Trước kia, Từ Hạo không có thói quen viết nhật ký.
Bây giờ, anh nhớ lại kiếp trước đã trôi qua nửa tháng, mấy ngày đầu nói không chìm trong hoang mang là giả, nhưng dần dần, không biết là do não người có hạn, hay là do di chứng của việc sống lại, trí nhớ của Từ Hạo với kiếp trước ngày càng mơ hồ.
Cảm giác giống như người ban ngày cố nhớ lại giấc mộng ban đêm của mình, càng về sau càng như sa vào sương mù, bây giờ ngoại trừ khung cảnh lớn, nếu không ấn đúng công tắc vào ký ức sâu thẳm của Từ Hạo, thì thậm chí anh còn chả nhớ ra.
Ví dụ như chuyện Diêm Trạch thuận tay trái, nếu không phải trong lúc vô tình liếc thấy Diêm Trạch vén tay áo lên, có lẽ anh đã quên luôn ấy.
Nhưng mà trí nhớ quá chập chờn, quán tính của cơ thể thì còn giữ được chứ cái này thì hơi phiền rồi đây.
Từ Hạo cẩn thận nhớ lại ngày hôm đó trên sân bóng, anh chuyền bóng cuối cùng cho Diêm Trạch như thế nào, phát lực cách tay ra sao, di chuyển kiểu gì, anh hiểu Diêm Trạch còn hơn mình, tất cả những điều này hoàn toàn là tự phát trong vô thức.
Đầu óc không nhớ rõ, thân thể lại hành động trước, trong lòng Từ Hạo hiểu, động tác ăn ý giữa anh và Diêm Trạch không phải thói quen một sớm một chiều, ngẫu nhiên một lần có thể bảo là trùng hợp, nhưng nếu nhiều lần, thì rất khó giải thích với người khác.
Cũng trong lúc đó, Từ Hạo bắt đầu cảm thấy mình cần phải ghi nhật ký. Nói là nhật ký, vì không phải ngày nào cũng viết, ghi hàng tuần hay hàng năm cũng được.
Từ Hạo dự định xong, thỉnh thoảng sẽ viết một số chuyện quan trọng vào sổ, không cần quá phức tạp, dễ hiểu là được. Dù sao trí nhớ của con người cũng có hạn, huống chi bây giờ ký ức về kiếp anh cũng không nhớ trọn vẹn, về sao nếu thật sự xảy ra chuyện, làm anh nhầm lẫn ký ức với kiếp này thì lại vạ miệng mất.
Chuyện này quan trọng lắm.
Sáng sớm trong phòng ngủ tràn ngập ánh nắng mặt trời, cửa sổ hé nửa cánh cho thoáng khí, mùi cỏ non từ bên ngoài bay vào, dưới người đang có người cắt cỏ.
Từ Hạo ngồi trước bàn, mở quyển sổ da bò khá dày, rút bừa một cây bút từ trong ống ra, sau đó bắt đầu viết.
Để tránh trường hợp quyển sổ bị người khác vô tình đọc được gây ra sự nghi ngờ không cần thiết, Từ Hạo cố gắng viết các ghi chép dưới dạng nhật ký, không đề cập nửa chữ đến chuyện kiếp trước.
Hai trang đầu tiên của quyển sổ chỉ viết mấy chuyện đơn giản như Từ Hạo đã kết bạn với ai trong lớp, chỉ sơ lược vài người, ngoài ra không viết gì thêm. Đến đầu trang thứ ba, Từ Hạo mới viết ngày tháng năm trong quyển sổ này.
Viết xong ngày tháng, chuyển đến dòng thứ hai, Từ Hạo suy tư một hồi, viết hai chữ, bóng rổ.
Từ Hạo nghĩ, nhìn bên ngoài thì anh và Diêm Trạch mới biết nau, có thể còn xa lạ hơn so với các bạn khác ở trong lớp. Cả hai càng không có khả năng tiếp xúc sâu sắc. Nhưng thực tế, sự hiểu biết của Từ Hạo về Diêm Trạch vượt qua đại đa số người trong xã hội này, thậm chí còn bao gồm cả một phần gia đình của Diêm Trạch.
Cũng là thông qua trận đấu bóng rổ tối thứ sáu, Từ Hạo mới chợt phát hiện ra mình khó mà thoát khỏi di chứng kiếp trước, kiếp này anh nắm hết tất cả thông tin của Diêm Trạch đểu là chuyện trái lẽ thường, không nên xuất hiện.
Có một số thói quen một khi đã hình thành, không phải chỉ cần cẩn thận lời nói và hành động là xong, huống chi bản chất của Từ Hạo không phải là người cẩn thận. Đôi khi, Từ Hạo thật sự sợ mình lỡ miệng nói lời không nên nói, nhất là trước mặt Diêm Trạch.
Cốt yếu của tất cả đều nằm ở Diêm Trạch.
Xem ra cách duy nhất chính là giảm việc tiếp xúc trực tiếp với Diêm Trạch xuống mức tối thiểu.
Từ Hạo tiếp tục viết dưới từ bóng rổ.
Có thể chơi bóng rổ nhưng tùy trường hợp. Về phần cậu bạn Diêm Trạch kia, chơi bóng rất hay, đáng tiếc không chung đường với tôi, có lẽ sau này không còn cơ hội chơi cùng trên sân.
Viết tương đối, người bên ngoài đọc thì bình thường, còn Từ Hạo cũng hiểu ý, anh đóng sổ lại, sau đó đứng dậy.
Từ Hạo mở tủ quần áo ra, tìm hai bộ quần áo ném lên giường, lại mặc bừa cái áo khoác.
Hiếm lắm cuối tuần không cần phải đi học, ở nhà không phải là phí đời sao?
————————————
Từ Hạo thường xuyên nhận lời mời của Trương Húc Thăng đến sân thể dục chơi bóng.
Nhưng thỉnh thoảng Diêm Trạch cũng đến, Từ Hạo sẽ giả vờ tìm cớ rời đi trước.
May mà tần suất Diêm Trạch tới cũng không nhiều, Từ Hạo lại biểu hiện rất tự nhiên, qua loa mấy lần cũng xong, mọi người không hề phát hiện điểm bất ổn trong đó.
Nửa học kỳ cuối cùng của lớp 11 đã trôi qua trong tiếng chuông vào lớp và tan lớp từ ngày này qua ngày khác.
Kỳ nghỉ hè, Từ Hạo không theo ba mẹ ra nước ngoài, anh tự mình dành gần một tháng về Sơn Tây ở, nhớ lại mỹ danh thời thơ ấu.
Ba Từ Hạo đặt một chiếc Audi để trong gara nhà ở Sơn Tây, bây giờ Từ Hạo vẫn chưa đủ tuổi lấy bằng lái xe, chỉ có thể lén lút chạy ra ngoài. Anh cũng không tìm bạn, không bận thì ra ngoài dạo một vòng, sau đó cách vài hôm thì đi thăm bà nội.
Sau đó còn lại một tháng, Từ Hạo trở về thành phố B, tự đăng ký cho mình một lớp học phụ đạo cao cấp.
Trải qua những nỗ lực không ngừng của học kỳ trước, Từ Hạo cơ bản đã theo kịp tiến độ trong trường, nhưng ở cái trường mà đâu đâu cũng thi đấu Olympic này thì thành tích của anh thật sự không đáng nói.
Có đôi khi Từ Hạo nhớ tới kết quả học cấp ba của mình ở kiếp trước, mặc dù lúc thi đại học cũng có chút phát huy vượt bạc, nhưng tốt xấu gì cũng là sinh viên chính quy tốt nghiệp đại học Q, mà với các trình độ hiện tại của anh, thì có siêu cấp cũng chưa chạm tới ngưỡng cửa của Đại học Q.
Từ Hạo cảm thấy, nói thế nào cũng được sống lại một lần, nếu còn không đạt bằng trình độ kiếp trước, vậy đúng là lãng phí.
Hiếm khi Từ Hạo có động lực học tập, người trong nhà vui nhất là ba Từ Hạo. Trước ngày khai giảng, ba Từ Hạo cố ý ném thẻ lên bàn cậu, mà ban đầu Từ Hạo chả thèm kiểm tra xem có bao nhiêu tiền trong đó, sau đó thỉnh thoảng đi ngang qua ngân hàng kiểm tra một chút, con số khiến Từ Hạo hơi giật mình, đúng là không phải để mua mấy cây bút không đâu nhỉ.
Tuy rằng nhà Từ Hạo quản lý chi tiêu của anh rất lỏng lẻo, nhưng dù sao anh vẫn đang là học sinh trung học, chẳng lẽ lúc ba anh chuyển tiền, run tay nhấn thêm một số 0 nữa à?
Từ Hạo im lặng ra khỏi ngân hàng, cất thẻ vào, trong lòng cảm khái, nghĩ tới nếu kiếp trước anh mà biết chuyện này, phỏng chừng sẽ nghĩ cách ra ngoài quậy cho ra trò luôn.
Đáng tiếc, cho dù hiện tại anh có cơ thể thừa sức tiêu hao, nhưng không có trái tim trôi theo sóng trời biển đất. Nói thật, từ sau khi chết một lần, Từ Hạo luôn cảm thấy gấp rút, chính anh luôn cảm thấy không đủ thời gian.
Tất nhiên, đó là chuyện tốt. Con người muốn thăng tiến, trước hết là không thể biếng nhác.
Kỳ nghỉ hè sắp hết, Từ Hạo đón sinh nhật lần thứ mười bảy, sau đó là khai giảng.
Hai tháng trôi qua bình yên, không có gì đáng chú ý xảy ra, ngày trong nhật ký của Từ Hạo cũng bỏ trống hai tháng.
Nhưng khai giảng không lâu, Từ Hạo đã gặp chuyện.
Hôm đó là buổi tối tan học bình thường như bao ngày. Từ Hạo cố ý hỏi bạn cùng lớp lấy chìa khóa, sau khi làm bài tập trong lớp được hòm hòm, mới ra khỏi lớp về nhà.
Từ học kỳ trước Từ Hạo tự mình bắt tàu điện ngầm vài lần, tiết kiệm thời gian ba anh tìm tài xế đến đón. Bởi vì đường xá trước cổng trường chật chội, khó kiếm chỗ đậu xe, huống chi rất trong trường R rất nhiều bạn học ngoại tỉnh đều bắt tàu điện ngầm về nha, cũng không thành vấn đề.
Bây giờ mùa hè ấm áp, trời cũng tối muộn, bảy Trước mắt mùa hè ấm áp, trời tối cũng muộn, bảy giờ kém tám giờ, mặt trời lặn hẳn, duy chỉ cuối trời còn vương chút khói cam đỏ, bầu trời như một mảng thủy tinh xanh đậm khổng lồ hiện ra trước mắt.
Lúc Từ Hạo đi từ trường học tới trạm, toàn bộ tầng lầu đều tối om, ngoài trừ lớp 12 và mấy phòng làm việc của giáo viên còn sáng đèn, thì cơ bản đều không có người.
Khi vào học kỳ mới, thi thoảng Từ Hạo sẽ mang theo bánh sandwich mà cô giúp việc đã chuẩn bị sẵn theo đi học, như vậy buổi tối không cần vội về nhà ăn cơm, nếu đi muộn thì tránh được giờ cao điểm buổi tối của tàu điện ngầm, không quá đông, thêm nữa ở trường làm bài tập đạt hiệu suất cao nhất, về đến nhà Từ Hạo còn có thể dành chút thời gian làm việc ít việc riêng.
Từ Hạo cảm thấy vẹn cả đôi đường.
Đi ra khỏi cổng trường, trước cửa là một con đường không quá rộng, bốn hướng đều xen kẽ các ngõ hẻm phức tạp, một số hẻm tướng đối đông người, một số ngõ nhỏ thì lại văng. Từ Hạo nhìn đồng hồ, trời cũng muộn rồi, định đi đường tắt đến ga tàu điện ngầm.
Từ Hạo vừa đi, vừa nhớ lại thị trường chứng khoán đêm qua. Kiếp trước lúc anh học đại học và nghiên cứu sinh đều học chuyên ngành tài chính, đáng tiếc học không tốt lắm, cũng không tạo được tên tuổi cho mình. Với việc ghi nhớ tăng giảm của cổ phiếu thì khỏi bàn. Ngoài mấy doanh nghiệp nổi tiếng mà Từ Họa biết kinh doanh khá ra thì anh thậm chí còn chưa hiểu những thứ khác.
Học nhiều năm như vậy, kết quả giống như người ngoài cuộc, chỉ nhớ được mấy quyển nhập môn, Nhưng đời này anh định học tập thật tốt, dù nền tảng kiếp trước không đủ. Từ Hạo lật đi lật lại mấy cuốn sách kia, đọc sơ sơ xem như cũng tương đối. Từ Hạo còn mua một cái máy mô phỏng cổ phiếu, với trình độ hiện tại của anh, giờ ném tiền vào cũng như canh bạc, chờ nằm vững lý thuyết rồi tìm hiểu thị trường thêm hẵng tính.
Từ Hạo vừa đi dọc đường vừa suy nghĩ chuyện của mình, đi tới con đường nhỏ con chưa kịp tới ngã tư, chợt bị người ta gọi giật lại.
“Từ Hạo?”
Nghe ai đó gọi anh, còn là giọng nữ. Từ Hạo quay đầu lại, là một nữ sinh vóc dáng không cao đứng sau lưng anh, đồng phục học sinh ngắn tay, chải mái búp bê, đeo cặp sách hỏi anh, “Trễ thế này mới về à?”
Đây là bạn cùng lớp của Từ Hạo, tên là Kỷ Viên Viên, cũng tình cờ là cô bạn mà Từ Hảo lúc trước đã hỏi thăm khi mới vào trường. Từ Hạo và Kỷ Viên Viên thân thiện vẫy tay chào, “Ở nhà cũng không có việc gì, không phải cậu cũng thế à?”
Kỷ Viên Viên đi tới bên cạnh Từ Hạo, mở miệng nói, “Câu lạc bộ của chúng tôi có hoạt đậu, họp tới giờ mới xong.”
Nói xong, hỏi Kỷ Viên Viên mới biết là cũng muốn tới ga tàu điện người, hai người cùng nhau rẽ vào ngõ đi đường tắt.
Ngõ tuy nhỏ nhưng đèn đường vẫn còn khá sáng. Cô gái kia luôn cúi đầu kể từ khi bắt đầu nói chuyện, nhưng Từ Hạo là người tương đối giỏi nói chuyện, tuy rằng giọng đối phương đáp lại hơi nhỏ. Nhưng Từ Hạo vẫn khiến bầu không khí không hề khó xử. Ra khỏi ngỏ, trước mặt là con đường nhỏ có ánh đèn chiếu sáng, bên cạnh mảnh đất trống đặt một số dụng cụ thể thao để người tới tấp, nhưng bởi vì nơi này ít người qua lại, thiết bị quanh năm không có người bảo trì, đều bị bỏ hoang.
Hai người Từ Hạo ra đường lớn, có đoạn không nói chuyện, chợt nghe mấy người ở chỗ tập thể thao cách đó không xa đang nói chuyện.
Một người đàn ông tuổi tác tầm trung, lớn tiếng quát, “Tao không nói, mày nổi điên làm gì?”
Giọng nói này phát ra rất đột ngột trên con đường không mấy người qua lại, Từ Hạo liếc mắt nhìn qua bên đó, còn chưa kịp nhìn rõ ràng, Kỷ Viên Viên dừng bước trước, nhìn bên kia nhỏ giọng nói với Từ Hạo, “Là người trong trường của chúng ta, sao bị người vây ở đó.”
Từ Hạo cũng thấy rõ, đúng là đồng phục học sinh trường R, nhưng vì đưa lưng về phía đường bên này nên không thấy rõ là ai. Mà sáu thanh niên đối diện tóc tai vuốt ra sau thoạt nhìn đã biết là mấy tên côn đồ chính hiệu, nhìn tình hình này, phỏng chừng là muốn cướp của.
Từ Hạo vốn không muốn xen vào việc của người khác, loại tình huống này bình thường cho người ta tiền là xong chuyện, không cần phải xông lên đánh một trận. Nhưng Kỷ Viên Viên đứng tại chỗ không đi, Từ Hạo dựa vào phong độ quân tử cũng đành phải đứng một lát với Kỷ Viên Viên, chỉ chốc lát sau đã bị một trong số đó phát hiện, tên kia cầm gậy chỉ về phía Từ Hạo, “Mẹ nó, nhìn gì mà nhìn? Không muốn bị đánh thì mau cút!”
Tên côn đồ vung gậy thiếu chút nữa đập vào người bạn cùng trường của Từ Hạo, chỉ thấy vị bạn học này nghiêng người sang một bên, cây gậy không chạm trúng quần áo hắn.
Nghiêng người một cái, không riêng gì Từ Hạo nhận ra, ngay cả Kỷ Viên Viễn cũng biết người đó là ai, cô che miệng nhỏ giọng nói lớn, “Đó là Diêm Trạch lớp ta!”
Tên côn đồ kia càn hướng về phía Từ Hạo kêu gào càng ngày càng khó nghe, nhưng Diêm Trạch đứng trước mặt vẫn như cũ không làm ra động thái gì. Kỷ Viên Viên chưa từng thấy mấy lưu manh này đánh nhau, bị dọa tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cô túm lấy góc áo Từ Hạo, khẩn trương nói, “Từ Hạo, cậu ở đây nhìn đừng để xảy ra chuyện. tôi đến trường tìm thầy cô.”
Nói xong, quay đầu bỏ chạy.
Từ Hạo không kịp ngăn cô lại, sau khi nhìn theo Kỷ Viên Viên chạy đi, lại đưa mắt nhìn hướng Diêm Trạch và đám côn đồ kia. Một tên trong đó đã xách gậy lao về phía anh, nhìn tình thế kia chắc định thuận tay cướp của anh luôn. Trong nháy mắt, Từ Hạo không biết nên lo cho mình, hay nên lo thay cho đám côn đồ kia.
Từ Hạo từ đáy lòng không cảm thấy Diêm Trạch không xử lý được chút chuyện này.
Nhưng trước mắt, cảnh tượng này đã bị Từ Hạo và bạn cùng lớp cùng bắt gặp. Nói gì nói cũng không thể ngồi yên mặc kệ, nếu không sau này lọt ra ngoài, bạn học trong lớp bị người ta chặn lại, Từ Hạo chạy trước thì anh không làm người nổi nữa.
Không đợi tên côn đồ kia đi tới, Từ Hạo tự mình chủ động đi lên.
Anh ném cặp sách sang giá dụng cụ, lấy ví rút hai tờ tiền đỏ rực, đưa ra, “Chỉ có hai trăm, hai chúng tôi mỗi người một trăm, rút đi.”
Đối diện vừa nhìn, trong nháy mắt mấy người lại tới vây quanh Từ Hạo, người cầm đầu không chút khách khí giật tiền trong tay Từ Hạo, hắn ngậm thuốc giá rẻ, hướng về phía đèn đường, chợt cười nham hiểm nói, “Không phải nói chứ, đám nhó hỉ mũi chưa sạch trong tường R chúng mày vừa nhìn đã khiến người khác khó chịu, chúng mày tưởng mình là ai, thật sự coi mình là tiểu thư công tử à? Mày đưa hai trăm ra là đuổi được ông sao? Để tao cho mày biết.”
Tên côn đồ kia giơ ngón cái chỉ ra sau lưng mình, chỉ về phía Diêm Trạch, nói tiếp, “Tên nhóc kia đã chọc tới ông đây, hôm nay nếu không để hắn xưng cháu, ông đây tuyệt đối sẽ đánh què chân hắn, nếu thức thời thì mày nhanh chóng cút đi, đừng cản ông đay làm việc.”
Từ Hạo nghe xong, mặt không đổi sắc, trong lòng cạn lời.
Anh tuổi gì mà không đấu lại mấy đám vô lại mới lớn này.
Về phần làm Diêm Trạch què chân?
Thôi được, đừng nói dựa vào mấy tên trước mặt này có thể làm được không, dù có thật sự làm được thì, cái giá phải trả sau đó dựa vào trí tưởng tượng ít ỏi của Từ Hạo thật đúng là nghĩ không ra.
Bây giờ đã là xã hội pháp quyền, không vừa ý cái là chỉnh người chết thì thôi, nhưng khiến người ta sống không bằng chết, thì gặp nhiều rồi.
Thân phận của Diêm Trạch là gì?
Thấy Từ Hạo đứng im, không nói lời nào, cũng không có ý muốn đi, tên côn đồ kia nhịn không nổi, hắn cầm gậy chỉ thẳng mặt Từ Hạo, “Không đi? Không biết xấu hổ phải không? ……”
Lời còn chưa dứt, một tiếng “xoảng” thủy tinh vỡ vụn, lời nói của tên côn đồ bị chặn lại.
Một giây sau, trên đầu hắn bắt đầu chảy máu, theo mũi hắn chia làm hai luồng, mắt trợn trắng.
Diêm Trạch từ phía sau hắn đi ra, trên tay cầm một bình rượu nhặt ở ven đường, trong chai chỉ còn một nửa. Diêm Trạch đứng trong tư thế cầm chai rượu, nhìn khuôn mặt máu chảy đầm đìa của tên cầm đầu này, sau đó đạp một phát vào bụng hắn.
“Mày bảo nhận ai làm cháu?”
Lần này, không riêng gì tên côn đồ chung quanh nhìn mà choáng váng, ngay cả Từ Hạo cũng sững sờ.
Tên côn đồ kia bị chai rượu của Diêm Trạch đập ngất xỉu, ngã trên mắt đất bất động như chết. Đám côn đồ sau khi biết sau liền phản ứng lại, ba người trong đó lập tức hăng tiết gà nhào tới Diêm Trạch bên kia.
Còn có hai người phỏng chừng đang suy nghĩ Từ Hạo và Diêm Trạch là một nhóm, lao vào đánh ngay mặt Từ Hạo.
Tuy Từ Hạo không muốn so đo với đám người này, nhưng anh cũng không đến mức đứng bảo người khác đánh.
Hai chọi năm, Từ Hạo nghĩ, số này không đủ độ.
Tuy rằng không chiếm nhiều ưu thế, nhưng Từ Hạo cũng không do dự, anh lui về phía sau hai bước né tránh nắm đấm lỏng lẻo của đối phương, sau đó vung một quyến, đấm hắn chảy máu.
Từ Hạo vừa ra tay, trận chiến này xem như hoàn toàn xảy ra.
Từ Hạo có sức khỏe tốt, đánh nhau rất sắc bén, anh chỉ không ngờ Diêm Trạch lại đi so đo với đám người này, nói thật, dựa vào cách của Diêm Trạch, muốn chỉnh chết miệng này chỉ cần động mỏ là xong, cần gì tới mức động thủ.
Nhưng Từ Hạo phỏng chừng đã quên tuổi của Diêm Trạch.
Diêm Trạch mười bảy tuổi. Thử nghĩ xem, nếu đặt chuyện này vào Từ Hạo năm mười bảy tuổi anh nhịn được không? Chắc chắn là không rồi.
Đây cũng chính là chuyện Từ Hạo sống lại nhìn vài chuyện khác nhiều, tính tình cũng tốt, nếu ở kiếp trước, Từ Hạo không tống mấy tên này vào bệnh viện, thì tuyệt đối không yên.
Huống chi so với Diêm Trạch, kiếp trước tính tình Từ Hạo vẫn tốt chán.