Trong chớp nhoáng, suy nghĩ trong đầu Trưởng Tôn Hi náo loạn.
Không tốt, không tốt! Nếu Nguyễn Lục Nhi cố ý tìm Phó Tư Nhạc tới, vậy chứng minh được, Phó Tư Nhạc này không giống Nam Cung ma ma cao tuổi sợ phiền phức kia, hơn nửa chắc chắn không thể bảo bọc cho mình.
Mặc dù nói ngọc bội là do cữu cữu cho, cũng không được.
Làm sao bây giờ?
Trưởng Tôn Hi nhìn ngọc bội trong tay, muốn ném, lại không biết ném hướng nào, lòng không khỏi nóng như lửa đốt. Tiếng bước chân bên ngoài dần dần đến gần, tựa như đang đi lên bậc thang, nguy cơ tình thế như tên đã lên dây!
Chỉ nghe "kẽo kẹt" một tiếng, cửa phòng bị người đẩy ra.
Ngay sau đó, vài cung nữ ùa vào, phục sức giống nhau, tóc búi, cụp mi rũ mắt, xếp thành hai hàng trái phải, đều khoanh tay không nói.
Trong ánh sáng, Nguyễn Lục Nhi đi theo một nữ tử mặc cung trang tiến vào.
Trưởng Tôn Hi từ bàn trang điểm đứng lên, nhang chóng lùi lùi về sau bình phong, vừa quay đầu, lại phát hiện mình đã không còn đường lui. Hai bên thái dương đã có mồ hôi lạnh toát ra, người không thoải mái, không khỏi giơ tay xoa xoa thái dương.
Đột nhiên, trong đầu nàng hiện ra một chủ ý lớn mật.
Nếu Nam Cung ma ma không muốn nháo lớn chuyện, hơn nữa, còn nói chưa từng thấy miếng ngọc bội dương chi này, như vậy... có phải mình cũng có thể "Chưa từng thấy" không? Có chết cũng không nhận... liều chết một lần vậy.
Nàng kia nhàn nhạt nói: "Các ngươi canh ở cửa" Thanh âm dịu dàng thanh lệ, lại lộ ra vài phần uy nghiêm, "Không có ta phân phó, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào quấy rầy."
Nghe âm thanh, cư nhiên là một nữ tử trẻ tuổi.
Trưởng Tôn Hi không khỏi có vài phần ngoài ý muốn.
Nàng vốn cho rằng, có thể làm được Tư Nhạc của một trong hai mươi bốn tư, hơn phân nửa phải là người có tuổi không khác gì Nam Cung ma ma, vì sao âm thanh lại trẻ như vậy? Đám người tiến vào, nhịn không được nhìn qua.
Dẫn đầu đi trước, là một nữ tử ước chừng mười tám, mười chín tuổi mặc cung trang, áo khoác dài hoa văn hoa cúc, thắt lưng màu lam, rất xứng với váy dài màu nguyệt sắc, rất có vài phần hương vị hoa cúc.
Quả nhiên là rất trẻ.
Chờ về sau khi Trưởng Tôn Hi quen thuộc sáu cục hai mươi bốn tư, mới biết được vị Tư Nhạc Phó Trinh trước mắt này quả thật không tầm thường.
Nàng mười ba tuổi tiến cung làm nữ quan, không đến một năm thăng chức Chưởng Nhạc, ba năm thăng chức Điển Nhạc. Bởi vì tinh thông âm luật, tài hoa xuất chúng, vũ khúc biên soạn linh khí hơn người, mấy năm gần đây vũ khúc ca múa trong cung, phần lớn đều do nàng biên soạn, rất được quý nhân trong cung yêu thích.
Tiết Vạn Thọ năm trước, Phó Trinh bố trí một khúc [Cửu Thiên Huyền Nữ nghê thường vũ].
Hoàng thượng xem xong long tâm đại duyệt, miệng vàng lời ngọc, "Trẫm đăng cơ đã được hơn mấy chục năm, cũng đã xem qua mấy trăm vũ khúc, duy chỉ có vũ khúc hôm nay thật không giống người thường". Truyền Phó Trinh đến hỏi, đối đáp không kiểu ngạo không siểm nịnh, tự nhiên hào phóng, thánh tâm càng vừa lòng, cho nên khâm điểm nàng làm Chính lục phẩm Tư Nhạc.
Lúc ấy Phó Trinh mười tám tuổi, chính là Tư Nhạc trẻ tuổi nhất từ khi khai quốc đến nay.
Vài vị Tư Nhạc cùng phẩm cấp với nàng, cùng với nhóm Điển Nhạc, Chưởng Nhạc bên dưới, trẻ tuổi có hơn ba mươi người, lớn tuổi có gần hơn nửa trăm, đại bộ phận đều là tư lịch trắc trở trúc trắc mà đi lên, xưa hoàn toàn đâu bằng nay.
Giờ phút này, Phó Trinh đoan trang ngồi xuống trên ghế dựa, mở miệng hỏi: "Có người nói ngươi tư tàng ngọc bội nam tử, có việc này không?"
Tuy rằng tính toán chống chế, nhưng cũng đã tính toán đến hậu quả vạn nhất không giấu được, ít nói luôn sai ít.
Phó Trinh thấy nàng không trả lời, cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: "Nghĩ đến ngươi e lệ, hỏi cũng không hỏi ra được cái gì. Phàm là việc gì cũng phải có chứng cứ rõ ràng, ta không thể nào khơi khơi định cho ngươi một tội danh được" Chỉ cung nữ bên người, "Các ngươi lục soát phòng một lần, nhìn cẩn thận, đừng bỏ sót vật nhỏ."
Vài cung nữ lĩnh mệnh kiểm tra.
Một trận sột soạt lục xét, ngăn tủ, ngăn kéo, giường đệm, mỗi một chỗ, đều được tỉ mỉ kiểm tra, thậm chí dưới giường cũng không bỏ qua, cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.
"Không có."
"Cũng không có ngọc bội dương chi"
Nguyễn Lục Nhi nghe xong có chút sốt ruột, vội nói: "Phó Tư Nhạc, ngọc bội dương chi của nam nhân ta chính mắt nhìn thấy! Trong khoảng thời gian này nàng cũng không ra khỏi phòng, ngọc bội khẳng định còn trong phòng. Nếu không tìm thấy, đó chính là...." Giơ tay chỉ nói "Đang giấu trên người nàng!"
Trưởng Tôn Hi cúi đầu, mắt hiện lên tia lãnh quang.
Mình và Nguyễn Lục Nhi cũng không có thâm thù đại oán, bất quá chỉ có một ít khúc mắc, vậy mà nàng một hai phải dồn mình vào chỗ chết! Nếu hôm nay mình bởi vậy mà chết, xem như mình xui xẻo. Nếu may mắn thoát chết, nhân tình này... tự nhiên sẽ tìm cơ hội "báo đáp" cho nàng. Cái gọi là có ân báo ân, có oán tự nhiên phải báo oán.
Nguyễn Lục Nhi kêu lên: "Soát người! Chỉ cần giáp mặt soát người, nhất định có thể tìm ra ngọc bội"
Phó Trinh bỗng nhiên đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Nếu như thế, các người đều thoái lui ra phía sau bình phong đi. Trưởng Tôn nữ quan tự mình cởi y phục, ta tự mình soát, nhất định sẽ giáp mặt kiểm tra rõ ràng."
"Vất vả Phó Tư Nhạc" Nguyễn Lục Nhi phát ra nụ cười đắc ý, khom người lui về phía sau.
Các cung nữ cũng nhanh chóng thối lui đến phía sau bình phong.
Phó Trinh ngước mắt nhìn qua, "Đều là nữ tử, ngươi cũng không cần quá mức ủy khuất" Hướng bên cạnh chỉ chỉ, "Ngươi cởi y phục ra, đặt lên bàn"
Lúc này đây mình có thể may mắn tránh thoát sao? Tim Trưởng Tôn Hi bang bang đập loạn, thậm chí có thể cảm giác được, phía sau lưng mình đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, ướt cả sau lưng, dính dính rất là không thoải mái.
Âm thanh Phó Trinh không vui "Như thế nào? Muốn ta tự mình động thủ?"
Trưởng Tôn Hi cắn cắn môi, nâng tay lên, bắt đầu cởi từng món từng món y phục trên người. Trước mắt đang là Thu Đông, càng cởi càng lạnh, khi cởi đến cuối cùng chỉ còn một tầng áo đơn, không khỏi rùng mình. Nàng run run rẩy rẩy, ủy khuất nói: "Lại cởi... sẽ không còn cái gì nữa."
Ý đồ hấp dẫn tầm mắt đối phương, tạo thành ảo giác ngọc bội được giấu bên trong áo đơn.
"Không có cũng phải cởi!" Nguyễn Lục Nhi phía sau bình phong nghe được kêu lên: "Một món cũng không được lưu! Nhất định là giấu ở trên người nàng!"
Trưởng Tôn Hi cắn cắn môi, giơ tay xốc áo đơn phấn hồng của mình lên.
"Từ từ" Phó Trinh nhíu nhíu mày, thanh âm hơi mang theo vài phần xấu hổ, "Áo đơn không cần cởi, ta lục soát cách y phục là được" Vẫy vẫy tay, "Ngươi lại đây, đứng thành thật đừng nhúc nhích."
Trưởng Tôn Hi chậm rãi đi qua.
Trong lòng nguyện cầu, hy vọng vận khí của mình tốt.
Kỳ thật nàng cũng không sợ đối phương lục soát trên người mình, bởi vì căn bản trên người nàng cũng không có đồ vật, bất quá nhiều lắm là bị đối phương sờ sờ mấy cái mà thôi. Nhưng trên mặt cũng không dám biểu lộ cảm xúc, chỉ làm thần sắc ủy khuất bị người oan uổng, một bộ dạng giận mà không dám nói, mặc cho đối phương tìm tòi.
Nhưng mà ngoài dự đoán chính là, Phó Trinh không có động thủ.
Trưởng Tôn Hi đợt một lát, trong lòng kinh ngạc, không khỏi ngẩng đầu nhìn đối phương.
Sắc mặt Phó Trinh lạnh nhạt, nhìn thẳng búi tóc nàng không chớp mắt, cặp mắt kia sáng thanh trong suốt như nước suối, lăng liệt tựa như có thể nhìn thấu mọi thứ!
Tâm Trưởng Tôn Hi lạnh lẽo.
Phó Trinh mở miệng, "Đánh tan tóc trên đầu ra"
Thân thể Trưởng Tôn Hi cứng đờ, như bị rót chì, hoàn toàn không thể nhúc nhích
Sau mặt bình phong, Nguyễn Lục Nhi đắc ý ồn ào "Đúng! Bên trong tóc cũng phải lục soát, ngàn vạn lần không thể bỏ sót" Khẩu khí kia, tràn đầy vui sướng khi người gặp họa không chút nào che lắp, sung sướng bỏ đá xuống giếng.
Phó Trinh nhăn nhăn mày, "Ngươi yên tĩnh cho ta"
Nguyễn Lục Nhi tức khắc ngậm miệng.
Phó Trinh thấy Trưởng Tôn Hi trước sau không động thủ, dứt khoát thay nàng rút trâm ngọc, tóc tan. Tóc đen nhánh như mây, phảng phất như thác nước trút xuống dưới, càng tôn thêm mắt ngọc mày ngài của nàng, mặt mày như họa, dường như lung linh mềm mại động lòng người, đẹp đến làm cho người ta kinh diễm.
Không khỏi nhớ tới những lời suy đoán của Nguyễn Lục Nhi, ngọc bội dương chi có khả năng là do thái tử tặng cho Trưởng Tôn Hi, vậy mà..., nàng nhịn không được cũng tin vài phần.