Từ Hạo ngủ một giấc, lúc ăn điểm tâm nghĩ nghĩ, có lẽ mình phải lên kế hoạch một chút.
Cuộc sống nằm ở việc kinh doanh, Từ Hạo hiểu ý nghĩa thực sự của câu này quá trễ.
Ờ nhà nghỉ ngơi mấy ngày. Từ Hạo không đi đâu hết, mỗi ngày đều dùng máy tính lên mạng tra cứu đủ loại tài liệu, sau khi hiểu chút trọng tâm và hiện trạng xã hội, dần dần tiếp nhận sự thận mình đã trở về thời niên thiếu.
Vị thành niên cũng có cái tốt có cái không tốt, tốt ở chỗ là tuổi trẻ dù sao cũng chịu áp lực được, không tốt chính là quá trẻ, hiện tại còn rất nhiều chuyện mình không làm chủ được, bị hạn chế
Ví dụ, đi học.
Chắc chắn là phải đi rồi.
Ngày khai giảng, sáng sớm ba cậu tìm tài xế lái một chiếc SUV Mercedes khiêm tốt đưa cậu đến đầu đường rồi rời đi. Khi Từ Hạo mặc đồng phục học sinh đen trắng đứng trước cổng trường R, cảm giác đúng là không thể tin nổi.
Mặc dù cả học kỳ lớp 11 anh không giao du nhiều, nhưng Từ Hạo vẫn có cảm tình với ngôi trường mình đã từng theo học hai năm rưỡi.
Nói sao nhỉ, tiểu học thì không nhớ lắm, trung học cơ sở thì chơi bời lêu lổng, không có gì đáng nói. Duy chỉ có lên trung học phổ thông, bắt kịp tuổi 16, 17, chưa đến tuổi trưởng thành, làm chuyện người lớn, cảm giác thanh xuân chợt ào tới.
Nói đi cũng phải nói lại, Từ Hạo sớm không sánh bằng năm đó nữa rồi, dựa vào EQ quen thuộc mà mấy người trưởng thành như anh đã quen dùng, muốn nhanh chóng hòa nhập vào bầu không khí trong trường R, kết thân với mấy người bạn thì cũng được, không phải chuyện gì khó khăn cả.
Nhưng khó cái là, nếu để cho Từ Hạo một người trưởng thành trở lại trường trung học, quan trọng là phải trải qua kỳ thi đại học một lần nước, Từ Hạo thật sự cảm thấy không còn tí sức lực nào.
Trước mắt, ngoại trừ tiếng Anh tạm qua ải, thì mấy môn toán hóa mấy năm trời chưa đụng lại, kiến thức cũng rơi rớt, may mà về lại lớp 11, nếu bây giờ mà đi thi đại học liền thì không chừng bản thân còn chả đạt được một nửa điểm số năm đó mình thi nữa kìa, đến lúc đó còn thành với tích cái nỗi gì, lập tức để ba mẹ đưa anh ra nước ngoài cho xong.
Nhưng du học cũng không có gì không tốt, Từ Hạo nghĩ ngợi lung tung. Cho dù ra nước ngoài, thì hoàn cảnh lần này với trước đó không giống, lúc đó anh bị ép đi, không khác gì bị lưu đày, lần này anh chủ động đi, ra ngoài thì học thêm, vậy là có động lực ngay.
Từ Hạo vừa cân nhắc, cảm thấy việc du học này là một ý kiến hay, vừa cố gắng giả nai, đeo cặp sách đi vào trường học.
Khuôn viên trường là khuôn viên cũ, nhưng các tòa nhà cũ trong khuôn viên trường đã được cải tạo, sơn giống như loại sơn trên các tòa nhà mới phái sau, khiến phong cách tổng thể của chúng trông rất hiện đại. Từ Hạo không hỏi đường, đi thẳng lên lầu hai, đứng trước cửa lớp 12, định đợi giáo viên chủ nhiệm đến. Đúng lúc này có một nữ sinh đi vào lớp, Từ Hạo gọi với, “Cậu này, cho hỏi chút, chúng ta bắt đầu tiết tự học lúc mấy giờ vậy?”
Từ Hạo mười sáu tuổi vóc người cao cao, tuy rằng da dẻ không trắng như hồi nhỏ, nhưng thoạt nhìn vẫn là thanh niên tuấn tú. Anh bây giờ đã sớm bỏ đi giọng nhà quê kia, lời nói cử chỉ rất hào phóng, lúc nói chuyện còn tương đối lịch sự, khiến cô gái kia hơi đỏ mặt, ngó trái ngó phải nói, “Cái đó, là bảy rưỡi sáng, giáo viên sắp tới rồi, cậu lớp mấy, tới tìm ai à?”
Từ Hạo nghiêm túc trả lời cô, “À không phải, tớ là học sinh mới, chờ giáo viên tới sếp chỗ, không còn việc gì nữa, cậu đi trước đi, sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn.”
Nữ sinh kia vừa nghe đã cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nói gì. sau khi trở về chỗ ngồi, giống như vô tình liếc về phía Từ Hạo đứng ngoài cửa vài lần.
Vẻ mặt Từ Hạo thoải mái, đeo cặp sau lưng, tựa vào tường cửa, tuy là bạn học cùng lớp, nhưng khiến cho người ta hơi xấu hổ là, Từ Hạo thật sự không nhớ tên cô gái này là gì.
May mà, nhìn cảnh huống trước mắt thì anh là người mới tới, không biết tên người ta cũng là chuyện bình thường.
Không lâu sau, giáo viên chủ nhiệm đến.
Chủ nhiệm lớp là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, bởi vì đã chào hỏi trước, chủ việc lớp cũng có công việc, chỉ dặn dò Từ Hạo mấy câu rồi bảo anh vào lớp, để Từ Hạo giới thiệu sơ lược bản thân, rồi chỉ vào chỗ trống gần cửa sổ ở hàng thứ hai phía sau lớp, đó là chỗ ngồi của Từ Hạo.
Từ Hạo không ý kiến, xách cặp đi qua
Đợi anh ngồi xuống, đánh giá người bên cạnh, chao ôi, ngạc nhiên chưa, người quen thật nè.
Sắp xếp lớp học là một hàng duy nhất, tổng cộng ba người, vì vậy chỗ ngồi của mọi người rất rộng rãi, không ngồi chung bàn, nên không thấy đông đúc chút nào.
Mà người ngồi ở hàng bên cạnh Từ Hạo, hai chân thon dài gác một bên, nửa trên là đồng phục sinh kéo khóa một nửa, bên trong là chiếc áo màu đen cổ cao, tay áo sắn sàng tới thoải mái, mặt quá mạnh đẹp trai, chỉ là vẻ mặt lạnh lùng, mặc dù còn trẻ, nhưng vẫn tỏa ra khí chất người lạ cấm gần.
tay lộ ra ngoài đường mịn chuyển, khớp xương rõ ràng, năm ngón tay thon dài đang xoay bút, sau khi nhận ra ánh mắt đang chặt vào người mình, người này cũng quay lại, lạnh nhìn về phía Từ Từ Hạo, nhìn một lượt, hỏi: “Bạn nhìn cái gì?”
Tiết tự học buổi sáng đã bắt đầu, phòng học yên tĩnh chỉ có tên cô gái, người này mở miệng không lớn lắm, thái độ cô dâu mặt ái, tạo nửa lớp nghe hết, mọi người nhao nhao quay đầu lại.
Nhưng giáo viên chủ nhiệm cũng không lên tiếng hỏi, cô chỉ trả lời đầu nhìn loáng qua phòng nói chuyện, sau đó gõ bàn, ý bảo mọi người quay lại tập trung học bài.
Nhưng sắc mặt Từ Hạo không thay đổi, được mọi người soi từ trên xuống dưới cũng không ngại ngùng, anh nói với người bên cạnh, “Xin lỗi”. Sau đó quay lại, làm như không có chuyện gì xảy ra, chuyên tâm tìm sách của mình.
Từ Hạo nhớ anh học chung lớp với Điềm Trạch. Nhưng anh quên béng mất Diêm Trạch từng có khoảng thời gian ngồi cạnh mình.
Nhưng thế cũng tiện lợi. Trốn thì không cần trốn, tự mình tránh mang tiếng là được.
Từ Hạo anh không biết cái đức hạnh của Điềm Trạch chắc?
Anh biết quá rõ luôn chứ!
Không biết chỉ tính cách, ưu điểm, nhược điểm của Diêm Trạch, anh thậm chí còn biết những ân huệ nhỏ mà người khác không biết nữa.
Từ Hạo nghe lời giáo viên, Xịt nhẹ, ánh mắt nhìn dòng đầu tiên, hơi khựng lại.
Điềm Trạch, đây mới là người thực sự có khả năng phát điểm cao khiến người khác không thể đáp ứng được.
Kiếp trước có thể coi là bạn tốt đi.
Đây cũng là người mà Từ Hạo đời này không muốn nói vào nhất
Đối với loại người như Diêm Trạch, cách duy nhất Đánh không đánh vào mình là trở thành người vô hình trước mặt đánh lửa. Không nói chuyện với chiến binh, nhưng tuyệt đối không thể chiến thắng.
Đương nhiên, với người mắt cao hơn đầu như Diêm Trạch, trong mắt không có ai, trong suốt ngày mang cái mặt u tối, giống như cả thế giới này nợ vậy, trở thành người vô hình trước mặt chiến là thứ đơn giản nhất . Chỉ cần ít nói chuyện, làm việc lườig, bảo đảm chỉ ba năm cho dù bạn cùng lớp cũng không điểm danh tới.
Đừng nói trường học, chỉ nói Diêm Trạch ở trong giới của bọn họ, cũng là người khó chịu có tiếng, chưa nói đến việc đi đến đâu quậy tới đó thì tính cách sàn không nổi luôn, tất cả mọi người đều hận không thể trải thảm đỏ đón nữa là, hết cách, ai bảo người ta thân phận tôn quý.
Kiếp trước Từ Hạo mới bắt đầu quen Diêm Trạch, Sơn căn bản không biết tình hình của Điềm Trạch.
Công việc đời tư nhà Diêm Trạch được dự định vô cùng chuẩn, ba năm trung học, ngoại trừ mấy người học cùng lớp đại học viện trưởng cơ quan ra, không ai biết gia thế nhà Diêm Trạch ra sao, người ngoài nhìn vào thì bỏ qua mờ cảm thấy tên này không dễ đụng, hơn nữa gia cảnh không phải bình thường, nhưng vấn đề cụ thể chỉ mong chờ không thôi, vài người biết sẽ không rao ra ngoài.
Người khác không biết, Từ Hạo đương nhiên cũng không.
Sau đó đi học đại học vô tình biết, lúc ấy cũng cảm thấy bình thường.
Từ thân thể đến đó, Từ Hạo thực sự không tìm thấy khoảng cách giữa hai người có kích thước lớn. Bạn bè mà, đâu phải nhà ai nhiều tiền hơn, thế lực nhà ai lớn hơn đâu, không phải chủ yếu là thật lòng thôi à?
Năm đó Từ Hạo đã nghĩ vậy đấy.
Sau đó?
Từ Hạo Đoạn sách hai trang, thở dài thườn thượt
Thôi không nói tới chuyện về sau nữa, dù sao cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Nói thật, Từ Hạo nghĩ, đừng nói đời này Từ Hạo đời này không muốn Thư phong đến Diêm Trạch nữa, cái đức hạnh này của Diêm đại thiếu gia ở trường, cái dạng dầu muối không chịu lạnh không ăn. Theo mặt lý thuyết thì hai người họ chưa nói câu nói, sao có thể nói thân quen đây?
Từ Hạo cẩn thận ngẫm ngợi, đúng là nhớ không ra.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ là bởi vì chỗ ngồi gần nhau à?
Ý niệm này vừa mới nảy ra đã bị Từ Hạo bóp chết.
Bớt giỡn, Diêm Trạch? Nếu Diêm Trạch mà hạ mình xuống làm thân với anh, thì Từ Hạo đảm bảo vặn đầu mình xuống làm banh cho đội bóng nước nhà đá.
Nếu nói tận thế xảy vào năm 2012, có lẽ Từ Hạo còn cảm thấy thực tế hơn.