Nghe thấy Tỉnh Tây Đinh hét lên, Khương Ninh ánh mắt giật lên, cô khẩn trương liếc nhìn Tống Nguyên Dã, theo bản năng muốn giải thích.
Nhưng mà cô không hề có cơ hội để giải thích. Người tên Đại Chu hưng phấn chạy tới: “Ở đâu? Ở đâu? Bạn gái của đội trưởng Tống ở đâu?”
“Đây, ở đây.” Tỉnh Tây Đinh chỉ vào Khương Ninh.
Bởi vì ngày mà Vương Quý nhảy lầu, Đại Chu cũng có mặt ở hiện trường, cho nên anh ta vừa liếc mắt thấy Khương Ninh đã nhận ra cô.
“Ách…” Đại Chu gãi gãi đầu, có chút bối rối: “Bạn gái của đội trưởng Tống… là phóng viên Khương?”
“Phóng viên Khương? Anh biết?” Tỉnh Tây Đích nghi ngờ hỏi.
“Tôi…” Đại Chu còn chưa kịp mở miệng, anh đã nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Khương Ninh. Tống Nguyên Dã liền ngắt lời bọn họ: “Được rồi, hai người đùa hơi quá rồi đấy.”
Tỉnh Tây Đinh và Đại Chu liếc nhìn nhau. Tỉnh Tây Đinh còn muốn nói gì đó thì Lục Phóng bước vào, khoác tay lên vai anh ta, vỗ nhẹ hai cái nói: “Không cần thắc mắc gì hết. Đội trưởng Tống của mấy người và phóng viên Khương là bạn học chung thời cấp ba.”
“Bạn học thời cấp ba?” Tỉnh Tây Đinh đột nhiên cảm thấy mình là người duy nhất ở đây không hiểu rõ tình hình.
Lục Phóng thản nhiên “ừ” một tiếng rồi kéo ghế ngồi xuống, gõ ngón tay lên bàn nhìn mấy người trước mặt, nhướng mày cười nói: “Nếu muốn nhìn anh chàng này có bạn gái, còn chẳng biết phải đợi tới bao giờ.”
“Tôi nói cho anh biết, thoạt nhìn hai người bọn họ không có vẻ gì là quan hệ như vậy.” Đại Chu cũng kéo ghế ngồi xuống.
“Tôi và đội trưởng Tống chỉ là bạn bè thôi.” Khương Ninh cuối cùng cũng có cơ hội giải thích.
“Nhưng mà, phóng viên Khương, hôm nay không phải cuối tuần sao? Sao cô lại đến chỗ chúng tôi? Có chuyện gì xảy ra sao?” Đại Chu tò mò hỏi.
“Không phải.” Khương Ninh lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Hôm nay không phải có vụ phóng hỏa trên đường Thanh Hà sao? Đồng nghiệp tôi bảo chủ tiệm hoa đang ở chỗ các anh lấy lời khai nên tôi tới đây để phỏng vấn.”
“À, thì ra là thế.” Đại Chu hiểu rõ, gật gật đầu.
“Có phải anh vừa nói người đàn ông đó phóng hỏa vì bạn gái muốn chia tay không?” Khương Ninh hỏi.
Lục Phóng cầm bút trên bàn, nói: “Ừ, tình hình cụ thể thì chiều nay sẽ có thông báo.”
Khương Ninh lại hỏi thêm vài câu. Nhưng vì vụ án đang trong quá trình điều tra, cảnh sát không thể tiết lộ quá nhiều nên Khương Ninh cũng chỉ biết được những thông tin hời hợt.
Cô viết lại động cơ gây án. Khâu Vũ gọi điện cho cô và bảo rằng cuộc phỏng vấn bên anh ta đã xong, bảo cô đợi trước cục cảnh sát, anh sẽ tới đón cô.
Cúp điện thoại, Khương Ninh đứng dậy chào tạm biệt mọi người.
Tống Nguyên Dã tiễn cô ra khỏi cổng. Đứng dưới bóng cây đợi Khâu Vũ, anh vẫn cầm giúp cô chiếc máy ảnh.
Giữa trưa nắng chói chang, nhìn người con trai bên cạnh mồ hôi lấm tấm trên trán, Khương Ninh có chút ngượng ngùng: “Cứ để tôi đứng đây được rồi, cậu vào trong đi.”
“Không sao.” Tống Nguyên Dã nghiêng đầu nhìn cô, tìm chủ đề: “Cậu vẫn luôn bận rộn vậy à?”
“Cũng có thể nói là như vậy. Bởi vì mọi chuyện có thể xảy ra bất cứ khi nào. Chỉ cần có chuyện xảy ra là sẽ không kịp nghỉ ngơi.” Nói xong, Khương Ninh quay đầu nhìn quai hàm mịn màng cùng yết hầu sắc bén của anh, hỏi một câu: “Cậu cũng thế mà, phải không?”
Tống Nguyên Dã “ừm” một tiếng.
Đứng đó trò chuyện một lúc, Khâu Vũ đã lái xe tới. Khương Ninh lên xe, vừa đóng cửa vừa vẫy tay chào anh.
Xe càng lúc càng đi xa. Khương Ninh nhìn qua cửa kính xe, có chút không nỡ mà nhìn theo bóng dáng Tống Nguyên Dã.
“Aiz, tôi nói cho cô nghe, mắt của cô sắp dán trên người người ta rồi đấy.” Khâu Vũ nhìn thấy Khương Ninh lưu luyến qua gương chiếu hậu, trêu đùa cô.
Khương Ninh đỏ mặt, quay mặt nhìn về phía trước: “Đâu có, tôi chỉ đang nhìn xem phía sau tôi còn xe của tòa soạn nào khác không.”
“Bây giờ là mấy giờ rồi? Làm sao có thể có phóng viên tới đây được nữa.” Khâu Vũ cười, “Cô không cần kiếm cớ, không phải cô thích anh ta chứ?”
“Không có.” Khương Ninh vành tai đỏ lên, phủ nhận.
“Haiz, cô có thể lừa người khác nhưng không lừa được tôi đâu. Nhìn ánh mắt cô là biết rồi.” Khâu Vũ đã đoán được tâm tình của cô.
Khương Ninh trầm mặc, không nói tiếp. Qua một lúc lâu, cô mới hít thật sâu và nói: “Thật ra chuyện này xảy ra vào thời cấp ba.”
Khâu Vũ cũng không quá ngạc nhiên: “Tôi sớm đã nhận ra cô thích anh ta khá lâu rồi.”
“Cô nhìn thấy ở đâu.” Khương Ninh lúc này có chút nghi hoặc.
“Vẫn là đôi mắt.” Khâu Vũ nói, “Ánh mắt của cô quá nhiều tình ý. Nếu như cô chỉ vừa mới thích anh ta thì ánh mắt sẽ không bao giờ toát ra những biểu tình phức tạp như vậy.”
Khương Ninh thở dài một hơi, kể lại những câu chuyện từ cuộc gặp gỡ đầu tiên với Tống Nguyên Dã ở trường đến câu chuyện chưa thể có cái kết.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Khâu Vũ nắm được mấu chốt, hỏi: “Vậy là cô đã thích anh ta được 8 năm rồi?”
Khương Ninh trầm mặc một lát: “Đúng vậy.”
“Cô đã bao giờ nghĩ đến việc tỏ tình với anh ta chưa?” Khâu Vũ hỏi.
“Chưa.” Khương Ninh lắc đầu, “Tôi sợ anh ấy biết thì sẽ xa lánh tôi.”
Khâu Vũ: “Vậy thì cô nên chú ý một chút.”
Khương Ninh bối rối “ừ” một tiếng, chất giọng cao lên, không hiểu ý của cô là gì.
“Cô chưa từng nghe câu, “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” sao?” Khâu Vũ nói, “Nói ngắn gọn chính là tình cảm của cô dành cho anh ta như một ngọn lửa, tuy rằng cô luôn kìm nén nhưng liệu anh ta có cảm nhận được điều đó trong ngần ấy thời gian không?”
Khương Ninh cụp mắt xuống, lại im lặng. Cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Nếu tình cảm của cô bị lộ ra trước mặt anh thì sẽ ra sao? Liệu cô có nên chọn trốn tránh? Rốt cuộc, cô cũng không muốn nghe anh từ chối, điều này cô không thể chịu được.
Hai người quay về cùng tập bản thảo và video phỏng vấn. Lúc hoàn thành xong đã là 7 giờ 30 tối.
Sau khi ra khỏi tòa soạn, Khương Ninh luc này mới phát hiện ra trời đã mưa lúc nào đó. Khi cô nhìn lên, bầu trời tối sầm, trên đầu có vài đám mây đen lơ lửng. Một cơn gió bay qua, có chút mát.
Sau khi tạm biệt Khâu Vũ, Khương Ninh chuẩn bị bắt tàu điện ngầm về nhà.
Đến ga tàu, cô theo thói quen lấy thẻ tàu điện ngầm trong túi ra.
Nhưng cô lại không thấy gì.
Cúi đầu xuống, chiếc túi đã không còn nữa.
Khương Ninh vội vàng quay lại tòa soạn, nhưng đến đó một lúc lâu cũng không thể tìm thấy.
Cô gọi cho Khâu Vũ xem cô ấy có nhớ được gì hay không. Khâu Vũ bảo rằng cô không thấy cô mang theo túi xách từ cục cảnh sát trở về.
Có thể đã quên ở đó.
Khương Ninh vừa định gọi điện cho Tống Nguyên Dã thì đối phương đã gọi cho cô.
Khương Ninh nghe máy, giọng nói trầm ấm dễ nghe của người con trai vang lên: “Cậu để quên túi xách à?”
“Là túi của tôi.” Nghĩ tới đồ vật trong túi, Khương Ninh có chút lo lắng, “Cậu đang ở đâu? Tôi qua tìm cậu.”
“Tôi đang ở văn phòng, cậu không cần tới đây.” Tống Nguyên Dã nhặt chiếc túi xách bị rơi dưới ghế, lau sạch bụi bẩn, “Giờ cậu ở nhà không? Tôi đưa tới cho.”
“Tôi chuẩn bị về nhà.” Khương Ninh liếc nhìn ga tàu điện ngầm, “Tôi đang ở ga tàu điện ngầm, khoảng 20 phút nữa sẽ về nhà.”
“Được, không vội. Tôi cũng mất nửa tiếng nữa mới có thể về. Khi về sẽ đưa tới cho cậu.” Tống Nguyên Dã mang theo túi xách, tắt đèn trong phòng họp rồi đi ra ngoài, “Không nói nữa, tôi chuẩn bị lái xe, cúp máy đây. Khi nào tới nhà cậu tôi sẽ gọi.”
“Được.” Khương Ninh gật đầu, lúc cô đang định cúp điện thoại, cô chợt nhớ ra điều gì đó, gọi tên anh: “Tống Nguyên Dã.”
Tống Nguyên Dã “Ừ” một tiếng, ngữ điệu trông không có chút gì để ý, “Còn chuyện gì sao?”
Suy nghĩ một lúc, Khương Ninh cuối cùng cũng nuốt xuống lời nói chuẩn bị thoát ra: “Không có gì, cậu lái xe cẩn thận.”
“Được, tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, Khương Ninh thở phào một hơi. Nhưng tưởng tượng đến thứ mình bỏ vào túi lại khiến cô có chút bất an.
Cùng với tâm trạng bất an và lo lắng, Khương Ninh mua vé tàu điện ngầm tạm thời rồi bắt tàu điện về nhà.
Về đến nhà, Tống Nguyên Dã vẫn cưha gọi lại cho cô. Lại sợ mình tiếp tục suy nghĩ lung tung nên lại dọn dẹp phòng để đánh lạc hướng bản thân.
Dọn dẹp phòng xong, cô thấy Tống Nguyên Dã đã gọi cho mình 15 phút trước. Nhưng không hiểu sao điện thoại cô lại tắt tiếng nên không nghe thấy.
Khương Ninh vội vàng gọi lại cho anh, đối phương nhanh chóng trả lời.
“Thật ngại quá, vừa rồi tôi đang dọn phòng, không nghe thấy cậu gọi.” Khương Ninh xin lỗi.
“Không có gì.” Tống Nguyên Dã về nhà tắm tráng qua một lượt. Khi ra khỏi phòng, mái tóc vẫn còn nhỏ giọt nước, nước chạy xuống cổ, yết hầu của người con trai khẽ động đậy, nhìn vừa gợi cảm, vừa trưởng thành.
“Để tôi xuống tìm cậu.” Khương Ninh nói.
“Không cần, đọc số nhà của cậu đi, tôi mang lên cho cậu.”
Nghe thấy anh bảo muốn lên phòng, Khương Nnh run run lông mi: “Được.”
Cuộc đối thoại chỉ một lúc đã cúp mát. Khương Ninh đầu tiên là sửng sốt vài giây, sau đó mới lấy lại được tinh thần.
Tống Nguyên Dã muốn tới tìm cô.
Trong lòng cô đầy sự phấn khích.
Nhưng đột nhiên, không đúng lúc cho lắm, trong đầu Khương Ninh lại nhớ tới những lời nói trong xe của Khâu Vũ. Tâm tình của cô có chút chùng xuống, cô siết siết tay, cố gắng áp chế tâm tình.
Chờ Tống Nguyên Dã một lúc, một lúc, thời gian trôi qua rất dài, Khương Ninh không thể ngồi yên, cứ đi đi lại lại trong phòng khách.
Thỉnh thoảng đi ngang qua phòng tắm, cô lại sửa tóc.
Cuối cùng cũng có tiếng gõ cửa, Khương Ninh hít một hơi thật sâu rồi mới mở.
Mở cửa ra, bởi vì vừa rồi đã tắm sạch, Tống Nguyên Dã không còn mặc trên người bộ cảnh phục mà thay bằng một bộ đồ bình thường. Anh mặc áo trắng ngắn tay, các cơ trên cánh tay lộ ra. Nhìn lên trên, dáng người anh cao gầy, các đường nét trên khuôn mặt như một bức tranh, trông vô cùng sâu sắc, có chút quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Tim Khương Ninh đột nhiên đập mạnh.
Đôi mắt cô tình cờ rơi vào đôi mắt đen láy của Tống Nguyên Dã. Mắt hai người chạm nhau, hơi thở cô cứng đờ, rời mắt nhìn chỗ khác.
“Túi của cậu.” Tống Nguyên Dã không để ý tới hành động nhỏ của cô, đưa túi ra.
Khương Ninh nhận lấy túi, nhẹ giọng nói cảm ơn.
“Đúng rồi, tôi không mở túi cậu ra xem đâu.” Tống Nguyên Dã nói.
Khi anh nói với Khương Ninh rằng tối sẽ đưa túi cho cô, anh trông tthấy sự khẩn trương của Khương Ninh, cuối cùng là gọi tên anh. Trong chốc lát, anh có nhớ ra mình đã từng nhặt được nhật ký của cô thời trung học. Vừa lật ra nhìn thấy ở trang thử nhất đã bị Khương Ninh bắt gặp. Cuối cùng đã phá hỏng tâm trạng trong ngày sinh nhật của cô.
Anh lập tức nhận ra, có lẽ vừa rồi Khương Ninh muốn nói chuyện này với anh, nhưng cuối cùng không hiểu tại sao lại không nói ra.
Đưa túi cho Khương Ninh, Tống Nguyên Dã xoay người, vẫy tay với cô chuẩn bị rời đi.
Khương Ninh nhìn theo bóng người cao lớn đi tới thang máy trước mặt. Thang máy “ting” một tiếng, chuẩn bị đi xuống tầng.
Tống Nguyên Dã chuẩn bị đi xuống, Khương Ninh từ phía sau đột nhiên gọi tên anh: “Tống Nguyên Dã.”
Tống Nguyên Dã quay lại nhìn cô: “Sao thế?”
Nhìn đôi mắt chàng trai sáng ngời giữa ánh đèn mờ ảo, Khương Ninh nắm chặt lòng bàn tay, cuối cùng lấy hết can đảm mà nói:
“Cậu ăn chưa? Nếu chưa thì ở lại ăn với tôi nhé?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT