Giọng nói dịu dàng bất chợt hóa thành âm thanh lãnh đạm, cô không hề nao núng bộc lộ lòng ham muốn chiếm hữu của mình.
“Vân Kiều, em...” Vệ Lộ nhíu mày, hoài nghi người nhầm lẫn mới là mình. Nếu không, làm sao cô ta có thể nghe thấy Vân Kiều nói lời kia, hay cô ta đã hiểu sai?
“Không hiểu ư?” Ngón tay cô lau qua khóe mắt, dính một giọt nước, rồi ngón tay ẩm ướt ấy vén mái tóc dài bên tai, cô nghiêng đầu nhìn Vệ Lộ: “Tôi không phải em gái anh ấy, cũng chưa bao giờ coi anh ấy là anh trai.”
Tình cảm này, cô không dám bày tỏ với Thẩm Trạm, vì cô sợ mất anh.
Nhưng không đồng nghĩa cô phải che giấu, không cho bất cứ ai biết.
Vệ Lộ xuất hiện xung quanh Thẩm Trạm là một cái gai trong lòng cô, cô không dám nhổ ra, để nó thường xuyên đâm vào tim. Mãi tới hôm nay, rốt cuộc cô mới thấy rõ bản chất của cái gai này.
Cô phát hiện, gai cũng không sắc nhọn như mình nghĩ. Dường như Thẩm Trạm đã tự dựng lên một pháo đài, với bản lĩnh của Vệ Lộ, cô ta không thể đánh vào.
Thế nên, cô không ngại tiết lộ cho Vệ Lộ biết về mục đích của mình.
Vệ Lộ mất tầm hai phút để tiêu hóa toàn bộ thông tin. Thẩm Trạm và Vân Kiều không phải anh em, điều này nằm ngoài dự đoán của cô ta, lại có vẻ hợp tình hợp lý.
Chỉ mỗi Kiều Kiều bị rối loạn nhận thức vì tai nạn xe cộ mới có thể nhận Thẩm Trạm là anh trai, còn Vân Kiều vẫn gọi tên đầy đủ.
“Cô không sợ tôi nói cho anh ấy biết sao?” Trong lòng đầy phức tạp, Vệ Lộ cắn răng không chịu nhận thua: “Anh ấy chỉ coi cô là em gái, nếu để anh ấy biết cô có ý đồ khác, nhất định sẽ không cho phép cô ở lại đâu.”
“Chị cứ tự nhiên.” Vân Kiều lạnh nhạt nói, bỏ ngoài tay lời uy hiếp của Vệ Lộ. Thậm chí cô còn cười, giọng điệu chắc nịch: “Anh ấy mềm lòng với tôi, chị không nhìn ra ư?”
Ngữ điệu không nhẹ không nặng khiến Vệ Lộ bại trận liên tiếp.
Làm sao mà cô ta không nhìn ra chứ!
Khi Thẩm Trạm một mực khẳng định hai người có quan hệ anh em, người sáng suốt đều thấy rõ Thẩm Trạm đối xử với Vân Kiều rất tốt, nên mới có thể lén dán nhãn “Cuồng em gái” cho anh. Nếu hai người họ không có mối quan hệ gì, Thẩm Trạm còn đối xử tốt với cô như thế... Vậy có thể nhận ra anh có dụng tâm.
Vốn dĩ Thẩm Trạm đối xử với Vân Kiều đặc biệt vô cùng, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ anh thật sự đồng ý, thế chẳng phải mình đã tự tay làm mai, đẩy người mình thích đi sao?
Đương nhiên Vệ Lộ không cam lòng.
Cuối cùng tình chị em ngoài mặt cũng tan vỡ, Vân Kiều rửa sạch toàn bộ bơ trên mặt, xoay người vòng qua sau lưng Vệ Lộ, rời khỏi nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nam nữ phân biệt ở hai bên trái phải, khu vực trung tâm có bồn rửa tay công cộng, trùng hợp thay, Thẩm Trạm vừa rửa mặt xong, mái tóc ngắn dính ít bơ trắng.
Thấy Vân Kiều, anh tiện tay lấy giấy lau tay lau mặt, không câu nệ tiểu tiết.
Anh quay đầu nhìn Vân Kiều, làn da cô gái trắng mịn, gò má ướt sũng, giọt nước trượt theo gò má xuống cằm, rơi vào cần cổ thon dài trắng nõn.
“Sao vẫn còn dính nước?” Thẩm Trạm thuận tay lấy giấy ra nhét vào tay cô.
Nhưng Vân Kiều chỉ cúi đầu nhìn đồ trong lòng bàn tay, cô vò thành cục, ném vào thùng rác bên cạnh.
Thẩm Trạm: “...”
Con gái con đứa, sao còn mạnh bạo hơn hẳn một người đàn ông như anh vậy?
Thẩm Trạm nhịn không được, rút tiếp tờ khăn giấy khác ra: “Qua đây.”
Làn da cô gái trắng nõn mềm mại, hơi dùng sức là có thể ửng đỏ. Vân Kiều ngoan ngoãn ghé mặt tới, Thẩm Trạm thay đổi hành vi tùy tiện vừa rồi, nhẹ nhàng giúp cô lau khô nước trên mặt.
Vệ Lộ đứng ở lối ra, siết chặt khăn giấy trong tay.
Cô ta lén lút quan sát Thẩm Trạm vô số lần, nắm rõ rất nhiều biểu cảm thái độ của anh, chỉ mỗi lần này là không giống.
Rốt cuộc cô ta cũng hiểu, đây không phải anh trai yêu thương em gái gì hết.
Ánh mắt Thẩm Trạm nhìn Vân Kiều dịu dàng, đong đầy tình cảm.
Song, dường như chính anh vẫn chưa hề phát hiện ra.
*
Chuyện xảy ra sau bữa tiệc hôm đó Vân Kiều không nhớ rõ lắm, có lẽ do cô uống rượu.
Cô chỉ biết, gần đây Thẩm Trạm vô cùng siêng năng kiểm tra cô, thậm chí mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho cô vào giờ tan học, đón cô về nhà.
Vân Kiều lên xe, Thẩm Trạm lười biếng dựa vào cửa sổ, cứ như chẳng có việc gì để làm.
Vân Kiều đặt túi xuống, tò mò hỏi: “Dạo này anh rảnh lắm à?”
Thẩm Trạm rút tay về: “Sao thế, anh không thể quay về trường học của mình xem ư?”
Vân Kiều không giỏi đùa, anh hỏi vậy, cô cũng thành thật đáp: “Đương nhiên có thể.”
Chân mọc trên người anh, thích đi đâu thì đi, sao cô ngăn được. Huống hồ Thẩm Trạm từng là sinh viên của Đại học Cảnh Thành.
Có người đón mình về nhà mỗi ngày, Vân Kiều không hề bất mãn gì, chưa kể đó là người cô thích, cô chỉ ước có thể thấy anh tới hằng ngày.
Nếu Vân Kiều xuất hiện ở cổng trường một mình thì sẽ an toàn. Đôi khi gặp người quen của cô bước ra cổng trường với cô, Thẩm Trạm sẽ sầm mặt, dông dài bên tai cô.
Nhiều lần Vân Kiều muốn phản bác, nhưng luôn bị “tư cách phụ huynh” của anh áp chế.
Lúc nào Thẩm Trạm cũng nói: “Anh phải kiểm tra giúp em.”
Vân Kiều: “Ha ha.”
Bình thường Vân Kiều không thích giao tiếp, khi vào khoa, cô bị giữ lại trở thành cán sự chính thức, thi thoảng sẽ sắp xếp tổ chức họp hoặc nhiều việc khác.
Trưởng khoa thông báo tin trong nhóm, chiều mai có một buổi tọa đàm. Trưởng khoa và Phó khoa của các khoa khác có thể dẫn theo một hoặc hai cán sự tham gia.
Vừa vặn buổi chiều Vân Kiều không có tiết điểm danh, cô đã sớm báo tin cho Thẩm Trạm, anh nhanh chóng trả lời, tỏ vẻ đã biết.
Không chỉ có mình Vân Kiều tham gia, ngoại trừ bạn học trong khoa của mình, còn cả Triệu Âm Lan.
Có Triệu Âm Lan ở đây, cô không cần hỏi thăm, tin tức sẽ tự khắc không ngừng bay vào tai: “Nghe đồn buổi tọa đàm hôm nay lấy thanh niên sinh viên làm chủ đề chính, hình như còn mời vài đàn anh đàn chị đã tốt nghiệp tới truyền đạt kinh nghiệm cho chúng ta nữa.”
Buổi tọa đàm này, nói là truyền đạt kinh nghiệm, thật ra là những người thành công ưu tú kể về trải nghiệm của mình, khuyến khích mọi người phấn đấu.
Nửa giờ trước khi buổi tọa đàm bắt đầu, liên tục có người vào hội trường, Triệu Âm Lan đến cửa gặp người quen trong khoa thì bị kéo qua.
Các khoa có phân chia vị trí, Vân Kiều tìm theo đánh dấu trên bản đồ, ngay khi cô xác nhận chỗ ngồi, bỗng nhiên có người đụng vào lưng cô.
Vân Kiều quay đầu nhìn, thấy một gương mặt quen thuộc: “Thiểu Thiểu?”
“Suỵt!” Ngôn Tư Mộ giơ ngón trỏ lên.
“Cậu đang làm gì vậy?” Vân Kiều hạ giọng.
“Trốn người.” Ngôn Tư Mộ mượn thân hình của cô để giấu mình: “Tớ ngồi đây, cậu che giúp tớ.”
Vân Kiều nhớ tới lúc mới gặp, Ngôn Tư Mộ bỏ nhà đi cũng phản ứng thế này.
Tìm người cũng đã tìm tới trường học? Vân Kiều không rõ tình hình, cô hơi lo, thuận miệng hỏi: “Ai đang tìm cậu à?”
Ngôn Tư Mộ bất đắc dĩ nhún vai: “Người không chịu theo ý tớ, lại muốn quản tớ đó.”
“...” Vân Kiều im lặng.
Cô biết người Ngôn Tư Mộ nói, là trúc mã mà Ngôn Tư Mộ thích.
Đã nhiều tháng trôi qua, quan hệ giữa của họ vẫn không thay đổi?
Nhưng ngẫm lại cũng bình thường, hai người quen biết nhiều năm, trong khoảng thời gian ngắn quả thực rất khó thay đổi.
“Thiểu Thiểu, cậu nói xem, nếu có một người bạn khác giới không có máu mủ với cậu, mỗi lần thấy bên cạnh cậu xuất hiện người con trai khác thì vô cùng bài xích, có phải nghĩa là... nghĩa là...” Hai từ cuối cùng Vân Kiều chậm chạp không dám nói.
Ngôn Tư Mộ ngước mắt nhìn cô, dứt khoát trả lời: “Nhất định đang ghen rồi.”
“Ghen.” Đương nhiên cô cũng nghĩ tới. Có điều, khi đứng trước người mình thích, từng lời nói từng cử chỉ của người ấy sẽ trải qua nhiều bộ lọc trong mắt mình, cô sợ bản thân suy nghĩ quá nhiều.
“Nhưng anh ấy luôn lấy tư cách anh trai để dạy dỗ tớ.” Như thể Thẩm Trạm đang ẩn ý nhắc nhở cô đừng quên vị trí, khiến cô thấp thỏm trong lòng, mỗi lần lời đến bên miệng cô đành nuốt xuống.
Ngôn Tư Mộ xoa xoa tay cười hì hì: “Nếu cậu cảm thấy thẳng thắn thổ lộ không ổn, vậy gạt anh ấy đi.”
Những phút kế tiếp, Ngôn Tư Mộ luyên thuyên không dứt, thì thầm bên tai Vân Kiều liên hồi.
Ngôn Tư Mộ nói nhiều lắm, hệt như một người lão làng dày dặn kinh nghiệm, nhưng không phải cô ấy thích một người rất lâu cũng không theo đuổi được sao? Cách tiếp cận như vậy thật sự khả thi à?
Như hiểu được sự lưỡng lự của cô, Ngôn Tư Mộ vỗ ngực, nghiêm túc nói: “Tin tớ đi, anh trai tớ nói đấy, tớ cũng đang định thử xem.”
Vân Kiều: “...”
Thì ra cô cũng là một trong những vật thí nghiệm.
Người nghe buổi tọa đàm lần lượt đến đông đủ. Cô và Ngôn Tư Mộ học chuyên ngành khác nhau, vốn dĩ sẽ không ngồi kế nhau, nhưng Ngôn Tư Mộ đã nhanh mồm nhanh miệng thuyết phục người bên cạnh đổi chỗ với cô ấy, giúp cô ấy an toàn ở lại.
Không phải ai tới đây cũng là sinh viên năm nhất, năm hai năm ba đều có tham dự. Xung quanh Vân Kiều yên tĩnh lại, rồi cô chợt nghe thấy người phía sau nói chuyện.
“Ban nãy, lúc tớ tới hình như đã bắt gặp đàn anh Trần Mặc.”
“Trần Mặc! Là đàn anh tự lập nghiệp ấy à?”
“Đúng vậy, nếu không nhìn lầm thì là anh ấy đấy, cảm giác khác trước kia, có vẻ chín chắn hơn nhiều, cũng đẹp trai hơn.”
Tai Vân Kiều rất thính, không bỏ sót một chữ nào trong đoạn đối thoại phía sau.
Hằng năm đại học luôn có kế hoạch hỗ trợ những sinh viên tự khởi nghiệp, nhưng đối với cô, một người mới vào trường mấy tháng thì điều này còn khá xa xôi. Cô cũng không rõ đối tượng khiến những đàn chị kia kích động bàn luận là ai.
Mãi tới khi buổi tọa đàm chính thức bắt đầu, trên màn hình lớn hiện ra lý lịch cá nhân.
Phần giới thiệu cá nhân trình bày trước mặt mọi người vô cùng rõ ràng và chi tiết. Xem xong, Vân Kiều hiểu rõ, đàn anh tên Trần Mặc vốn dĩ có gia cảnh nghèo khó, nhưng dựa vào thực lực bản thân, anh ấy đã giành được học bổng toàn phần, sau khi tốt nghiệp thì tự mình xây dựng sự nghiệp.
Hiện nay vẫn đang trong giai đoạn phát triển, nhưng tương lai rất tiềm năng.
Trong lúc người dẫn chương trình giới thiệu, một người đàn ông trẻ tuổi điển trai chậm rãi bước lên bục. Anh ấy đeo kính gọng vàng, phong thái điềm đạm, nhã nhặn lịch lãm.
Anh ấy chững chạc hơn các bạn cùng lứa, còn sở hữu khí chất có thể lấn át người khác. Thảo nào vừa rồi ai cũng thảo luận về năng lực lẫn diện mạo của Trần Mặc, bề ngoài anh ấy đúng là đỉnh cao.
Vân Kiều chỉ quan sát với thái độ thưởng thức bình thường, khi cô tình cờ quay đầu, đã thấy Ngôn Tư Mộ đang chăm chú nhìn trên bục, không hề rời mắt.
Ngôn Tư Mộ thấy cô hiếu kỳ nhìn mình, cô ấy chợt sáp đến gần: “Cậu cảm thấy anh ấy giỏi không?”
“Ừ, rất giỏi.” Mới đôi mươi đã bước vào xã hội, đạt được nhiều thành tựu, so ra thì quả thực khiến người ta kính nể.
Rồi cô nghe thấy Ngôn Tư Mộ lẩm bẩm: “Nhảy liền hai lớp từ trung học cơ sở lên trung học phổ thông, mười sáu tuổi được cử đi học ở Đại học Cảnh Thành, ba năm học xong, mười chín tuổi lấy được bằng tốt nghiệp sớm.”
Đây là tất cả thông tin có trong phần giới thiệu, nhưng vì nghe thấy Ngôn Tư Mộ nhỏ giọng đọc ra, cô hơi tò mò.
Cô bèn ghé tai qua, Ngôn Tư Mộ thở dài: “Anh ấy chạy nhanh quá, nếu tớ chậm hơn nữa, có thể sẽ không đuổi kịp mất.”
Trong đầu chợt lóe lên, Vân Kiều thử đoán: “Anh ấy chính là người kia?”
“Ừ, khi còn bé một căn hộ là có thể đổi lấy, lớn lên thì khó theo đuổi quá.” Nói đến đây, giọng cô ấy ngày càng nhỏ, Vân Kiều nghe không rõ, Ngôn Tư Mộ nhoẻn miệng cười: “Sau này sẽ kể cậu biết.”
Khác với nụ cười dè dặt của cô, nụ cười của Ngôn Tư Mộ rực rỡ phóng khoáng, tựa như chẳng có chuyện gì làm khó cô ấy cả.
Lúc buổi tọa đàm kết thúc, Ngôn Tư Mộ đã lén lút rời đi bằng cửa sau. Vân Kiều không hiểu, rõ ràng Ngôn Tư Mộ muốn gặp Trần Mặc nhưng vẫn cứ trốn tránh. Ngôn Tư Mộ bí hiểm nói với cô: “Đây là mưu kế.”
Hơn nữa, cô ấy còn dặn dò cô hãy nghĩ cách lừa Thẩm Trạm.
Vì thế sau khi buổi tọa đàm chấm dứt, mặc dù trên sổ của Vân Kiều ghi chép quá trình lập nghiệp của các đàn anh đàn chị ưu tú, nhưng trong đầu cô chỉ xoay quanh những câu như “Anh ấy đang ghen đó”, “Lừa anh ấy đi”.
Bấy giờ người của các khoa lần lượt rời đi, Vân Kiều đứng nghe Trưởng khoa dặn dò ở hành lang bên cạnh hội trường.
Nhiệm vụ bản thảo tin tức lại rơi trên người Vân Kiều, hai tháng nay cô đã viết không dưới hai mươi bản thảo tin tức, cũng quen rồi.
“Vậy chuyện này làm phiền em rồi, viết xong thì gửi cho tôi một bản, ngày mai in ra em và tôi đến khoa giao cho Bí thư.” Vân Kiều hành văn tốt, Trưởng khoa rất vui lòng giao chuyện này cho cô làm, cũng sẵn sàng dẫn người mới đến giới thiệu cho các giáo viên trong khoa.
“Cảm ơn Trưởng khoa.” Môi trường đại học hoàn toàn khác với nền giáo dục bắt buộc chín năm. Ngoài việc trau dồi kiến thức, thì giao thiệp và vốn hiểu biết ở đây cũng rất quan trọng, nó có thể mang đến cho bạn nhiều cơ hội không tưởng.
Chỉ trong chốc lát, người ở hội trường đã giải tán gần hết. Lúc tạm biệt Trưởng khoa, Vân Kiều nhận được tin nhắn của Thẩm Trạm: [Anh tới rồi.]
Ba từ đơn giản, Vân Kiều biết là anh đang chờ cô ở cổng trường.
Sau khi giải đấu kết thúc, bầu không khí trong câu lạc bộ không còn căng thẳng nữa, Dương Minh Khải bình phục xuất viện, Thẩm Trạm như một chưởng quầy vô trách nhiệm*, chỉ chăm chăm theo sát cô.
*Ám chỉ người giám sát chỉ đứng trên danh nghĩa, không chịu trách nhiệm hay làm gì.
Nói vậy cũng không đúng, ngoại trừ thời gian đến trường đón cô, Thẩm Trạm vẫn dành nhiều thời gian làm việc khác. Anh không giống những công tử nhà giàu ăn chơi trác táng kia, mọi người biết anh thích chơi game, nhưng nhiều lần Vân Kiều đã phát hiện, Thẩm Trạm thường xuyên đọc các loại sách khác nhau.
Lần trước trong lúc vô tình, cô đã thấy màn hình máy tính của anh, dường như anh đang đầu tư cổ phiếu.
Người nọ vừa học một biết mười, vừa cực kỳ nhạy bén với các con số, xem ra bên dưới bề ngoài thờ ơ, anh còn cất giấu sức quyến rũ vô hạn.
Vân Kiều nhìn màn hình điện thoại, nhoẻn miệng cười.
Bấy giờ trước mắt cô bỗng xuất hiện một cái bóng, che khuất ánh sáng, một chàng trai bước tới, giơ tay chào hỏi: “Hi, Vân Kiều.”
“Trác Gia Hàng.” Lần này Vân Kiều đã nhớ rất rõ tên anh ta.
“Bây giờ em chuẩn bị về nhà?”
“Ừ.”
“Tôi cũng vậy, đi cùng nhé.” Vừa rồi anh ta đã đứng bên ngoài chờ cô trao đổi với Trưởng khoa xong, chỉ để tranh thủ mỗi cơ hội này.
Con đường lớn ra cổng trường chỉ có một, hai người đồng hành, dĩ nhiên khoảng cách sẽ kéo gần hơn một chút, Trác Gia Hàng luôn có nhiều chủ đề để bắt chuyện: “Nhà em ở hướng nào?”
Vân Kiều trả lời chiếu lệ, không tiết lộ địa chỉ.
Gần tới cổng trường mà vẫn chưa mời được nữ thần, Trác Gia Hàng cố gắng sắp xếp từ ngữ: “Chúng ta về nhà cùng một hướng, cũng trùng hợp nhỉ? Nếu không đợi lát nữa đón xe về chung...”
Còn chưa dứt lời, Trác Gia Hàng đã thấy một người đàn ông hùng hổ lao ra từ phòng bảo vệ.
Thẩm Trạm vẫn luôn ở trong phòng bảo vệ.
Vài hôm trước Thẩm Trạm xuất hiện ở cổng trường, vừa đứng đó đã thu hút biết bao ánh mắt. Nhiều năm qua bảo vệ canh cổng nhìn anh đã quen mắt, bèn gọi anh vào trong ngồi.
Bình thường Thẩm Trạm ngồi đấy hệt như một cụ già, thỉnh thoảng tán gẫu dăm ba câu với bảo vệ. Hôm nay không biết thấy gì, anh đứng phắt dậy, nhìn chằm chặp vào cách đó không xa, ánh mắt sắc bén “Xẹt xẹt xẹt” như phóng dao.
Quan sát nhiều ngày nhưng không thấy người, lần này xem như anh đã bắt quả tang rồi!
Mặt Thẩm Trạm đanh lại, Vân Kiều thấy anh, hiếm khi không chạy tới trước.
Thẩm Trạm gần như không kiềm chế được ngọn lửa bùng cháy trong lòng, nhưng Vân Kiều đã đến trước mặt anh một giây trước khi anh xúc động.
Thẩm Trạm cố nén giận: “Đây là người em gặp hai lần trước?”
Là tên mặt trắng mà chính miệng Vân Kiều nói thích kia?
“Vâng.” Vân Kiều gật đầu.
Nghe cô dứt khoát thừa nhận, Thẩm Trạm hít sâu một hơi, rầu rĩ hỏi: “Hai người phát triển đến bước nào rồi?”
Cô thuận miệng đáp: “Bạn bè.”
Hai từ này được Thẩm Trạm tự động lý giải thành: Trên mức bạn bè, chưa phải người yêu.
Vậy chỉ còn kém một chút thôi ư?
Hai người cùng trường, bất cứ lúc nào cũng có thể bù vào một chút kia.
“Sau này ít tiếp xúc với cậu ta đi.” Thẩm Trạm trầm giọng cảnh cáo.
“Anh dựa vào đâu mà quản em?” Giọng điệu cô rất bình tĩnh, không phải vì cãi vã, chỉ muốn biết lý do của anh.
“Anh là anh trai em, không thể quản em?” Thấy vẻ mặt cô lãnh đạm, như đang chất vấn tư cách của anh, Thẩm Trạm không biết tại sao mình hơi chột dạ, khiến lời phản bác nghe cực kỳ lạnh lùng cứng rắn.
“Thẩm Trạm, anh thiếu em gái như vậy sao?”
Nhất định phải nhận em gái này phải không?
“Em có ý gì?” Thẩm Trạm nhíu mày, cảm giác bài xích trong lòng ngày càng mãnh liệt: “Hóa ra anh đối xử tốt với em là do anh rảnh rỗi kiếm chuyện làm đúng không?”
“Anh đối xử tốt với em, hiển nhiên em rất biết ơn, nhưng ngay cả anh ruột cũng không thể ngăn cản em gái mình yêu đương mà? Huống hồ anh cũng không phải.” Cần gì phải làm lớn chuyện như thế.
“Được lắm Vân Kiều, không thích anh làm anh trai em chứ gì? Anh lười quản em, vậy một mình anh tự do tự tại đây.” Lửa giận thiêu đốt tâm trí anh, ngày càng nghiêm trọng.
Thẩm Trạm dối lòng.
“Dù sao lúc trước em chỉ tìm tới anh vì mất trí nhớ thôi, bây giờ em đã thích nghi rồi, quen nhiều bạn mới rồi, thiếu một người như anh cũng chẳng sao.”
“Vừa khéo không cần về nhà, em theo cậu ta đi, tìm mấy người bạn của em luôn đi.”
“Anh nghĩ thế thật à?” Vân Kiều ngẩng mặt, đôi mắt sáng ngời nhìn anh chăm chú: “Nếu em rời đi, anh sẽ thấy thoải mái?”
Lời nói tựa bát nước đổ đi, Thẩm Trạm mấy máy môi, nhất thời không thể phát ra âm thanh.
“Trong khoảng thời gian này em đã quấy rầy anh nhiều, thành thật xin lỗi.” Vân Kiều gật đầu xin lỗi, hỏi thêm: “Nếu em dọn ra ngoài, anh sẽ thấy khá hơn phần nào đúng không?”
Trông cô hết sức nghiêm túc, như thể chỉ cần anh gật đầu, cô sẽ lập tức rời khỏi.
Trong dự đoán, Thẩm Trạm đã bị cô kích thích.
“Lúc cần thì tìm anh, không cần thì vạch ra giới hạn cách xa anh hả?”
“Vân Tiểu Kiều, em học thiết kế môi trường gì chứ, học rút ván giỏi hơn không?”
Vân Kiều cúi đầu, gần như không kiềm chế được độ cong nơi khóe miệng.
“Thẩm Trạm.”
“Anh đang ghen à?”