Xung quanh trở nên yên tĩnh, Ngân Tranh bị giật mình bởi cơn rống giận xảy ra bất ngờ của Hồ viên ngoại, nàng vô thức nhìn về phía Lục Đồng ở trước quầy thuốc.
Lục Đồng đang chỉnh lại trà thuốc cũng dừng lại, nhưng vẻ mặt rất thờ ơ.
Ông lão này thì mặt hầm hầm, chòm râu dê vểnh lên vì tức giận, ông ta chỉ tay vào Đỗ Trường Khanh mà mắng tới tấp: “Đỗ Trường Khanh, y quán Nhân Tâm là di vật của lệnh tôn để lại cho ngươi, dù việc làm ăn của y quán không tốt, khoản thu không nhiều, nhưng đó cũng là thứ mà lệnh tôn ngươi cực khổ làm ra, sao có thể bị ngươi chà đạp như thế?”
Đỗ Trường Khanh ngỡ ngàng: “Cháu chà đạp gì cơ?”
“Nếu để cha ngươi ở dưới suối vàng biết được ngươi tìm một nữ tử trẻ tuổi về làm đại phu chính, ông ấy có thể nhắm được mắt sao?”
“Vì sao cháu không được tìm nữ tử trẻ tuổi về làm đại phu?” Đỗ Trường Khanh lấy làm khó hiểu: ” Trong y quán có đại phu chữa bệnh xinh đẹp, cha cháu tự hào còn không kịp ấy chứ. Cho dù ông ấy không thể nhắm mắt ở dưới suối vàng thì đó cũng là vì quá vui.”
“Ngươi!” Hồ viên ngoại tức điên, chỉ thẳng ngón tay vào Lục Đồng: “Cô nương trẻ tuổi thứ gì tốt không học, lại học mượn danh hành y để lừa người, ngươi đi mau, đừng tưởng rằng Trường Khanh trẻ người non dạ sẽ mắc mưu của ngươi.” Sau đó ông lại nói với Đỗ Trường Khanh: “Lão phu được lệnh tôn giao phó, quyết không trơ mắt nhìn ngươi hãm sâu vào bùn lầy!”
Sau khi ông ta nói xong những lời lộn xộn này, mọi người trong phòng đều trố mắt nghẹn lời.
Lục Đồng lập tức vỡ lẽ.
Hóa ra là Hồ viên ngoại nghĩ nàng là kẻ lừa đảo có rắc tâm xấu.
Sau một hồi trầm mặc, Đỗ Trường Khanh ho khan một tiếng, xấu hổ nói: “Thúc, Lục đại phu không phải kẻ lừa đảo đâu, nàng ấy thật sự là đại phu chính.”
“Ngươi từng gặp đại phu chính nào trẻ tuổi như vậy chưa?” Hồ viên ngoại đau đớn cùng cực nói: “Trường Khanh à, cháu để cô ta làm đại phu chính thì người khác sẽ nghĩ cháu thế nào? Họ sẽ chỉ nói rằng y quán của cháu lừa người không đến nơi đến chốn, tối tăm bẩn thỉu, vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa! Ta nói cháu hay….”
Một chén trà đặt trên bàn trước mặt ông.
Hồ viên ngoại giật mình.
Lục Đồng đứng thẳng người, nhìn Hồ viên ngoại rồi bình tĩnh nói: “Lão tiên sinh bị sưng loét miệng, đau như lửa đốt, bệnh này kị nhất là bực dọc buồn rầu, vì thế, dù có tức đến đâu thì ngài cứ uống chén trà ấm này để thanh nhiệt giải độc, nguôi giận trước đã.”
Hồ viên ngoại vô thức đáp: “Đa tạ.” Sau đó bưng trà lên uống, ông đột nhiên lấy lại phản ứng, trừng mắt với Lục Đồng: “Sao ngươi biết lão phu bị nhiệt miệng?”
Lục Đồng mỉm cười, không nói gì.
Đỗ Trường Khanh vội vàng lách qua người A Thành, ưỡn mặt ra nói: “Thúc à, cháu đã nói với người rồi, vị Lục đại phu này thật sự biết chữa bệnh, không phải phường lừa đảo. Trà thuốc trị chứng tắc mũi của người chính là do Lục đại phụ tự tay làm. Phải không A Thành?”
A Thành gật đầu lia lịa.
Điều này khiến Hồ viên ngoại thật sự rất bất ngờ. Ông quan sát Lục Đồng từ trên xuống dưới một lượt, nhìn nàng với vẻ ngờ vực: “Ngươi thật sự là đại phu?”
Lục Đồng gật đầu.
“Không thể nào.” Hồ viên ngoại ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Thiên tài y quan hiện giờ của viện Hàn lâm y quán cũng phải sau cập quán mới được chính thức hành nghề y, nha đầu ngươi mới bao lớn chứ, chẳng lẽ ngươi học đại vài chiêu mà đã ra đây dọa người? Vả lại, nữ tử hành y chẳng qua chỉ làm chút việc như đỡ đẻ, khám phụ khoa, còn làm đại phu chính như các lão y giả thì…….” Ông nhìn Đỗ Trường Khanh: “Trường Khanh à, Châu Tế trước đây từng làm ở y quán Nhân Tâm cũng phải qua tuổi nhi lập(*) mới bắt đầu làm đại phu chính đấy!”
(*) Cập quan: 20 tuổi. Nhi lập: 30 tuổi.
Một tiểu cô nương mười mấy tuổi và một lão đại phu hành y nhiều năm, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy người đầu tiên không đáng tin cậy.
Lục Đồng nghe vậy nhưng không hề bận lòng, nàng nói: “Lão tiên sinh tin hay không không quan trọng, ta sắp rời khỏi ThịnhKinh rồi.”
Nàng vừa dứt lời, cả Đỗ Trường Khanh và Ngân Tranh đều thảng thốt.
Hồ viên ngoại cũng ngạc nhiên không kém: “Gì cơ?”
Lục Đồng điềm nhiên nói: “Ta đi theo một danh y học tập. Sau khi sư phụ qua đời, ta vào kinh một mình để hành y giúp đời, tiếp nối di nguyện của sư phụ. Không ngờ mọi người lại đánh giá đại phu qua vẻ bề ngoài, không tin ta có thể làm được đại phu chính. Nếu ta đã không thể chiếm được lòng tin của mọi người, cũng không thể giúp y quán cải tử hoàn sinh thì đương nhiên không còn mặt mũi nào để ở lại đây.”
Nàng đi tới trước quầy thuốc, lấy mấy túi trà thuốc từ trong ngăn kéo ra, đặt trước mặt Hồ viên ngoại.
“Biết hôm nay viên ngoại tới lấy trà thuốc nên ta cố ý làm thêm mấy túi, trong này có tất cả mười túi trà thuốc, nếu dùng tiết kiệm có thể uống được hai tháng.” Lục Đồng nói: ” Ngày xuân hoa liễu còn dài, lão tiên sinh nhớ ít ra ngoài.”
Nàng nói chuyện với giọng điệu bình tĩnh, thái độ hòa nhã, không thấy nửa phần tức giận, điều này vô tình khiến cho Hồ viên ngoại sinh lòng áy náy, lại thấy tiểu cô nương này nhỏ nhắn yếu ớt, mềm mại như một chiếc lá rụng trong gió lạnh khiến Hồ viên ngoại bỗng nhiên dậy chí anh hùng, nhất thời quên mất dự tính ban đầu của mình, ông nói: “Vớ va vớ vẩn! Ai nói ngươi không đáng tin cậy?”
Ngân Tranh thầm trợn trắng mắt.
Hồ viên ngoại thở dài: “Một tiểu cô nương như ngươi mà dám một mình lên kinh, đây là dũng. Sẵn sàng kế thừa di nguyện của sư phụ, là nghĩa. Sẵn lòng hành y cứu đời, chữa bệnh cho mọi người, là đức. Người sống có nghĩa có tình, có đức có dũng, chẳng lẽ không đáng tin cậy ư? Chỉ với tấm lòng này đã của mình, thì ngươi đã nổi trội hơn khối người!”
Lầy này, ngay cả Đỗ Trường Khanh cũng không nhịn được mà trợn trắng mắt.
Hồ viên ngoại lại nhìn vào Lục Đồng, giọng điệu có chút lưỡng lự: “Lục đại phu, nếu ngươi đi thật rồi, vậy thì trà thuốc…”
“Trà thuốc đương nhiên là không làm nữa.” Lục Đồng nói: “Mà ta cũng không bán phương thuốc này.”
“Vậy thì sao mà được!” Hồ viên ngoại nhảy dựng lên, lần này ông ta thật sự cuống rồi, vội nói: “Uống trà thuốc này giúp bệnh tắc mũi của ta đỡ hơn hẳn, đã hai ngày liên tiếp mũi ‘đắp đê’, bình thường chỉ cần hoa liễu bay là nước mũi ta sẽ chảy thành sông. Lục đại phu, trà thuốc nhất định phải tiếp tục bán, ngươi cũng không thể rời khỏi Thịnh Kinh!”
Lục Đồng không nói gì.
Đỗ Trường Khanh xen vào đúng lúc, thở dài nói: “Đều tại tiệm thuốc này của cháu không có tiếng tăm gì cả, dù Lục đại phu duyên dáng mỹ miều, nhưng không một ai chịu tin trà thuốc chúng cháu bán có tác dụng. Nếu như được một người có uy tín, có quan hệ tốt với nhiều người bằng lòng dẫn khách cho chúng cháu thì tốt biết mấy. Tiếc rằng cháu chỉ quen mấy tên ăn chơi đàn đúm, danh tiếng bại hoại….”
Hồ viên ngoại đột nhiên sững người.
Đỗ Trường Khanh lại dẫn dắt: “Nhắc mới nhớ, mấy hôm nữa là hội hoa đào rồi….”
Hồ viên ngoại nhảy cẫng lên, cầm lấy túi trà thuốc đặt trên bàn rồi cắm đầu cắm cổ đi ra ngoài, chỉ kịp nói một câu: “Lão phu biết rồi, yên tâm đi, Lục đại phu, mười ngày, trong vòng mười ngày, trà thuốc trị tắc mũi này của ngươi chắc chắn sẽ vang danh khắp Thịnh Kinh!”
Đỗ Trường Khanh khoanh tay trước ngực, dõi theo bóng lưng đang vội vã rời đi của ông, lắc đầu nói: “Lão già bảo thủ này lúc nào cũng nôn nóng như vậy, chả trách lại bị nhiệt miệng.”
Lục Đồng lại quay về ngồi trước quầy thuốc, A Thành lấy làm khó hiểu, nhìn lọ thuốc chất lên như tòa tháp nhỏ trên bàn gỗ mà không nhịn được hỏi: “Lục đại phu, chẳng phải trà thuốc trị tắc mũi còn nhiều lọ như vậy ư? Vì sai vừa nãy người phải lừa Hồ viên ngoại rằng chỉ còn mười túi thôi.”
Đỗ Trường Khanh đá một phát vào mông cậu chàng, mắng: “Ngu ngốc, không nói như vậy thì lão già cổ hủ sẽ sốt ruột sao?”
Hắn hừ một tiếng: “Đừng tưởng rằng ông ấy tốt bụng nên mới giúp đỡ chúng ta, ông ấy chẳng qua là sợ sau này không còn trà thuốc để uống nên mới làm vậy thôi. Nhưng mà Lục đại phu….” Hắn nhìn vào Lục Đồng, nháy mắt với nàng: “Cô cũng chẳng kém gì, nói dăm ba câu, lấy lui làm tiến mà đã khiến cho lão già kia trở nên nôn nóng.”
“Cô nương…” Ngân Tranh hơi lo lắng: “Vị Hồ viên ngoại kia thật sự sẽ mang khách tới mua trà thuốc ư?”
Lục Đồng mỉm cười: “Tất nhiên rồi.”
Hai hôm sau là ngày hội hoa đào của Thịnh Kinh.
Một nhà nho phong nhã như Hồ viên ngoại nhất định sẽ nhàn dư quan cảnh, kỳ đình hoán tửu, lúc Hồ viên ngoại sau khướt giữa chúng bạn sẽ kể ra chuyện trà thuốc trị tắc mũi, chắc chắn sẽ khiến mọi người tò mò.
(*) Nhàn dư quan cảnh, kỳ đình hoán tửu: Hai câu thơ trong bài thơ 琐窗寒·寒食 của Chu Bang Ngạn. Ông là từ nhân nổi tiếng trong cuối thời kỳ Bắc Tống, được người đời tôn xưng là “Tống từ tứ đại gia” (Bốn tác gia lớn trong thể loại từ đời Tống). Hai câu thơ trên nói về thú vui tao nhã của nho sĩ đương thường, nhàn nhã du ngoạn, đánh cờ thưởng rượu trong đình.
Có đôi khi, những văn nhân nói ra còn có tác dụng hơn cả những chiêu bài xinh đẹp.
“Cứ đợi đã.” Nàng nhẹ nhàng nói: “Hai ngày sau sẽ rõ.”