y quán Nhân Tâm sẽ bị quậy tanh bành.
Tâng bốc ấy mà, tâng càng cao thì ngã sẽ càng thảm.
Bạch Thủ Nghĩa cười toe toét, mặt mày hiền lành như phật Di Lặc.
Cửa tiệm đầu con phố kia sớm muộn gì cũng trở thành vật trong tay ông, ngay cả việc tu sửa nó sau khi thu mua như thế nào ông cũng đã nghĩ sẵn rồi, chỉ đợi ngày lấy được khế đất.
Phố Tây chỉ có thể có một y quán, còn về Đỗ Trường Khanh….
Ông hừ một tiếng.
Công tử bột thì phải có dáng vẻ của công tử bột.
Học đòi cái thói lãng tử quay đầu gì chứ!