Chỗ đậu xe cách đó không xa, Ngôn Tư Mộ đang giơ ống nhòm loại nhỏ quan sát đằng trước. Tuy cô* nghe không rõ cuộc đối thoại, nhưng cử chỉ và biểu cảm của hai người trong ống kính nhìn thế nào cũng thấy rất lúng túng.
*Phần đầu chương này kể về Ngôn Tư Mộ và Trần Mặc, Allin xin phép đổi ngôi ba thành “cô” và “anh” ạ.
“Hừ, còn nói gì mà anh trai, vừa nghe đã biết đang lấy cớ.” Ngôn Tư Mộ buông ống nhòm xuống.
Cũng trùng hợp thay, cô không thể chạy mất vì bị Trần Mặc bắt lên xe. Từ góc độ này, cô vừa vặn thấy Vân Kiều.
Trần Mặc vừa bắt đầu gây dựng sự nghiệp, xe anh thuộc kiểu thực dụng nhất. Trong xe tràn ngập mùi thơm tươi mát, ở phía trước ghế lái phụ trải đệm nhung trắng chống trơn, bên trên đặt hai món trang trí hình nai con nằm sấp, mang ý nghĩa bình an.
Ngôn Tư Mộ có một ông bác đam mê ô tô, bất kể phiên bản giới hạn hay đã hết sản xuất, ông bác đó cũng đã từng ngồi và thử hết. Nhưng cô không thích lái xe, ngoại trừ hình dáng và cấu trúc, cô chỉ quan tâm mình ngồi có thoải mái không. Như chiếc xe này của Trần Mặc, chỗ ngồi có bọc ghế, trải đệm đã khiến Ngôn Tư Mộ cảm thấy thỏa mãn.
Xe Trần Mặc giống hệt kho báu vật tạm thời của cô, ống nhòm chỉ là một trong những món đồ chơi nhỏ thôi.
Thu lại tầm mắt, Ngôn Tư Mộ bám một tay vào ghế trước, gần như muốn chen lên qua khe hở trên xe.
“Anh biết không, em có một cô bạn đang thích một người, người đó luôn tự cho mình là anh trai, nhưng rõ ràng đang ghen gần chết.” Cô chưa từng tận mắt thấy bộ dạng ghen tuông của Thẩm Trạm, nhưng từ những lời miêu tả đơn giản của Vân Kiều, cô có thể cảm nhận được: Người khác phái xuất hiện thì căng thẳng ngay, không phải ghen thì là gì chứ?
Trần Mặc không phản ứng, Ngôn Tư Mộ nghiêng đầu hỏi: “Có phải rất thú vị không?”
Trần Mặc: “...”
Anh bắt được cô bên ngoài hội trường, sau khi lên xe không hiểu sao Ngôn Tư Mộ cầm lấy ống nhòm chơi, rồi không biết cô đã phát hiện ra điều kỳ lạ gì mà không cho anh lái xe đi.
Quan sát hồi lâu, cô bỗng nhiên hỏi anh một câu như vậy.
Không biết đang nói bạn mình, hay ám chỉ chính mình.
Đáp lại Ngôn Tư Mộ là một bầu không khí im lặng, cô khẽ nhướn mày, dựa lưng vào ghế, thản nhiên trêu ghẹo: “Trần Mặc, hay anh đổi tên đi?”
“Hửm?” Rốt cuộc người phía trước cũng lên tiếng.
“Anh tên Trần Mặc chứ đâu phải tên im lặng*, suốt ngày miệng chẳng thốt ra được mấy chữ, bộ dát vàng à?”
*Trần Mặc và im lặng đồng âm, đều đọc là [chén mò].
“Một chữ nghìn vàng, chưa từng nghe à?” Trần Mặc không quay đầu lại, ngay cả nói đùa cũng không mặn không nhạt.
“Ha ha.” Ngôn Tư Mộ liếc nhìn anh, thầm nghĩ người này yêu bản thân quá rồi.
Đương nhiên, tên không thể nói lên tính cách, Ngôn Tư Mộ hiểu rất rõ. Nghe bảo, kể từ khi sinh ra cô đã ríu rít ồn ào không dứt, hoàn toàn khác anh trai ruột của cô.
Người lớn trông mong sau khi lớn lên, cô có thể ngoan hiền một chút, vì thế họ đặt tên ở nhà là “Thiểu Thiểu”*. Nhưng cô đã tự chứng minh với mọi người, một cái tên không trấn áp cô nổi đâu.
*Thiểu Thiểu (悄悄): nhẹ nhàng, yên ắng.
Nói chuyện với Trần Mặc không thú vị gì cả, Ngôn Tư Mộ tiện tay đặt ống nhòm xuống rồi tìm đồ ăn vặt.
Phía trước xe Trần Mặc treo túi đựng đồ ăn vặt, cô đưa tay lục lọi, túm lấy một chiếc túi nhỏ: “Vị mà em thích nhất sao chỉ còn một túi này vậy?”
Trần Mặc không nói một lời tháo dây an toàn xuống xe, bước ra sau cốp xe.
Bắt đầu từ ngày anh lấy xe, trong cốp luôn đặt hai thùng đồ, mở thùng bên phải ra, chỉ chứa những món ăn vặt Ngôn Tư Mộ thích nhất.
Không cần hỏi, Trần Mặc đã chính xác giao đồ ăn vặt Ngôn Tư Mộ muốn nhất vào tay cô, cô gái cười rộ.
Anh khom lưng, đưa tay nhặt ống nhòm mà Ngôn Tư Mộ tiện tay để xuống rồi đặt về chỗ cũ.
Đúng lúc này, thừa dịp anh không đề phòng, Ngôn Tư Mộ đưa tay ôm lấy cổ anh, kề sát đầu vào, hơi thở phả vào yết hầu mẫn cảm của người đàn ông. Chỉ cần cô đến gần là có thể hôn lên.
Ngôn Tư Mộ dừng lại gần trong gang tấc, người đàn ông vẫn điềm nhiên, ung dung cầm cổ tay nhỏ của cô kéo ra: “Mộ Mộ, đừng quậy.”
“Hừ.” Ngôn Tư Mộ rút cánh tay về, lấy khăn ướt lau ngón tay, chậm rãi xé túi đồ ăn vặt, bỏ một miếng thịt bò vào miệng.
Không thèm nhìn anh nữa.
Trần Mặc trở về ghế lái.
Bàn tay cầm vô lăng hơi dùng sức.
Đối mặt với Ngôn Tư Mộ, anh không có khả năng tâm lặng như nước. Khoảng cách sát đến vậy, anh gần như có thể tưởng tượng được cảm giác khi đôi môi mềm mại ấy chạm vào, hơi thở ấm áp hòa quyện.
Về câu hỏi, nếu không phải câu chuyện Ngôn Tư Mộ miêu tả quá giống với mối quan hệ trước mắt của họ, có lẽ anh sẽ thản nhiên giải đáp thắc mắc cho cô:
Ắt hẳn vì người nọ cảm thấy, chỉ cần chiếm lấy tư cách tương đối bền lâu nào đó, thì mới có cớ thuyết phục mình yên tâm thoải mái ở bên cạnh cô ấy.
*
“Thẩm Trạm, anh đang ghen à?”
Khi Vân Kiều khéo léo lừa gạt Thẩm Trạm, cô đã đưa ra vấn đề này rất hợp tình hợp lý.
Vân Kiều nghĩ anh sẽ ngạc nhiên rồi phát hiện ra mình có tình cảm với cô. Cô cũng nghĩ tới cảnh cô đã hiểu lầm, bị anh từ chối, nhưng thực tế lại nằm ngoài dự đoán.
Sau khi nghe cô chất vấn, Thẩm Trạm điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, không giận không cười.
Ánh mắt anh phức tạp như vậy, cô nhìn không hiểu.
“Nói đùa gì thế?”
Thẩm Trạm lập tức ra ngoài trường, không giống ngày thường ngồi ở ghế sau với Vân Kiều, mà anh lên ghế lái phụ.
Thắt dây an toàn vào, Thẩm Trạm cụp mắt, dựa lưng vào ghế, cảm xúc nóng nảy dần tích tụ.
Đối với anh, lời nói của Vân Kiều giống hệt một con dao, cắt ra quá khứ phủ đầy bụi, một lần nữa lôi toàn bộ những chuyện vốn tưởng không quan trọng, không thèm để ý lên cho anh xem.
Năm ấy quyết định ở lại Cảnh Thành, dẫu biết Vân Kiều đang cố ý xa cách, anh vẫn ôm hy vọng hẹn cô gặp mặt nói lời tạm biệt trước khi đi. Nhưng anh chờ được không chỉ có Vân Kiều, mà còn cả đối thủ không đội trời chung Văn Cảnh Tu.
Anh tức giận, cũng bất đắc dĩ.
Cảnh tượng bạn bè từ biệt không hài hòa như trong tưởng tượng, ở một nơi Vân Kiều không thấy, Văn Cảnh Tu vẫn còn là vị hôn phu của Vân Kiều đứng trước mặt anh, tỏ thái độ của kẻ chiến thắng chế nhạo anh:
“Anh đang ghen à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Với tư cách gì?”
“Bạn bè? Hay đang dòm ngó vị hôn thê của người khác?”
Tranh đấu gay gắt nhiều năm với Văn Cảnh Tu, so về mồm mép anh tuyệt đối không thua, nhưng hôm ấy, anh chỉ đành trầm mặc không thể phản bác.
Vân Kiều mất trí nhớ quên chuyện cũ, chẳng lẽ anh cũng quên hết rồi sao?
Vấn đề lúc trước không có đáp án, bây giờ cũng không có.
Hai hàng ghế trước sau cách nhau không quá nửa mét, nhưng đã có một bức tường vô hình hoàn toàn ngăn cách tâm tư của hai người.
Cô gái cúi mặt, dũng khí vốn tích lũy từng chút từng chút dần tiêu tan trong mắt.
Hình như cô đánh cược thua rồi.
Không biết Thẩm Trạm đang nghĩ gì, cũng không biết tiếp theo mình nên làm sao, nếu cô can đảm hơn, nhất định sẽ đuổi theo anh đòi một câu trả lời.
Nhưng đấy chỉ là nếu.
Từ lúc lên xe tới khi về nhà, hai người vẫn giữ thái độ ăn ý khác thường, chẳng ai nói gì, cả hai tự trở về khu vực an toàn thuộc về mình.
Khởi động máy tính trên bàn, Thẩm Trạm thành thạo thao tác bấm vào thị trường chứng khoán. Từ trước đến nay anh cực kỳ nhạy bén với dữ liệu thông tin, thấy biên độ giá cổ phiếu tăng lên, trong mắt anh lại bình tĩnh không gợn sóng.
Biết bao lần anh đã tự thuyết phục mình hãy quên hai giọng nói kia đi, nhưng anh vẫn không tài nào bình tâm lại được. Việc chiếm hết tâm trí anh nhiều nhất là chuyện trước đây của Vân Kiều và Văn Cảnh Tu.
Anh và Văn Cảnh Tu bất hòa, nhưng chưa từng giận chó đánh mèo với Vân Kiều. Thế nên sau đó anh thường xuyên tiếp xúc với Vân Kiều, xem cô là bạn tốt, nhưng thực tế đã cho anh một bài học nghiêm khắc đầy sâu sắc.
Bây giờ Vân Kiều mất trí nhớ, tình cờ sống trong nhà anh, thời gian dài ở chung khiến quan hệ hai người đã thay đổi lần nữa, anh lại phân không rõ thật giả.
Nếu ngày nào đó Vân Kiều khôi phục trí nhớ, có phải sẽ vô cùng hối hận vì những chuyện hôm nay không?
Có lẽ khi ấy, anh sẽ trở thành trò cười trong mắt người khác nữa.
Thẩm Trạm bực bội gãi đầu, vừa vặn thấy tin nhắn mới trong nhóm, anh dứt khoát tắt máy tính, xách áo khoác ra ngoài.
Giờ phút này, Vân Kiều đang đứng ngoài cửa do dự không dám tiến lên, cô loáng thoáng nghe thấy trong phòng truyền ra âm thanh. Cô vội vàng lùi lại trốn về phòng ngủ, từ khe cửa cô thấy bóng dáng anh bước ra rồi chậm rãi xuống lầu.
Không biết xuất phát từ tâm trạng nào, Vân Kiều cất bước đi theo, dõi mắt theo anh, thấy anh đến thẳng huyền quan đổi giày, rõ ràng định ra ngoài.
Siết chặt hai tay, cuối cùng Vân Kiều nhịn không được mà lên tiếng: “Thẩm Trạm, anh muốn ra ngoài à?”
Người đàn ông đưa lưng về phía phòng khách run lên, anh im lặng không đáp.
Kiềm chế nỗi xúc động trong lòng, Vân Kiều nhẹ giọng hỏi: “Chuyện buổi chiều, anh có tức giận không?”
“Không có gì phải tức giận cả.” Thẩm Trạm nhanh chóng mang giày.
Anh đứng lên, xoay người đối mặt với Vân Kiều: “Anh bảo em rồi, nói chuyện với anh không cần cẩn thận như vậy.”
Dù đáp lại thế nào, anh vẫn luôn thật lòng hy vọng Vân Kiều có thể thẳng thắn bộc trực như Kiều Kiều, không cần phải hỏi đi hỏi lại để xác định lời nói của anh có đúng không. Nghĩ là nghĩ, muốn là muốn, có thể thoải mái không hề e dè bày tỏ suy nghĩ của mình.
“Những lời đó, em chỉ hỏi bừa thôi, anh đừng cho là thật.” Vốn dĩ cô không phải người nhút nhát, nhưng vì sợ sự việc không như mong muốn mà cứ lưỡng lự.
Thẩm Trạm trầm ngâm: “Ừ.”
Thẩm Trạm vẫn đi, Vân Kiều đứng tại chỗ hồi lâu.
Người thông minh như thế, dù trước đây anh cứ cố chấp lấy tư cách anh trai, một khi cô đã nói đến nước này, anh cũng nên phát hiện ra.
Tất cả hành vi lảng tránh của anh, chỉ vì không muốn đối mặt. Vậy nên đáp án rất rõ, trái tim họ không cùng một nhịp đập rồi.
Thậm chí cô còn không có lý do để đổ lỗi.
Không phải tình cảm nào cũng có thể được đáp lại, dựa vào việc cô biết Thẩm Trạm từng bài xích loại tình huống này ra sao, có phải cô nên thấy may mắn vì vẫn chưa bị Thẩm Trạm đuổi ra khỏi nhà không?
Vân Kiều cúi đầu ôm ngực.
Nơi ấy chua xót, như đang nghẹn ứ, có phần đau đớn.
Không biết trở về phòng thế nào, Vân Kiều cúi đầu ủ rũ ngồi trên ghế treo ngoài ban công, chất chứa vô số nỗi niềm trong lòng.
Ngoại trừ Thẩm Trạm, người duy nhất khiến cô cảm thấy quen thuộc tin cậy chỉ còn... cô ấy.
Cô liên lạc với Khương Tư Nguyên ở Ninh Thành xa xôi, chào hỏi hai ba câu xong thì đề cập thẳng vào vấn đề: “Tư Nguyên, kể cho tớ nghe chuyện trước kia nữa đi.”
“Sao bỗng dưng hỏi chuyện này?” Khương Tư Nguyên hơi nghi hoặc.
Ban đêm gió lạnh thổi qua mặt, Vân Kiều sờ sờ cổ, ngẩng đầu nhìn bóng tối vô biên, trong lòng ngổn ngang trăm mối: “Đôi khi nhớ về chuyện cũ, tớ phát hiện ký ức trống rỗng, cảm thấy buồn lắm.”
Khương Tư Nguyên chưa từng trải qua cảm giác này, cô ấy vui vì Vân Kiều đã quên đi ưu sầu, đồng thời cũng đau lòng cảnh ngộ của cô.
“Cậu trước kia à, vừa ôn hòa vừa xa cách, với ai cũng thế.” Khương Tư Nguyên vắt hết óc suy nghĩ để nhớ lại, trước mắt dần hiện ra vài hình ảnh vụn vặt:
Lúc đi học, các mối quan hệ của Vân Kiều không ít, nhưng cũng không nhiều.
Cô đối nhân xử thế hiền lành lễ độ, lúc cười rộ cũng yên tĩnh như nước. Trên lý thuyết, tính cách như vậy là dễ dàng tiếp xúc nhất, nhưng khi họ thực sự tới gần, sẽ rõ ràng cảm nhận được Vân Kiều lạnh nhạt và khó tiếp cận.
Vì những chuyện gặp phải vào thuở bé, Vân Kiều vô cùng thiếu cảm giác an toàn, người có thể nói chuyện phiếm chơi đùa với cô rất nhiều, nhưng người thực sự khiến Vân Kiều mở lòng tâm sự gần như không có.
Cô thích ở trong một khu vực an toàn cố định, nếu xảy ra biến cố, cô có thể sẽ nghiêng về thứ vốn đã tồn tại và từ bỏ trải nghiệm mới mẻ hơn.
“Vậy cậu có biết, tại sao trước đây tớ ở bên Văn Cảnh Tu không?” Đây là lần đầu tiên Vân Kiều đối mặt với chủ đề “người cũ” sau khi mất trí nhớ. Vốn tưởng tên cặn bã này không đáng để cô mất công quan tâm, nhưng giờ phút này, cô lại cực kỳ muốn hiểu rõ hơn.
Năm xưa, người lớn nhà họ Vân và nhà họ Văn có quan hệ thân thiết nên mới định ra hôn ước, mười tám tuổi cô ở bên Văn Cảnh Tu, vậy lý do là để làm quen với hôn nhân hay đã động lòng yêu thật?
Vì sao, khi cô áp bàn tay vào ngực nhớ về Văn Cảnh Tu, lại không cảm nhận được rung động nào? Cứ như Văn Cảnh Tu lạ lẫm đã hoàn toàn bị cô xóa khỏi trí nhớ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khương Tư Nguyên buồn bực trả lời thật: “Theo tớ được biết, lúc ấy cậu thích anh ta, luôn nhớ kỹ điểm tốt của anh ta.”
Tuy không muốn nhắc tới tên đàn ông cặn bã kia, nhưng Vân Kiều đã hỏi, cô ấy không thể không trả lời.
Thông tin xa lạ xông vào đầu, Vân Kiều như đặt một chân vào khu rừng rậm giăng đầy sương mù: “Vì anh ta từng đối xử tốt với tớ, nên tớ thích anh ta?”
Về sau Văn Cảnh Tu thay lòng đổi dạ, phản bội, khiến cô cạn tình?
“Kiều Kiều, cậu hỏi thế, tớ cũng không thể trả lời cậu.” Khương Tư Nguyên bắt đầu khó xử.
Dẫu cô ấy là bạn bè tốt nhất của Vân Kiều, biết nhiều chuyện về Vân Kiều, nhưng cũng sẽ có những tâm sự ẩn giấu trong lòng là cấm địa người khác không thể nào chạm tới.
“Cảm ơn cậu, tớ biết rồi.” Vân Kiều chấm dứt vấn đề.
Đêm nay thái độ của cô quá mức rõ ràng, dù cách màn hình Khương Tư Nguyên vẫn nhận ra cô không ổn. Cô ấy lập tức gặng hỏi, Vân Kiều sắp xếp từ ngữ đơn giản rồi kể hết.
Khương Tư Nguyên đầy lo lắng và tò mò: “Vậy kế tiếp cậu và Thẩm Trạm... cậu định làm sao?”
“Thật ra tớ cũng không rõ lắm.” Cô đã để lộ tình cảm, quyền quyết định tiếp theo giao cho Thẩm Trạm.
Khương Tư Nguyên can đảm hơn cô, thậm chí còn ủng hộ tình cảm của chị em vô điều kiện: “Nếu cậu thích, cứ theo đuổi.”
“Không, tớ thích anh ấy, nhưng tớ không dám đánh cược.” Người nọ không cho cô câu trả lời rõ ràng, còn loáng thoáng lộ ra suy nghĩ của anh thông qua cử chỉ hành động. Cô nghĩ, cũng không thể ép mình đến bước cuối cùng mới biết hối hận.
Cô là một người sợ mất mát, có thể nắm chặt một ít hơi ấm, mới là điều quan trọng nhất.
Còn thích ai đó, chuyện này, quá mức xa xỉ với cô rồi.
*
Thẩm Trạm được gọi ra ngoài uống rượu, trong phòng chỉ toàn con nhà giàu.
Anh không phải người Cảnh Thành, nhưng vẫn tiến vào được vòng tròn này dựa vào bản lĩnh, thậm chí còn vì thực lực cá nhân mà anh nhận được không ít khâm phục. Tuổi tác của họ gần nhau, phần lớn mọi người gọi anh một tiếng “Anh”.
“Anh Trạm, đã bao lâu anh không ra ngoài uống rượu với bọn tôi rồi?” Người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc thời thượng giơ ly lên đưa tới.
Họ chuyển chủ đề sang người Thẩm Trạm, rồi không biết ai đã nói một câu: “Hôm nay nếu anh đã tới, vậy chi bằng tự phạt mình ba ly trước đi.”
Trước đây họ cũng nhiều lần nói giỡn, hầu như Thẩm Trạm luôn trêu đùa hùa theo họ. Nhưng đêm nay Thẩm Trạm chỉ bình tĩnh nhìn qua, lạnh lùng hỏi: “Cậu nói phạt ai?”
Thấy thái độ Thẩm Trạm không đúng, anh ta nhanh chóng sửa lời: “Cái miệng này của tôi, tôi nói tôi phải tự phạt ba ly.”
Chơi giỏi, chơi lớn, là cách kết bạn của bọn họ.
Đêm nay mở tiệc rượu, uống rượu là cách giải trí, ai mà chẳng phải uống vài ngụm. Sau khi anh ta mở chai, Thẩm Trạm cướp lấy rượu trong tay anh ta, ngửa đầu uống một hơi gần hết phân nửa.
Người bên cạnh trợn mắt há hốc mồm.
Sao vậy? Đây là?
Hôm nay phản ứng của Thẩm Trạm rõ ràng không bình thường.
Trò chơi còn chưa bắt đầu, trước mặt Thẩm Trạm đã xuất hiện mấy chai rỗng.
Không ai dám khuyên, cũng khuyên không nổi.
“Tối nay Thẩm Trạm không ổn lắm.”
“Có ai tiết lộ tí gì không?”
Cảnh Hành thân thiết nhất với anh quả thực nhìn hết nổi rồi, bèn tiến lên ngăn cản, nhưng Thẩm Trạm đã dẫn cậu đi.
“Anh Trạm, đi đâu vậy?”
“Có ít chuyện muốn hỏi cậu.”
Cảnh Hành bối rối theo sau.
Mãi tới lúc bốn phía vắng người, Thẩm Trạm mới chậm rãi lên tiếng: “Tôi có một người bạn.”
“Thông thường khi mở đầu bằng lời này...” Cảnh Hành suýt lỡ miệng vạch trần lớp ngụy trang của anh, nhưng trước ánh mắt uy hiếp của người đàn ông, cậu đành cắn răng nuốt xuống: “Anh, tiếp, tục, đi.”
Thẩm Trạm trừng mắt nhìn cậu, có lẽ vì chê người lắng nghe thiếu chuyên nghiệp, nhưng anh vẫn nhịn không được mà muốn tìm kiếm một đáp án: “Bạn tôi, anh ấy đối xử với một người bạn khác phái rất đặc biệt.”
“Đặc biệt cỡ nào?” Cảnh Hành mãnh liệt ám chỉ anh nêu ví dụ.
Hiển nhiên Thẩm Trạm sẽ thành thật trả lời: “Có thể nhớ kỹ sở thích của em ấy, dung túng tính cách vô lễ của em ấy, lần lượt phá bỏ mọi nguyên tắc vì em ấy, thậm chí không thể thấy bên cạnh em ấy xuất hiện bạn bè khác giới.”
Cảnh Hành tự động thay anh vào vai, vô thức hỏi: “Anh Trạm, anh quen một người bạn khác giới như thế từ khi nào vậy?”
Thẩm Trạm liếc cậu.
Cảnh Hành tự vả miệng: “Không, ý em là, bạn của anh muốn hỏi vấn đề gì?”
“Tại sao anh ấy lại đối xử đặc biệt với người nọ?” Thẩm Trạm hỏi về vô số băn khoăn đã khiến anh canh cánh bấy lâu.
“Còn có thể vì gì nữa.” Cảnh Hành chắp tay trước ngực, không cần suy nghĩ gì, thuận miệng trả lời: “Đương nhiên vì yêu rồi.”
Đã nói đến nước này, cũng không phải người thân, hiện nay ai còn tin tưởng giữa nam nữ sẽ tồn tại tình bạn thuần khiết chứ? Hoặc tình cảm không đủ, hoặc cất giấu tâm tư thôi.
“Không thể vì lý do khác à?” Dường như Thẩm Trạm không hài lòng lắm với đáp án của cậu, anh tự kiếm cớ: “Không chừng chỉ thấy em ấy đáng thương.”
“Anh Trạm, logic trong vấn đề này của anh không đúng.” Cảnh Hành suy một ra ba: “Dù em không đoán ra vì sao anh đối xử đặc biệt với cô ấy. Nhưng anh nghĩ xem, nếu đổi thành người khác, anh có thể dung túng cho người nọ tới vậy không?”
Thẩm Trạm không nói gì.
“Không thể đúng không?” Cảnh Hành xòe hai tay ra, tỏ vẻ hiểu rõ: “E rằng người có thể làm anh thương hại không chỉ có một đâu, nhưng người khiến anh sẵn lòng thiên vị mới là trọng điểm đấy.”
Cảnh Hành nghiêm túc nói lý lẽ, Thẩm Trạm không phản bác suy nghĩ của cậu.
Khi đang tự hào vì logic hoàn mỹ của mình, cậu sực nhớ ra: Mẹ nó Thẩm Trạm đang nói ai thế? Theo miêu tả thì tuyệt đối không thể là Vệ Lộ, nên mấy lời nói phóng khoáng vừa nãy của cậu đã hoàn toàn loại bỏ em họ của mình rồi?
“Thẩm Trạm, người anh nói, thật sự là bạn anh, đúng không?”
Chỉ thấy Thẩm Trạm vốn đang váng đầu vì rượu đột ngột đứng dậy, dáng người anh cao lớn.
Mọi người thường bảo người ngoài cuộc tỉnh táo, Thẩm Trạm nghe lời Cảnh Hành nói, trong đầu chợt được khai sáng, anh lập tức khắc sâu vào tâm trí, vỗ mạnh vai cậu: “Cảm ơn nhé, người anh em.”