Cảm nhận được sức mạnh trên vai, Cảnh Hành quay đầu nhìn, Thẩm Trạm điên cuồng uống rượu vừa rồi, giờ trông anh đã hơi chếnh choáng.
Tửu lượng của Thẩm Trạm không tốt không kém, tuy không phải ngàn chén không say, nhưng tiệc rượu thường ngày cũng không làm khó được anh. Trong trí nhớ, cậu chỉ thấy Thẩm Trạm từng say một lần.
Năm ấy Thẩm Trạm vẫn là Đội trưởng của Canty, dẫn dắt các tuyển thủ ăn ý phối hợp giành giải quán quân, khoảng thời gian huy hoàng chói sáng kia khó lòng quên được. Sau khi trận đấu kết thúc, Thẩm Trạm buông thả bản thân không say không về.
Thật ra không chỉ mình Thẩm Trạm, hôm đó hầu như ai cũng say, chỉ có cậu phải hạn chế uống rượu vì thể chất đặc thù, nên luôn tỉnh táo suốt toàn bộ quá trình.
Hôm ấy rất hỗn loạn, trong trí nhớ chỉ còn lưu lại vài hình ảnh lác đác. Cậu tận mắt chứng kiến thái độ khác thường của Thẩm Trạm sau khi anh say rượu, anh không biết mình đang gọi ai, chỉ cầm điện thoại hát cho người bên kia nghe.
Tiếc thay, cậu không thể ghi lại.
Kể xong câu chuyện “bịa như thật”, Thẩm Trạm được khai sáng thì cảm thấy cực kỳ phấn chấn, còn nói sau này sẽ mời cậu ăn cơm.
Cảnh Hành không thèm bữa ăn lớn này của anh, cậu rối rắm nghĩ, lần này chắc hẳn Vệ Lộ hoàn toàn hết hy vọng rồi.
Trước khi EQ của Thẩm Trạm chưa thông suốt, cậu luôn cảm thấy, tuy cô ta chưa thành công, nhưng Thẩm Trạm không phải lòng ai, còn bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
“Anh Trạm, rốt cuộc người mà anh đề cập là ai? Tụi em có quen không?” Cảnh Hành suy đi ngẫm lại, mãi vẫn không nghĩ ra người thích hợp.
Thẩm Trạm rút tay về, trong mắt lóe lên ẩn ý sâu xa: “Cậu đã gặp, cũng quen.”
“Hả?”
Trong đầu Cảnh Hành đầy dấu chấm hỏi.
Cậu và Thẩm Trạm quen biết vài năm, quả thực không thấy người khác phái nào đặc biệt, vậy từ đâu đột nhiên xuất hiện một người thế?
“Tôi phải về nhà.” Thẩm Trạm cười bí hiểm, xoay người lướt qua cậu.
“Về nhà...” Cảnh Hành đứng đó ngẫm nghĩ hồi lâu, trong đầu chợt lóe lên, cậu kinh ngạc há to miệng, quay đầu muốn xác nhận, nhưng người nọ đã đi mất.
Dung túng, phá bỏ mọi nguyên tắc, thấy người khác phái thì ghen, chẳng phải tất cả những điều này đều được phản ánh rõ ràng trên người Vân Kiều sao!
Đúng là em gái ruột ư?
Thẩm Trạm đứng ở hành lang lấy điện thoại ra, nhìn đồng hồ, hơn tám giờ tối.
Anh không định ở lại nữa.
Tới trước thang máy, anh mới nhớ mình còn để áo khoác trong phòng, bèn vòng về, rồi chợt chạm mặt Vệ Lộ vốn không nên xuất hiện ở đây.
Chuyện này không liên quan đến anh.
Tới gần cửa, Vệ Lộ chặn ở phía trước không tiến không lùi, không muốn để anh vào trong.
Thẩm Trạm ngước mắt: “Sao?”
Vệ Lộ đọc tin trong nhóm bạn bè của Cảnh Hành, tìm tới nơi này.
Từ bữa tiệc mừng lần trước, khi biết sự thật về Vân Kiều, cô ta nhớ đến mấy chuyện mình đã làm để lấy lòng Vân Kiều, trong lòng vừa hối hận vừa chán ghét.
Nửa đêm hồi tưởng, cảnh Thẩm Trạm cưng chiều Vân Kiều luôn xoay quanh trong đầu cô ta. Cô ta ảo tưởng mình trở thành một trong những nhân vật chính, được anh nhìn với ánh mắt dịu dàng đong đầy tình cảm ấy.
Giấc mơ viển vông tốt đẹp khiến cô ta nảy sinh lòng tham, dù biết cơ hội xa vời cũng không nỡ buông tay.
Cô ta nghĩ ngợi rất lâu.
Vân Kiều thích Thẩm Trạm, nhưng Thẩm Trạm tự xưng là anh trai, hoặc anh không rung động, hoặc vẫn chưa nhận ra tình cảm, đồng nghĩa cô ta vẫn còn cơ hội đánh cược một lần.
Đáng tiếc thay, lúc cô ta hạ quyết tâm đến câu lạc bộ, thì luôn thấy Dương Minh Khải đốc thúc huấn luyện, Thẩm Trạm thi thoảng mới xuất hiện. Lần nào cô ta cũng không may bỏ lỡ, cho tới vừa rồi cô ta đọc được tin nhắn Cảnh Hành gửi khi đang lướt vòng bạn bè.
Cô ta nói bóng nói gió với Cảnh Hành, biết hôm nay tâm trạng Thẩm Trạm không tốt, anh mượn rượu giải sầu, vì thế cô ta vội vàng chạy tới.
“Thẩm Trạm, hôm nay tâm trạng anh không tốt?”
“Ai nói với cô tâm trạng tôi không tốt?” Thẩm Trạm nhếch miệng, gương mặt toát lên niềm vui: “Bây giờ tôi, rất tốt.”
Con đường phía trước rộng mở, vô cùng xán lạn, thậm chí anh đã xác định được mục tiêu rõ ràng, chỉ đợi bắt tay vào thực hiện thôi.
Trong lòng Vệ Lộ, Thẩm Trạm là một người đàn ông tràn ngập sức quyến rũ, từng động tác nhẹ nhàng thờ ơ, từng nụ cười lơ đãng của anh, đều là điểm trí mạng với cô ta.
Nỗi rung động và niềm chờ mong tích tụ trong lòng ngày càng lớn, Vệ Lộ ôm áo khoác, khuy áo sừng dê mượt mà đâm vào lòng bàn tay, cô ta vô thức tăng thêm chút lực: “Có vài lời em đã kìm nén rất lâu, vẫn không có cơ hội nói anh biết.”
Thẩm Trạm nhướn mày.
Có lẽ vì vừa mới thông suốt, ở khía cạnh này anh trở nên cực kỳ nhạy cảm, thấy vẻ mặt nóng lòng đầy hy vọng của Vệ Lộ, dường như anh đã đoán ra vài phần.
“Nếu không tiện mở miệng thì không cần phải nói.” Thẩm Trạm dứt khoát cự tuyệt, định vòng qua cô ta.
“Thẩm Trạm!” Trong mắt Vệ Lộ hiện lên vẻ sốt ruột, cô ta hạ quyết tâm, đưa tay ngăn người lại: “Em, em muốn nói với anh chuyện về câu lạc bộ.”
“Cô nói đi.” Anh đáp ngắn gọn.
“Công ty điều chỉnh lại kế hoạch tương lai của em rồi, có lẽ về sau em không có thời gian tới câu lạc bộ nữa.” Vệ Lộ hít sâu một hơi, lấy công việc làm cớ.
Thẩm Trạm nhướn mày: “Chuyện này không cần nói với tôi, lúc nào cô muốn đi thì báo Cảnh Hành, cậu ấy sẽ sắp xếp thanh toán tiền lương.”
Từ trước đến nay, Cảnh Hành luôn xử lý mấy việc này, thu xếp như vậy sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng đây không phải mục đích thật sự của Vệ Lộ, cô ta thầm cắn răng: “Ngoại trừ chuyện đó thì không còn gì khác à? Ban đầu các anh nói rất hoan nghênh em mà?”
Thẩm Trạm thành thật trả lời: “Đồ ăn cô làm hợp khẩu vị của họ, nên mới tuyển cô vào câu lạc bộ.”
“Vậy còn anh? Cũng hợp khẩu vị của anh đúng không?” Dù đây là sở trường duy nhất của cô ta, nhưng nếu khiến anh vừa lòng thì cô ta cũng thấy mỹ mãn rồi.
Người nọ lại rất tàn nhẫn: “Đối với tôi, đồ ăn chỉ phân ra có thể ăn hay không, bản chất không khác nhau gì cả.”
Bất luận Vệ Lộ có làm tốt hơn nữa, khiến nhiều người đánh giá cao hơn nữa, trong mắt anh thì cũng như đồ ăn bình thường.
Hàm ý, trong lòng Thẩm Trạm, cô ta không có gì đặc biệt.
Cô ta không cam lòng: “Hai năm nay em ở bên cạnh anh, anh không có cảm giác gì sao?”
“Không.”
Giọng nói rơi vào tai cô ta vẫn quen thuộc, nhưng đây là lần đầu tiên anh bộc lộ rõ ràng vẻ lạnh lùng và vô tình của mình.
Ngay cả qua loa, anh cũng không muốn.
Về mặt công việc hay bạn bè, Thẩm Trạm chưa từng đối xử tệ bạc với bất kỳ ai, chỉ mỗi chuyện tình cảm lại tàn nhẫn đến lạ.
Thẩm Trạm không nhiều lời, biết được tình cảm của cô ta, anh không hề thương tiếc, giống hệt cách anh từng đối xử với những người phụ nữ đã tỏ tình với anh trước đây.
Toàn bộ tấm lòng cô ta dốc sức trao đi tan thành bọt biển trong phút chốc, Vệ Lộ không thể chấp nhận.
Người nọ lại nhanh chóng rời xa cô ta.
“Người như anh, sẽ thích ai chứ?” Vệ Lộ đuổi theo, cuối cùng nhịn không được mà đâm thủng tầng giấy mỏng: “Là Vân Kiều ư? Người mà anh luôn gọi là em gái hả!”
Thẩm Trạm sắp đẩy cửa bỗng khựng lại, anh đưa lưng về phía cô ta, bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy.”
Chỉ hai từ, đã cắt đứt tất cả ảo tưởng viển vông của Vệ Lộ, cô ta kinh ngạc lắc đầu, không thể tin nổi.
Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu? Vì sao Thẩm Trạm không hề bất ngờ, như thể đã nhận ra tình cảm của mình từ lâu?
Vậy cô ta là gì? Hai năm nay tốn hết bao công sức để che giấu, để tới gần, thì có ý nghĩa gì đây?
*
Thẩm Trạm rời khỏi phòng, tài xế do câu lạc bộ sắp xếp đã chờ bên cạnh xe, anh ngồi vào, giơ tay xoa xoa ấn đường.
Anh không ngờ Vệ Lộ lại bày trò trước mặt anh như vậy.
Trong ấn tượng của anh, Vệ Lộ thường xuyên đến câu lạc bộ vì mối quan hệ với Cảnh Hành. Trước mặt anh, cô ta chưa từng vượt quá giới hạn, không giống những người phụ nữ trắng trợn bộc lộ tâm tư ngoài kia.
Đối với anh, Vệ Lộ cùng lắm chỉ là một trong những người bạn làm ăn, trùng hợp cô ta là người khác phái thôi.
Nếu đã nảy sinh những cảm xúc này, cho dù Vệ Lộ không rời đi vì công việc, anh cũng sẽ không cho phép người ở lại.
Trời sinh Thẩm Trạm không thích bị ràng buộc, ghét nhất là phiền toái.
Nghĩ lại, trong nhà còn có phiền toái lớn hơn đang chờ anh, đủ để anh đau đầu rồi, hoàn toàn chẳng dư sức quan tâm những người không liên quan kia.
Xe kẹt một đoạn ngắn trên đường, gần đến cửa nhà đã tới chín giờ.
Thẩm Trạm định bấm vào dãy số quen thuộc trên điện thoại, chuỗi số kia đã chủ động gọi điện tới, chắc Kiều Kiều tỉnh lại đã tới phòng anh lấy di động của cô.
“Anh Thẩm Trạm.”
Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói quen thuộc, nhưng không lanh lảnh rõ ràng như mấy ngày trước, mà đang thấp giọng thì thầm, giống hệt bé mèo gãi nhẹ bên tai anh.
Nghe giọng nói trầm xuống vừa rồi của cô, có lẽ do bị ảnh hưởng cảm xúc từ Vân Kiều, không vui lắm.
Thẩm Trạm nhẹ giọng nói: “Ngoan, anh về nhà ngay.”
Nếu sau khi tỉnh lại không tìm được anh, cô sẽ gọi điện trước tiên, đây là giao kèo giữa bọn họ, Kiều Kiều vẫn rất nghe lời.
Xe dừng lại, Thẩm Trạm vội vàng chạy vào nhà, thấy Kiều Kiều trong phòng eSport. Lúc này cô đang nằm trên chiếc đệm êm ái, một bên mặt áp vào cánh tay, ánh mắt nhìn thẳng về phía cửa.
Kiều Kiều vốn đang hào hứng lập tức mất hết sức sống, cô không tìm anh trút giận như trước đây, mà chỉ buồn bực ngồi đó, yên lặng đến mức khiến người ta đau lòng.
Thẩm Trạm nhìn Kiều Kiều, trước mắt hiện lên cảnh cô giả vờ kiên cường vào buổi chiều, trong lòng anh dâng lên vài phần chua xót.
“Kiều Kiều.” Thẩm Trạm buông áo khoác, ngồi xổm bên cạnh đệm mềm, đối diện với cô: “Xin lỗi, anh về muộn rồi.”
Không cần nhiều lời, anh không thể thẳng thắn thành thật trước mặt Kiều Kiều, điều duy nhất anh có thể làm là dỗ cô vui vẻ: “Quần áo mới đã đặt lần trước, chúng ta lên lầu thử xem nhé em?”
Cô gái chớp mắt, có phản ứng.
Cô miễn cưỡng vươn một bàn tay ra.
Chung sống thời gian dài khiến Thẩm Trạm nhanh chóng hiểu ý cô, anh duỗi tay, dễ dàng nâng người lên.
“Sao anh cảm giác em nhẹ đi rồi?” Anh luôn thấy Vân Kiều rất gầy, mỗi lần bế cô anh không cần mất sức.
Bấy giờ trong đầu Thẩm Trạm đã nảy ra một kế hoạch mới, ngày mai anh sẽ nhắc chú Liễu soạn cho Vân Kiều một thực đơn đồ ăn dinh dưỡng, về sau sẽ kết hợp với thực đơn để đốc thúc Vân Kiều ăn cơm.
Kiều Kiều thuận thế kéo lấy cánh tay anh, rồi vòng hai tay quanh hông, giữ chặt không chịu buông tay, cũng không muốn tự mình xuống đi bộ.
Nếu vào mấy hôm trước, cô đã sớm bắt đầu tác oai tác quái, ríu ra ríu rít không ngừng. Còn cô gái trầm lặng đêm nay khiến Thẩm Trạm xót xa quá đỗi, anh cũng vô cùng chiều theo mấy chiêu trò nhỏ nhặt của cô, anh không nói hai lời bế người lên lầu.
Điều anh có thể cho Kiều Kiều quả thực không nhiều lắm, ngoại trừ quan tâm và bầu bạn, chỉ có thể bắt đầu từ khía cạnh vật chất.
Kiều Kiều thích quần áo nên anh mua liên tục, tủ quần áo vốn trống trải dần được lấp đầy, không gian phân chia cho Kiều Kiều sử dụng khi trước không đủ dùng, anh bèn dành ra địa bàn của mình rồi không ngừng mở rộng.
Anh thấy không sao cả, trước đây phòng để quần áo lầu ba chưa từng được sử dụng, nơi duy nhất anh dùng chỉ để tủ quần áo tận cùng bên trong kia.
Quần áo đặt trước bao gồm váy mùa thu và áo khoác mùa đông, Kiều Kiều vuốt ve quần áo mới, vẻ lo lắng trên mặt từ từ biến mất.
Cô tùy ý chọn trong tủ quần áo, Thẩm Trạm không lên tiếng, cho cô đủ tự do.
Kiều Kiều chọn tới chọn lui, ngón tay lướt qua áo khoác màu cam sáng, cuối cùng cô lấy một chiếc váy màu xanh da trời và một chiếc áo khoác nỉ trắng mỏng: “Em muốn thử hai món này.”
Thẩm Trạm ngẩng đầu nhìn, đúng là một chiếc váy dài.
Từ trước đến nay Kiều Kiều chuộng màu sắc tươi sáng, thích váy ngắn, nhưng đêm nay cô đã thay đổi.
“Thích kiểu này?” Thẩm Trạm hỏi thử.
“Cũng tạm.” Kiều Kiều đứng trước gương, vén một lọn tóc bên mặt lên, giơ váy dài lên đặt trước người ướm thử, cô nhìn hai lần mới bước vào phòng thay đồ.
Thẩm Trạm khoanh chân ngồi trên tấm thảm giữa phòng, nhớ tới giọng điệu trả lời và ánh mắt Kiều Kiều vừa rồi, anh cứ thấy có điều không đúng.
Không chỉ mất đi sức sống rực rỡ nhất, mà còn mất đi tính cách trẻ con ngây thơ thuộc về tuổi mười ba.
Thẩm Trạm nghịch điện thoại di động, mặc cho nó không ngừng di chuyển giữa các ngón tay, suy nghĩ anh bay xa, cho tới khi Kiều Kiều bước ra.
Khi Kiều Kiều trong bộ váy xanh đến trước mặt anh, dường như anh đã thấy Vân Kiều.
Vân Kiều mười chín tuổi.
“Đẹp không?” Cô xoay một vòng ở phía trước, làn váy dài chuyển động theo, tựa như từng đợt sóng nhảy múa.
Giống trước kia, Thẩm Trạm theo thói quen giơ điện thoại lên chụp ảnh, lưu vào album ảnh dành riêng cho cô.
Nghe thấy “Cạch” một tiếng, Kiều Kiều chậm rãi bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt anh. Làn váy rộng dài đủ để che toàn bộ hai chân cô, lớp lụa mỏng lướt qua, cũng phủ lên phân nửa mu bàn chân lộ ra bên ngoài của Thẩm Trạm.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp, Thẩm Trạm chưa kịp phản ứng, Kiều Kiều đã giơ tay chạm vào lòng bàn tay anh: “Anh Thẩm Trạm, Kiều Kiều trưởng thành rồi.”