Hai hôm sau, vào ngày hội hoa đào được tổ chức mỗi năm một lần ở Thịnh Kinh.

Dưới cầu Lạc Nguyệt, những chiếc thuyền con qua lại như thoi đưa, hai bên bờ sông có liễu rủ trùng trùng. Đi dọc bờ sông ước chừng sau bảy trăm dặm có một hồ nước nhỏ, giữa hồ có một hành lang vắt ngang. Vài chiếc thuyền nhỏ đậu xung quanh đình hồ, chúng là của những nhã sĩ tụ tập về đây để vui chơi, xem hội.

(*) Nhã sĩ: học giả thanh lịch.

Nơi đây tĩnh mịch, bốn bề đều là hồ, đưa mắt có thể trông thấy khung cảnh tuyệt đẹp của bờ đê ở Thịnh Kinh, xa xa còn có vườn đào xum xuê động lòng người. Văn nhân nhã sĩ thích nhất là nơi này, nên hội hoa đào hằng năm đều tới giữa hồ ngắm cảnh, và đây luôn là nơi ra đời của nhiều tuyển tập thơ.

Năm nay cũng như bao năm trước.

Chúng văn nhân nho sĩ cũng trò chuyện thong thả ở đây, khi hứng làm thơ đang thịnh, một chiếc thuyền con dừng trước đình hồ, một người bước từ trên thuyền xuống. Đầu vấn khăn, trên người mặc một bộ trường sam màu nâu mới toanh, sắc mặt hồng hào, trông tràn đầy sức sống.

Hóa ra là Hồ viên ngoại.

Mọi người trong đình hồ thấy Hồ viên ngoại tới hơi giật mình, sau đó kêu lên đầy sửng sốt: “Hồ viên ngoại, ngọn gió nào hôm nay đưa ông tới hội hoa đào vậy?”

Hồ viên ngoại bĩu môi: “Sao ta lại không thể tới chứ?”

“Không phải mỗi năm vào bận này ông đều bị tắc mũi, vừa nhìn thấy hoa liễu tơ liễu là nước mũi chảy không dứt sao?” Lại có một người tò mò nói: “Mấy độ xuân trước đó ông còn không ra cửa bao giờ, sao hôm nay lại ra ngoài rồi?! Trên đường nhiều hoa liễu lắm đó.”

Cũng có người nhìn ông với vẻ sửng sốt: “Cũng không thấy ông lấy khăn che, lão Hồ, ông đây là….”

Hồ viên ngoại đi đến trước bàn trong đình nghỉ mát rồi ngồi xuống, cẩn thận nhấc một cánh tay lên, khi mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía mình thì ông mới chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay lão phu không chỉ tới hội hoa đào mà còn lượn mấy vòng ở bờ đê, trước khi lên thuyền ta vừa mua một bát thịt vịt ướp để ăn. Còn về khăn tay ấy hả…” Ông không nén nổi đắc ý, cười nhạt: “Chứng nghẹt mũi của lão phu nay đã thuyên giảm, nên đương nhiên không cần dùng tới khăn tay nữa.”

“Lão Hồ đang lừa bọn ta đấy à?” Không đợi ông nói hết câu, một người cùng bàn đã ngờ vực hỏi: “Tắc mũi là bệnh xưa nay khó chữa, nhiều ông bạn già của chúng ta mắc phải bệnh này nên không thể đến đây, đành phải bỏ lỡ hội thơ cùng tiệc rượu. Ông chữa kiểu gì thế?”

Hồ viên ngoại nghe vậy,  hừ một tiếng: “Ta lừa các ngươi làm gì? Có lợi gì cho lão phu chứ. Không tin thì các ngươi tự đến y quán Nhân Tâm ở phố Tây, mua trà thuốc trị tắc mũi, sau khi uống hai túi và biết ta có lừa các ngươi hay không.”

Ông thản nhiên kéo tập thơ trong tay mọi người: “Biết bao năm rồi, đây là lần đầu tiên lão phu nghiêm túc ngắm hoa liễu. Ta nghĩ hội thơ hôm nay cứ lấy hoa liễu làm đề tài đi!”

…..

Hội thơ hoa đào sôi động là thế, nhưng Lục Đồng lại không có cơ hội nhìn thấy.

Đỗ Trường Khanh, ông chủ của y quán Nhân Tâm thời còn làm kẻ ăn chơi trác táng từng đam mê trêu chó chọi gà, tìm hoa hỏi liễu, nhưng giờ hắn đã hoàn lương, không còn để ý tới những thú vui ngày trước nữa. Vào hôm diễn ra hội hoa đào, hắn trốn trong tiệm xem sổ sách cả ngày.

Dầu rằng những sổ sách đó chẳng có gì đẹp đẽ.

Tuy nhiên, dù hắn vẫn còn hứng thú thì Lục Đồng cũng không thể nhàn rỗi.

Nguyên liệu làm trà thuốc trị tắc mũi không hề đắt đỏ nên Đỗ Trường Khanh rất hào phóng, hắn để cho Lục Đồng mạnh tay làm. Nhưng Ngân Tranh thì lại rất lo lắng, hỏi Lục Đồng: “Cô nương, chúng ta làm nhiều trà thuốc như thế mà đến bây giờ vẫn chưa bán được lọ nào, có phải nên ngưng làm rồi không?”

“Không cần.” Lục Đồng nói: “Sẽ có người tới mua thôi.”

“Cơ mà…”

Ngân Tranh còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên có tiếng người vang lên: “Xin hỏi quý y quán có bán trà thuốc trị tắc mũi không?”

Lục Đồng ngước mắt nhìn thì thấy có một nhóm người đang xì xào trước cửa y quán, có khoảng năm, sau người, đều ăn mặc kiểu văn sĩ áo dài đầu vấn khăn. Nhóm người trông thấy khuôn mặt của Lục Đồng thì thoáng sững người, như thể không ngờ rằng đại phu chính lại là một cô nương trẻ tuổi mỹ mạo như vậy.

Đỗ Trường Khnah vứt quyển sổ trong tay xuống, niềm nở tiến lên đón: “Các vị muốn mua trà thuốc trị tắc mũi ư? Có có có, khắp Thịnh Kinh này chỉ có y quán Nhân Tâm của chúng ta có loại trà thuốc này thôi.”

Nho sĩ trẻ tuổi dẫn đầu nhóm người không dám ngẩng đầu nhìn mặt Lục Đồng, mặt đỏ hây hây nói: “Hồ viên ngoại nói với chúng ta rằng ở đây có bán trà thuốc trị chứng tắc mũi, chảy mũi….”

Lục Đồng giơ tay lấy mấy bình trà thuốc từ trên tháp nhỏ xuống, đặt trước mặt đám người và nói: “Có mua ‘xuân thủy sinh’ không, bốn lượng bạc một lọ.”

(*) Xuân thủy sinh(春水生): Có nghĩa là nước sông mùa xuân dâng cao. Nó xuất phát từ bài thơ thất ngôn tứ tuyệt” Sơ tình du Thương Lang đình (初晴遊滄浪亭) của nhà thơ Tô Thuấn Khâm của thời Bắc Tống viết.

Sơ tình du Thương Lang đình

Dạ vũ liên minh xuân thuỷ sinh,

Kiều vân nùng noãn lộng vi tình.

Liêm hư nhật bạc hoa trúc tĩnh,

Thời hữu nhũ cưu tương đối minh.

Dịch nghĩa

Mưa suốt đêm, nước sông dâng cao,

Mây mỏng in ánh bình minh ấm áp.

Rèm thưa nắng nhạt hoa, trúc lặng im,

Thỉnh thoảng tiếng chim gáy non hót đối nhau.

“Xuân thủy sinh?” Nho sĩ lấy làm khó hiểu.

Lục Đồng cười khẽ: ” “Khi hoa liễu bay rải rác, nước xuân chảy dềnh” tắc mũi là tình trạng do loa liễu bay trong không trung tạo thành, chỉ khi hè đến mới thuyên giảm. Trà thuốc này màu xanh biếc, mùi thơm dịu, nhìn như nước mùa xuân. Uống trà có thể giải quyết phiền não mà hoa liễu đem lại, cho nên lấy tên là ‘Xuân thủy sinh.”

Ngân Tranh và Đỗ Trường Khanh thì ngẩn ngơ, còn đám văn sĩ lại hồ hởi hẳn lên. Có người nói: “Phong nhã, phong nhã! Trà thuốc này không ngờ lại lấy cái tên phong nhã như vậy, dù không có tác dụng thì ta cũng muốn thử một chút.” Cô nương….” Hắn cười nói: “Ta mua hai lọ!”

“Ta cũng mua hai lọ!”

“Tổ phụ ta bị nghẹt mũi đã nhiều năm, lại còn yêu thích thơ văn, không mua hai lọ tặng người sao mà được! Ta cũng lấy hai lọ!”

Trước y quán Nhân Tâm nhất thời trở nên náo nhiệt.

Lọ trà thuốc trên bàn gỗ màu vàng thoắt cái đã hết nhẵn, A Thành chật vật đứng giữa đám đông: “Các vị công tử xin hãy đợi một lát, tiểu nhân đi lấy ngay, đừng chen, đừng chen mà….”

Hôm nay y quán Nhân Tâm náo nhiệt lạ thường, trong Hạnh Lâm đường cách đó không xa, Bạch Thủ Nghĩa đang tưới nước cho chậu hoa lan mới của mình.

U lan phân phức, nhã như quân tử. Bạch Thủ Nghĩa hài lòng thưởng thức một lát, bỗng nghe nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi Châu Tế trước quầy thuốc: “Đúng rồi, lão Châu, tiệm thuốc Nhân Tâm gần đây sao rồi.”

“Chẳng ra làm sao.” Châu Tế cũng cười nhạt: “Đỗ Trường Khanh mời một cô nương trẻ tuổi về làm đại phu chính, làm sao người ta có thể tín phục? Hắn làm thế là tự đập bảng hiệu của mình. Ta nghe đồn rằng từ sau khi nữ tử kia đến, chẳng ai còn tới y quán Nhân Tâm mua thuốc nữa. E rằng hắn không trụ được bao lâu nữa, cửa tiệm sẽ thực sự bị hủy trong tay hắn.”

Nghe vậy, khuôn mặt to tròn của Bạch Thủ Nghĩa nở nụ cười hả hê khi người khác gặp họa, nhưng vẫn bĩu môi làm bộ làm tịch: “Tên Đỗ đại thiếu gia này năm đó bị cha của hắn chiều quá hóa ngu rồi. Rõ ràng đã sang tuổi cập quan nhưng vẫn chẳng làm nên trò trống gì, tay không thể xách vai không thể khiêng, ngươi nói xem, một gian y quán tốt như thế, không ngờ lại bị hắn phá thành như vậy, đúng là tạo nghiệp.”

Hắn giả bộ thở dài, vừa đùa nghịch với lá hoa lan, vừa nói: “Nếu hắn bí quá, hàng xóm như ta có thể đưa tay giúp đỡ, mua lại y quán kia. Lần sau ông có thể đi hỏi hắn ta chuyện cửa tiệm, nhưng giá bây giờ sẽ không cao bằng giá ta đưa ra nửa năm trước…”

Đang mải nói chuyện, ngoài cửa chợt vang lên tiếng hét của tiểu nhị Văn Hựu: “Chưởng quầy, y quán Nhân Tâm….. y quán Nhân Tâm….”

Bạch Thủ Nghĩa ngước mắt lên, hỏi: “Y quán Nhân Tâm làm sao?”

“Có rất nhiều người tới trước cửa y quán Nhân Tâm!”

“Rất nhiều người?” Bạch Thủ Nghĩa giật mình, lòng thầm tính toán: “Lẽ nào nữ tử kia chữa chết người rồi, nên người nhà bệnh nhân tới gây chuyện?”

Nữ đại phu trẻ tuổi cho rằng mình có y thuật cao siêu, thực ra là không hiểu lại vờ hiểu, chữa chết người cũng là chuyện bình thường. Đỗ Trường Khanh những tưởng mình đã tìm được lối đi tắt, thực ra là tự tìm đường chết cho mình, không phải, tự rước phiền phức cho mình.

Bạch Thủ Nghĩa thầm nghĩ, nhưng vẫn chưa kịp cười thì đã thấy Văn Hựu úp úp mở mở nói: “Không phải ạ, nghe những người kia nói, bọn họ đi y quán Nhân Tâm mua trà thuốc.”

Một tiếng ‘bộp’ vang lên.

Nước tưới hoa vung vãi khắp đất.

Bạch Thủ Nghĩa cao giọng nói: “Ngươi nói cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play