Vội vàng rời khỏi thành phố Đồng An, Khương Ninh dọn hết đồ đạc của mình để lại nhà chú ruột.
Chỉ còn lại một mình Tống Nguyên Dã.
Cô ôm theo cảm xúc thầm kín chứa đầy nỗi lòng thiếu nữ, đi từ nam chí bắc.
Khương Ninh vốn tưởng rằng, tình cảm thầm kín này sẽ không bao giờ có thể trông thấy ánh sáng nữa.
Cô cũng không bao giờ nghĩ rằng, sau một thời gian dài, người mà cô luôn nghĩ tới suốt tám năm lại đang "mở chiếc hộp bí mật" mà cô chôn giấu, tình yêu thầm kín của cô cứ vậy mà có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Khi còn trẻ, hầu như trong lòng mỗi người đều có một người để mong nhớ ngày đêm, Khương Ninh cũng không ngoại lệ.
Ngày đó cô bị đẩy ngã xuống mặt đất, Tống Nguyên Dã đi ngang qua đưa tay về phía cô, trong trái tim Khương Ninh liền chỉ có một người.
Nhưng vào thời điểm đó, Tống Nguyên Dã là người sáng chói nhất trường, anh ta kiêu ngạo, bất cần đời, trong mắt mọi người là một đứa con nhà người ta điển hình.
Khương Ninh không dám tiếp cận, làm một kẻ hèn nhát trong tình yêu.
Mãi cho đến một ngày, Khương Ninh và Tống Nguyên Dã vô tình nhận vai vào một cặp đôi trong trò Scenario Killer cùng đám bạn.
Nhờ vào kịch bản, cô lấy hết dũng khí tỏ tình với anh.
Nhưng những lời này lại bị mọi người cho là tình tiết trong kịch bản, ầm ĩ một hồi rồi lại im lặng bỏ qua.
Nhiều năm sau, trong trận tuyết đầu mùa bay đầy trời, Tống Nguyên Dã đứng cạnh Khương Ninh, câu ta thờ ơ hỏi: “Cậu còn nhớ lúc ta chơi Scenairo Killer đã nói gì với tôi không?”
Khương Ninh ngẩng đầu nhìn những bông hoa tuyết bay tung bay, nhẹ nhàng gật đầu.
“Lúc đó tôi cho rằng đó chỉ là kịch bản, nên cũng không để ý. Thật ra tôi muốn hỏi là…” Tống Nguyên Dã dừng một chút.
Hô hấp của Khương Ninh như thể nhanh chóng ngừng lại, cô quay đầu nhìn cậu ta, bắt gặp con mắt dịu dàng của hắn.
Cô nghỉ nghe cậu nói: “Bây giờ đáp lại liệu còn hiệu quả không?”
“Năm đó cậu dũng cảm thật đấy. Bây giờ, Khương Ninh, đến lượt tôi nói yêu cậu.”