Lúc Khương Ninh tỉnh lại, Trần Thục Vân đã ngồi trước giường bệnh của cô.
Nhìn thấy Trần Thục Vân, Khương Ninh yếu ớt gọi: "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
"Chuyện lớn như vậy xảy ra với cô, mẹ làm sao có thể không đến?" Nghe thấy giọng nói của Khương Ninh, hốc mắt Trần Thục Vân đỏ lên, "Sao con có thể hành động liều lĩnh như vậy? Nếu thật sự có chuyện thì mẹ làm sao có thể đến gặp bố con được đây?"
"Con không sao, mẹ đừng lo." Nhìn thấy con mắt ửng đỏ của Trần Thục Vân, Khương Ninh trong lòng cũng vô cùng khó chịu, nhẹ nhàng an ủi cô.
"Em không sao chứ?" Chu Trạch Sơ đúng lúc mang theo đồ vệ sinh cá nhân mua dưới lầu bwóc vào, đặt túi lên bàn bên cạnh giường bệnh, tức giận nói, "Em có biết thiếu chút nữa là mất mạng không, Khương Ninh?"
Khương Ninh trầm mặc, cụp mắt xuống nhìn chiếc chăn bông trắng như tuyết, xung quanh ngập tràn mùi thuốc khử trùng cứ xốc lên mũi cô, cô nhẹ giọng: "Em xin lỗi."
"Ninh Ninh, mẹ cả đời này không mong cái gì, chỉ hy vọng con có thể bình an. Con nói muốn làm phóng viên, mẹ đồng ý, nhưng mẹ vẫn không muốn con gặp nguy hiểm vì những người khác." Trần Thục Vân thở dài, xoa xoa mái tóc Khương Ninh.
Nói xong những lời cuối cùng, mắt Trần Thục Vân lại đỏ lên, cô quay mặt sang một bên, lau đi nước mắt, "Mẹ biết mẹ nghĩ như vậy là ích kỉ, nhưng mẹ chỉ có mình con, mẹ chỉ mong con không gặp mệnh hệ gì. Nếu con đi rồi, mẹ thật sự không chịu nổi."
"Mẹ." Khương Ninh hốc mắt nóng lên, nước mắt cũng chảy xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng dịu dàng giữa hai mẹ con, Chu Trạch Sơ lặng lẽ rút lui khỏi phòng bệnh, nhường không gian cho hai người.
Buổi tối, lúc Trần Thục Vân ra ngoài lấy nước, Giang Ninh do dự một chút, cuối cùng hỏi Chu Trạch Sơ: "Tống Nguyên Dã, cậu ấy hôm nay có tới không?"
Chu Trạch Sơ nhướng mày liếc nhìn cô, giọng điệu không quá mặn mà: “Sáng nay cậu ta đã về Cục Cảnh sát khi em chưa tỉnh.”
"À," Giang Ninh đột nhiên nhớ tới cái gì, lại hỏi: "Đúng rồi, mẹ em biết em bị thương... Là bởi vì cậu ấy sao?"
"Ừm."
"..."
Khương Ninh có chút lo lắng. Cô sợ Trần Thục Vân sẽ vì chuyện này mà ngỏ ý muốn gặp cậu ấy.
Nhưng mà những lo lắng trước mắt của Khương Ninh chỉ là dư thừa. Bởi vì Trần Thục Vân bây giờ còn không biết Khương Ninh thích Tống Nguyên Dã, cô cho rằng vì Khương Ninh quá tốt bụng và không thể chịu đựng được khi nhìn anh, lại còn là bạn học cũ của mình bị thương nên mới đỡ một dao cho anh. Thế nên hiện tại cô chưa có ý kiến gì với Tống Nguyên Dã.
Sau khi Trần Thục Vân lấy nước ấm về, cô tình cờ gặp được Tống Nguyên Dã đến thăm Khương Ninh.
Tống Nguyên Dã nhìn thấy cô, vội vàng đi tới nói: "Cô ạ."
Nghe thấy giọng nói của anh, Trần Thục Vân xoay người, nhìn thấy anh mang theo một hộp thực phẩm bổ sung với giọng điệu ôn hòa, "Đến rồi à."
“Vâng.” Tống Nguyên Dã lễ phép gật đầu, đưa tay nhận lấy ấm nước trong tay cô, “Để cháu bưng giúp Cô.”
"Không cần." Trần Thục Vân đặt ấm nước sang một bên, "Cái này không nặng, trong tay cháu còn có nhiều đồ, để cô tự làm được rồi."
Tống Nguyên Dã chỉ đành từ bỏ, theo Trần Thục Vân đi vào phòng bệnh.
Bởi vì lần này gặp mặt là phụ huynh, là phụ huynh này lại là mẹ của Khương Ninh, Tống Nguyên Dã có chút căng thẳng, khi đi phải giữ thẳng người, sợ lại có điểm nào không phù hợp với đặc trưng địa phương của cô.
"Hôm nay cháu về xử lý người đàn ông đã đâm Ninh Ninh phải không?" Trần Thục Vân hỏi anh.
"Vâng." Tống Nguyên Dã dừng một chút, nhớ lại nguyên nhân đã xảy ra chuyện này, giọng nói càng trầm xuống, "Cháu thực sự xin lỗi, cô."
Nghe được lời xin lỗi đột ngột của anh, Trần Thục Vân dừng lại, hỏi: "Sao vậy?"
"Là bởi vì cháu mà Khương Ninh mới bị thương, cháu thật xin lỗi vì đã khiến cô phải lo lắng." Tống Nguyên Dã hết sức thành khẩn mà xin lỗi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trần Thục Vân trầm mặc một lúc, nhìn con mắt áy náy, thành khẩn của anh: "Đây là lựa chọn của con bé. Mặc dù cô không mong con bé sẽ làm như vậy, nhưng chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Noi lại cũng chẳng có ích gì nữa. Cho nên cháu cũng đừng quá tự trách bản thân, sau này khi nào Khương Ninh gặp khó khăn gì, cháu giúp đỡ con bé là được rồi."
"Cháu sẽ làm vậy." Tống Nguyên Dã kiên định nói.
Trần Thục Vân gật đầu, tiếp tục cầm ấm nwóc đi vào phòng bệnh, Tống Nguyên Dã bước nhanh đi theo.
Tới phòng bệnh, Trần Thục Vân mửo cửa. Khương Ninh nhìn thấy cô đi vào liên hỏi: "Mẹ, sao mẹ đi lâu thế?"
Vừa dứt lời, Khương Ninh lại nhìn thấy Tống Nguyên Dã đi theo sau Trần Thục Vân, nhất thời sửng sốt.
"Lúc lấy nước về, tình cờ lại gặp Nguyen Dã, ở lại nói chuyện thêm một lúc." Trần Thục Vân đặt ấm nước xuống bàn, cầm cốc của Khương Ninh lên, rót cho cô một ít nước nóng.
"..." Khương Ninh lo lắng nhìn hai người, thấy hai người vẻ mặt đều rất bình thường, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tống Nguyên Dã đem đồ mang theo cất vào trong tủ, nghe thấy Trần Thục Vân hỏi Khương Ninh: "Trạch Sơ đâu? Nó về rồi sao?"
"Không ạ." Khương Ninh lắc đầu, "Anh ấy vừa rồi gọi cơm, mới xuống lấy đồ."
Trần Thục Vân "ừm" một tiếng, tiếp đón Tống Nguyên Dã: "Ghế đây, cháu mau ngồi xuống."
Tống Nguyên Dã đáp lại, ngồi trước giường bệnh của Khương Ninh. Trần Thục Vân lấy ra cốc dùng một lần, rót nước cho Tống Nguyên Dã. Tống Nguyên Dã nhận lấy, nói lời cảm ơn.
Bởi vì nằm lâu mệt mỏi, Chu Trạch Sơ giúp Khương Ninh chỉnh lại thư thế trên giwòng, giúp cô tựa vào thành, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.
Cũng nhờ dựa vào thành giường, Khương Ninh mới có thể ngang tầm mắt nhìn Tống Nguyên Dã.
"Cậu thấy thế nào? Khỏe hơn chưa?" Tống Nguyên Dã quan tâm hỏi cô.
Buổi tối, khi mọi việc ở Cục đã xử lý xong xuôi, anh ấy Chu Vãn Dạng gửi tin nhắn cho mình, bảo rằng Khương Ninh đã tỉnh. Không chút do dự, anh lập tức gác lại công việc lại, chạy tức tốc tới bệnh viện.
"Tốt hơn nhiều rồi." Khương Ninh đặt tay lên chân, ôn hòa nói: "Cậu xong việc rồi à?"
"Chưa, lát nữa quay về làm tiếp. Tôi nghe Chu Vãn Dạng nói cậu tỉnh rồi nên muốn tưới thăm cậu trước." Đầu ngón tay thô ráp của Tống Nguyên Dã xoa xoa mép cốc, nhìn sắc mặt tái nhợt của Khương Ninh trên giường bệnh, đáy mắt anh càng thêm thâm trầm.
Khương Ninh "à" một tiếng. Trần Thục Vân mang nho rửa sạch tới, đặt lên bàn, nói với Tống Nguyên Dã: "Chau ăn nho đi. Trong tủ có cam, để cô đi lấy."
Tống Nguyên Dã vội vàng khách sáo: "Không cần phiền cô đâu ạ. Cháu ăn nho được rồi. Cô cũng đừng làm nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi."
:Mẹ, mẹ nghỉ ngơi một lát đi, hôm nay mẹ bận rộn cả ngày rồi." Khương Ninh bên cạnh nói thêm.
"Nhân tiện, cô chưa hỏi cháu chuyện này xử lý thế nào rồi? Lúc nào thì có thể chuyển giao đến viện kiểm sát?" Trần Thục Vân hỏi Tống Nguyên Dã.
"Việc xử lý gần như đã hoàn tất, chứng cứ về động cơ gây án thì vẫn đang đi điều tra ạ." Tống Nguyên Dã trả lời cô.
Nhớ đến đôi mắt đục ngầu của ông lão, Khương Ninh khẽ cau mày: "Tôi lúc trước khi đi phỏng vấn có nghe nói Tô Mẫn bị bệnh tâm thần."
"Đúng thế." Tống Nguyên Dã vẻ mặt nghiêm túc, "Ngoại trừ bệnh tâm thần, cách đây không lâu ông ta còn được chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối."
"Điều đó co nghĩa là ông ta sẽ không bị kết án?" Trần Thục Vân không nhịn được mà hỏi.
Ông ta suýt chút nữa đã hại chết con gái ô, nhưng đến cuối cùng lại có thể không bị kết tội. Trần Thục Vân nghĩ đến lại thấy khó chịu.
"Nếu có thể tìm ra bằng chứng chứng minh ông ta gây án lúc tỉnh táo, khả năng ông ta sẽ bị kết án. Nhưng mà..." Tống Nguyên Dã dừng lại, cau mày, "Ông ta vẫn bị ung thư giai đoạn cuối, có thể ước tính ông ta sẽ không bị bắt giam."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trần Thục Vân thở dài, Khương Ninh nhẹ nhàng vỗ về tay cô an ủi.
Tống Nguyên Dã nhìn Khương Ninh, trong lòng nặng trĩu.
Chu Trạch Sơ bưng cơm lên tầng. Nhìn thấy Tống Nguyên Dã ngồi trước mặt Khương Ninh, ánh mắt anh trầm xuống, đi tới, đặt cơm lên bàn rồi mở ra.
Bởi vì ngày đầu tiên sau phẫu thuật chỉ có thể ăn một ít thức ăn lỏng. Chu Trạch Sơ đặc biệt gọi cháo kê cho Khương Nih. Anh lấy bát cháo ra, cầm khăn giấy lau phần mép bị tràn ra rồi đưa cho Khương Ninh: "Đây, không nóng đâu, nhiệt độ vừa phải."
Khương Ninh nhận lấy, ngẩng đầu cười cảm ơn.
Nhìn sự tương tác giữa hai người, Tống Nguyên Dã nhớ lại lời Chu Trạch Sơ đã nói ngày hôm qua: "Từ nay về sau tôi sẽ không còn nhượng bộ nữa", ánh mắt anh lại tối sầm.
Trần Thục Vân lấy hết đồ ăn ra đặt lên bàn, hỏi Tống Nguyên Dã: "Cháu ăn chưa? Nếu chưa thì ăn chung với bọn cô nhé?"
"Cháu ăn rồi." Tống Nguyên Dã nói.
Trần Thục Vân còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Tông Nguyên Dã vừa dứt lời, điện thoại của anh lại vang lên.
Tống Nguyên Dã ra hiệu cho Trần Thục Vân, cầm điện thoại đi ra ngoài nói chuyện.
Trả lời cuộc gọi xong, anh quay lại phòng bệnh, nói với Khương Ninh: "Tôi có việc, phải đi trước. Ngày mai tôi đến thăm cậu."
"Được." Nghe được anh nói "Ngày mai đến thăm cậu", Khương Ninh khẽ cong môi, "Trên đường cậu đi chậm chút."
Lục gần đi, anh còn liếc nhìn Khương Ninh và Chu Trạch Sơ vừa ăn uống vừa đùa giỡn.
Trở lại Cục, Lục Phóng nhìn sắc mặt u ám của Tống Nguyên Dã, đi tới, tùy ý đặt tay lên vai anh, hỏi: "Sao vậy, phóng viên Khương vẫn chưa khỏe sao?"
"Không." Tống Nguyên Dã lạnh nhạt nói.
"Xảy ra chuyện gì?" Lục Phóng hỏi.
Tống Nguyên Dã liếc nhìn anh một cái, thản nhiên nói: "Cậu lo lắng quá rồi à?"
"...???" Lục Phóng sờ sờ cổ.
Hôm nay đại thần ăn thuốc súng à? Sao lại nồng nặc thuốc súng như vậy?
Tống Nguyên Dã cởi áo khoác, đặt lên ghê, đi vào phòng Cục trưởng.
Vào chưa được bảo lâu, điện thoại Tống Nguyên Dã lại vang lên.
Lục Phóng liếc nhìn qua, là Khương Ninh gọi đến. Vốn nghĩ sẽ vào phòng Cục trưởng gọi anh, nhưng lại nghe thấy cuộc nói chuyện mơ hồ bên trong, anh sờ sờ mũi, cuối cùng vẫn lui về phía sau.
Nghĩ rằng nghe điện thoại của người khác là bất lịch sự, cuối cùng Lục Phóng vẫn không nghe cuộc gọi. Vốn nghĩ rằng lát nữa Tống Nguyên Dã ra ngoài sẽ gọi lại.
Nhưng một lcú sau, điện thoại Tống Nguyên Dã lại vang lên, vẫn là Khương Ninh gọi tới.
Lục Phóng đoán cô cso chuyện, trầm tư một lúc rồi cuối cùng cũng tiếp nhận cuộc gọi.
Thế nhưng bên kia lại truyền đến giọng nói của một người con trai. Lục Phóng nhấc điện thoại ra khỏi tai, xem lại tên người gọi trên màn hình.
Đúng là Khương Ninh, nhưng tại sao giọng nói lại là của con trai?
Lục Phóng hỏi: "Xin chào, anh là?"
"Tôi là Chu Trạch Sơ." Giọng nói của người con trai phát ra từ điện thoại, Lục Phóng kinh ngạc nhướng mày.
"Cậu không phải Tống Nguyên Dã? Tôi gọi điện chỉ muốn nói, chứng minh thư của Tống Nguyên Dã bị rơi ở đây, tôi đã gửi lại cho cậu ta qua đường dây chuyển phát dịa phương, lát nữa ký nhận là được." Chu Trạch Sơ nói.
Lục Phóng: "Được, tôi hiểu rồi."
Cúp điện thoại, trùng hợp Tống Nguyên Dã vừa trong phòng đi ra. Lục Phóng nhìn anh, cười.
Người kia gọi đến anh mới heiẻu ra.
Hóa ra hôm nay không phải Tống Nguyên Dã ăn thuốc súng, mà là phải uống một bình lớn chứa đầy "dấm chua".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT