Chuông cảnh báo vang lên trong lòng Trưởng Tôn Hi!
Nữ tử cất giữ đồ vật nam nhân là điều tối kị, càng không cần phải nói, hiện giờ vẫn đang ở trong hoàng cung cấm vệ nghiêm ngặt, tội danh này càng tăng thêm một bậc. Tuy nói Nam Cung ma ma đã cảnh cáo Nguyễn Lục Nhi, kêu nàng không được gây chuyện. Nhưng khó bảo toàn rằng nàng sẽ không vì những cái tát kia mà nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Rốt cuộc ngọc bội của nam tử chính là chứng cứ thực tế, đến lúc đó giả sử Nam Cung ma ma muốn giấu giếm, cũng không cứu được mình. Vạn nhất chuyện này nháo lớn, hủy hoại thanh danh trong sạch của mình, khẳng định khó giữ tính mạng!
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, lại không biết ngăn cản Nguyễn Lục Nhi như thế nào.
Nguyễn Lục Nhi thấy nàng trầm mặc không nói, ngược lại thấy khó hiểu.
Nghiêng đầu, cười lạnh, "Ta hiểu, ngươi cho rằng mình là thân thích phủ công chúa, ta cũng không dám cáo trạng ngươi? Phi, mơ mộng hão huyền!" Thanh âm châm chọc, "Chỉ sợ loại trừ đồ sao chổi như ngươi, không có người chướng mắt, trưởng công chúa điện hạ cùng thái tử phi còn muốn cảm tạ ta đó chứ!"
Trong lòng Trưởng Tôn Hi nhanh chóng cân nhắc đối sách.
Nguyễn Lục Nhi đắc ý dạt dào nói: "Hiện tại bên ngoài đang truyền nhau, ngươi nha, căn bản là không được phủ công chúa để ý."
Rốt cuộc nếu dựa vào thân phận Phần Quốc công chúa, Trưởng Tôn Hi căn bản không cần tiến cung.
Hơn nữa mấy ngày trước đây Thái tử phi truyền triệu nàng đi qua, ngoài mặt nói là nhớ biểu muội, có quỷ mới biết mục đích chân thật là gì? Trưởng Tôn Hi kia trở về liền tự sát, ha hả, hơn phân nửa là do bị Thái tử phi nhục nhã rồi, nhưng cố tình nàng không chết được. Trước mắt mình có sẵn một tội danh diệt trừ nàng, kẻ không được lòng hơn phân nửa người ở đây. Mà nếu lấy được lòng của Phần Quốc trưởng công chúa và thái tử phi, nói không chừng, còn có kỳ ngộ đang chờ mình đó.
Nguyễn Lục Nhi càng nghĩ càng đắc ý, khiêu khích nhìn qua.
Trưởng Tôn Hi lại không hoảng loạn như nàng tưởng tượng, mà là nhàn nhạt nói, "Ta khuyên ngươi, đừng xằng bậy gây sự thì tốt hơn" Nàng chậm rãi gợi khóe miệng lên, "Nếu không...., chỉ sợ ngươi xảy ra gì cũng không biết đâu"
Nguyễn Lục Nhi ngạc nhiên, "Ta nói còn chưa rõ sao?"
Trưởng Tôn Hi nâng tay lên, nhìn ngọc bội dương chi trắng tinh kia, "Dù sao trên mặt cũng không có khắc tên, trời biết là của ai? Nếu là đồ vật tìm được trong phòng chúng ta, tự nhiên có khả năng là ta làm rơi, hoặc cũng có khả năng..." Trưởng Tôn Hi ý vị liếc nàng một cái, "Là của ngươi rơi!"
"Ta làm rơi?" Nguyễn Lục Nhi phản ứng lại, tức khắc giống như mèo bị dẫm đuôi, giậm chân thét chói tai, "Ngươi đánh rắm! Ngươi lén giấu đồ vật nam nhân, còn muốn cắn ngược lại ta? Ngươi ngậm máu phun người!" Tức giận đến đỏ mặt, "Hừ! Từ sau khi ta tiến cung cũng không đi ra ngoài, tới đâu gặp được dã nam nhân? Còn ngươi, mấy ngày hôm trước còn...."
Ý niệm hiện lên, trong lòng đột nhiên có suy đoán lớn mật khác.
Đúng vậy, mấy ngày trước Trưởng Tôn Hi mới ra cung, khẳng định khi đó lén gặp nam nhân, giữ lại ngọc bội. Mà sau khi nàng trở về liền tự sát.... Vì sao? Hơn phân nữa là vì nam nhân kia không thể cưới nàng, trong lòng không có điểm hi vọng.
Mà mấy ngày nàng ra khỏi cung, nếu không phải ở phủ Phần Quốc công chúa, thì cũng chỉ có thể ở tại Đông cung.
Hay là có khả năng, nam nhân kia.... Là Thái tử?
Bởi vì Trưởng Tôn Hi lén gặp thái tử, thái tử tặng nàng khối ngọc bội làm tín vật, kết quả bị thái tử phi phát giác. Thái tử phi đối với việc vô sỉ này của biểu muội vô cùng tức giận, liền quở trách nàng. Thậm chí Trưởng Tôn Hi còn khẩn cầu biểu tỷ một nhà thêm thân, xin làm thị thiếp của thái tử, cuối cùng sự tình không thành, cho nên trong lòng căm hận thành tự sát.
Nguyễn Lục Nhi giương mắt nhìn qua.
Phi! Yêu khí dày đặc, rõ ràng chính là gương mặt hồ ly tinh.
Cho nên trong lòng càng cân nhắc, càng cảm thấy mình đã phát hiện được bí ẩn chân tướng, không khỏi cười lạnh, "Ai nha nha, thân muốn leo lên cao nhưng không thành, cho nên...." Quơ quơ ngọc bội trong tay, "Chặc chặc, lẩn quẩn trong lòng."
Thình lình, Trưởng Tôn Hi đột nhiên bước nhanh đến, đoạt ngọc bội trở về! Sau đó liên tục lui về phía sau vài bước mới dừng lại, nhàn nhạt nói: "Thứ này, vẫn nên trả về chủ nhân thôi."
Nguyễn Lục Nhi kinh sợ.
Nàng không ngờ tới, một Trưởng Tôn Hi luôn mong manh yếu đuối nũng nịu, cư nhiên lại có mặt đanh đá như vậy? Trừng lớn đôi mắt nhìn bàn tay trống rỗng, ngẩn ra một lát, quên mất hết lời nói: "Ta liều mạng với ngươi!"
Trưởng Tôn Hi sao có thể để nàng bắt lấy? Động tác linh hoạt, xoay một vòng quanh bàn né tránh.
Nguyễn Lục Nhi duỗi tay với không được người, tức giận, lại nói, "Ngươi đứng lại cho ta! Đứng lại!" Hết sức truy đuổi quanh bàn, ngược lại vướng vào ghế, đau đến nỗi nàng nhe răng nhếch miệng, "Ai da, ai da! Đau..." Cắn răng bò dậy, còn muốn đuổi theo, "Hôm nay ta không để yên cho ngươi..."
"Phanh!" Cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang lớn.
Bên ngoài trời đã sáng.
Nam Cung ma ma xanh mặt đứng ở cửa, khiển trách: "Sáng sớm hai người các ngươi phát điên cái gì đây?"
"Ma ma...." Nguyễn Lục Nhi sửa lại hành động thô lỗ vừa rồi, khập khiễng, ủy khuất vô hạn đi qua, "Ma ma người tới phân xử đi. Vừa rồi Trưởng Tôn nữ quan tỉnh lại, ta giúp nàng dọn dẹp giường đệm, kết quả phát hiện được một miếng ngọc bội dương chi. Ta nhìn, hình dáng giống như vậy của nam nhân...."
Nam cung ma ma vừa nghe hai chữ "nam nhân", sắc mặt đại biến, "Ngọc bội nam nhân?"
"Đúng vậy" Nguyễn Lục Nhi căm giận nói, "Ta hỏi nàng, ngọc bội là từ đâu mà đến? Nàng không chịu nói. Ta thấy không ổn, liền định mang ra ngoài nói cho ma ma xử trí" Làm bộ lau nước mắt, "Nàng nóng giận, cho nên đuổi theo ta, không cho ta ra ngoài"
Trưởng Tôn Hi nghe nàng nói hươu nói vượn, tuy rằng bực bội nhưng cũng không mở miệng giải thích. Rốt cuộc ngọc bội nam nhân là vật chứng thực tế, nếu mình cứ cãi suông cũng vô dụng. Tiếp tục tranh cãi chỉ sẽ chọc cho Nam Cung ma ma càng thêm bực bội.
Mà trước mắt, khuôn mặt Nam Cung ma ma đã đen như trời sắp mưa đến.
Lén giữ đồ là tội danh lớn như thế nào! Có một chút sai lầm là vạn kiếp bất phục. Nếu nháo lớn sự tình, không chỉ là Trưởng Tôn Hi không thể chết già, chính mình là ma ma phụ trách giáo dẫn nhóm nữ quan, cũng sẽ xúi quẩy chung.
Lập tức trầm mặt hỏi: "Ngọc bội đâu? Lấy ra"
Tim Trưởng Tôn Hi đập loạn một trận, không muốn đưa, nhưng lại không có biện pháp giấu kín. Nếu có chết cũng không đưa, Nam Cung ma ma nhất định sẽ soát người, đến lúc đó càng thêm chọc giận đối phương.
Nguyễn Lục Nhi khơi lớn lửa nói: "Như thế nào? Nam Cung ma ma nói ngươi cũng không nghe?"
Trưởng Tôn Hi do dự mãi, cuối cùng hết cách chống chế, chỉ có thể đưa ngọc bội ra.
Nam Cung ma ma cầm trong tay, nhìn kỹ, cả kinh nói: "Này..., đây là từ đâu mà có?" Tức giận đến gân xanh trên thái dương cũng nhảy loạn, "Khi các ngươi vào cung, đều luôn được kiểm tra, tuyệt đối không được mang đồ nam nhân tiến cung. Ngươi đây là muốn làm gì?" Tức giận khiển trách, "Nói! Đây là ai cho ngươi?"
Nguyễn Lục Nhi lại châm thêm dầu vào lửa, thúc giục nói: "Đúng vậy, mau nói rõ a"
Vẻ mặt Trưởng Tôn Hi ủy khuất, "Cữu cữu cho"
Mấy ngày hôm trước, không phải nguyên chủ bị thái tử phi triệu kiến, đi qua phủ Phần Quốc trưởng công chúa sao? Nếu là cữu cữu thấy cháu ngoại gái, ban thưởng một miếng ngọc bội dương chi, qua loa đại khái cũng có thể nói được. Tuy cữu cữu cũng là nam nhân, mang đồ vật hắn tiến cung cũng không thích hợp, nhưng so với ngoại nam còn tốt hơn. Huống hồ liên quan đến Phần Quốc phò mã, Nam Cung ma ma khẳng định không dám dễ dàng xử quyết mình, tất nhiên phải bẩm báo.
Hy vọng lương tâm của vị cữu cữu kia còn chưa hết, nói không chừng, còn có thể cứu vớt được tính mạng của mình.
"Phần Quốc phò mã cho?" Quả nhiên, Nam Cung ma ma ngơ ngẩn.
Nguyễn Lục Nhi cũng giật mình, tiện thể lại khó thở, tức giận nói: "Ngươi nói cữu cữu ngươi cho, hay là dã nam nhân bên ngoài cho, ai biết được? Ngươi nói đông nói tây, còn không nói sự thật ra..."
"Ngươi câm miệng!" Nam Cung ma ma gào to một tiếng, "Ngươi sợ mạng ngươi quá dài, có phải không? Sợ thiên hạ không loạn đúng không, hả?"
Nguyễn Lục Nhi ủy khuất nói: "Ta cũng nói đâu có sai!"
Tâm Trưởng Tôn Hi khẽ buông lỏng, nhìn dáng vẻ, hình như Nam Cung ma ma cũng không muốn nháo lớn sự tình.
Nam Cung ma ma lạnh mắt nhìn về phía nàng, trầm giọng nói: "Hiện giờ ngươi ở trong cung, mặc dù đồ kia là do cữu cữu ngươi cho, nhưng cũng là chuyện cấm kỵ, tuyệt đối không thể lưu lại!
"Dạ" Trưởng Tôn Hi kính cẩn nghe theo giáo huấn.
Chỉ mong sự ngoan ngoãn của mình, có lẽ sẽ có đường chuyển biến sự tình.
Sắc mặt Nam Cung ma ma âm trầm, cân nhắc một lát, sau đó nói: "Mấy ngày nay ngươi ở trong phòng thêu thùa đi, chờ đến khi làm xong, đưa cho thái tử phi bên kia" Hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, đưa ngọc bội cho nàng, "Thuận tiện cũng đưa cho cữu cữu ngươi một phần"
Ý tứ là, tìm cơ hội đưa ngọc bội ra khỏi cung đi.
Trưởng Tôn Nghi nghe xong hiểu được, vội vàng nói: "Ta nghe ma ma"
Nguyễn Lục Nhi lại nóng nảy, "Ma ma, ma ma! Cất giấu đồ vật nam nhân chính là tội lớn a. Người không thể để nàng lừa như vậy được, nếu có người phát hiện, chúng ta cũng sẽ không xong a!"