Cảm giác nóng bức trên cơ thể ngày càng rõ rệt, An Tiểu Hi dùng hết sức mình để siết chặt tay, lợi dụng cơn đau để duy trì sự tỉnh táo.

“An Tiểu Hi.” Bùi Linh gọi.

“Ừm… Em đây…” Giọng của An Tiểu Hi trở nên mềm mại, không thể kiềm chế được mà phát ra âm điệu lả lơi.

Bùi Linh biết, đó là dấu hiệu thuốc đã phát huy tác dụng.

Anh từ từ tiến lại gần, An Tiểu Hi phát hiện ra liền lập tức nhắm chặt mắt, nghĩ rằng không thấy thì không phải chịu cảnh khó xử: “Sắc tức là không, không tức là sắc” a a a!

Bùi Linh giơ hai ngón tay, chạm nhẹ vào khuôn mặt của An Tiểu Hi.

“Ưm~”

An Tiểu Hi không kìm được mà rên nhẹ, bàn tay lạnh lẽo của anh khi chạm vào da cô, thực sự rất dễ chịu.

Ngón tay cô sắp xoắn thành nút thắt rồi, cô đã dồn toàn bộ nghị lực cả đời vào đây.

“Nhìn tôi.” Bùi Linh lại lên tiếng.

“Không được, không được…” An Tiểu Hi lắc đầu liên tục: “Em sẽ không kiềm chế nổi đâu…”

Bỗng nhiên, cô nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, tắm nước lạnh!”

Cô lập tức đứng dậy, nhưng vừa bước một bước thì chân mềm nhũn, ngã nhào xuống đất, cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy Bùi Linh ở phía trước.

Chỉ cần thấy anh, đầu cô liền ngập tràn những ý nghĩ không trong sáng. Cô muốn lao vào ăn anh ngay lập tức.

Lo sợ sẽ tự tay dâng mình lên cõi chết, cô cắn mạnh vào cổ tay mình, cơn đau dữ dội quả thật giúp cô tỉnh táo hơn.

Bùi Linh cau mày, anh không ngờ cô lại có thể làm đến mức này.

Cổ tay của An Tiểu Hi bắt đầu rỉ máu, nhưng cô vẫn không buông, chỉ có nỗi đau thể xác này mới giúp cô giữ được một chút tỉnh táo cuối cùng.

“Để tôi đưa cô vào phòng tắm.” Bùi Linh nói xong, liền tiến tới bế cô lên, đưa về phía phòng tắm.

Khi chạm vào cô, anh mới nhận ra cơ thể cô đã nóng như nước sôi, đồng thời cũng cảm thấy khâm phục vì cô có thể chịu đựng được lâu như vậy.

An Tiểu Hi vừa được anh chạm vào, không kìm được mà dựa sát, khuôn mặt áp sát vào cổ anh, đầu dụi nhẹ vài cái.

“Ưm… dễ chịu quá…” Cô thì thầm.

Bùi Linh khựng lại một giây, anh nhanh chóng tiếp tục đi tới phòng tắm.

An Tiểu Hi được thả vào bồn nước lạnh, cô rùng mình. Dòng nước lạnh lẽo khiến cô tỉnh táo hơn hẳn. Nhìn Bùi Linh với ánh mắt mơ màng, ngay sau đó cô giật mình thốt lên: “Em không làm gì anh chứ?”

“Không có.” Bùi Linh trả lời: “Có muốn uống nước không?”

“Có…có thể không?” An Tiểu Hi hỏi, giọng đầy thận trọng.

Bùi Linh đứng dậy đi ra ngoài. Lúc quay lại, anh cầm theo hai chai nước, cẩn thận mở nắp cho cô.

“Cảm ơn.” An Tiểu Hi đón lấy rồi uống từng ngụm từng ngụm.

Cơn sốt như thiêu đốt cả cơ thể, khiến cô cảm giác toàn bộ nước trong người như đã bốc hơi, giờ đây cô cần bổ sung nước một cách khẩn cấp.

Một chai nước bị cô uống cạn trong một hơi. Uống xong, cô còn không kiềm được mà ợ một tiếng rõ to.

Lúc này An Tiểu Hi mới cảm thấy mình như được sống lại.

“Hắt xì!” Cô hắt hơi một cái.

“Có muốn ra ngoài không?” Bùi Linh hỏi.

Bây giờ đã là đầu thu, bình thường tắm nước lạnh cũng có chút không chịu nổi rồi, huống chi là ngâm cả người trong nước thế này.

An Tiểu Hi lắc đầu: “Không được, em vẫn còn nóng, để em ngâm thêm chút nữa… Hắt xì!”

Bùi Linh không nói thêm lời nào, trực tiếp kéo cô ra khỏi nước. Anh lấy khăn tắm quấn quanh người cô rồi bế ngang đặt lên giường.

An Tiểu Hi vẫn còn mơ hồ, đôi mắt tròn xoe nhìn anh, trông không khác gì một con thú nhỏ vô hại.

Đặt cô xuống giường xong, Bùi Linh lập tức rời đi, ngồi lại ghế sofa.

An Tiểu Hi cố gắng ngồi dậy, ngồi trên giường ngơ ngác nhìn anh.

Bùi Linh bị cô nhìn chằm chằm có chút không thoải mái, anh cau mày hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”

“Không nhìn, không nhìn nữa.” An Tiểu Hi vội vã quay đi.

Cô nằm sấp xuống giường, quấn khăn tắm quanh người như một con sâu nhỏ, cuộn tròn lại.

Bùi Linh uống một ngụm nước, nhớ lại cảnh tượng khi anh kéo cô ra khỏi bồn tắm.

Chiếc áo sơ mi trắng của cô dính sát vào người, làm lộ rõ từng đường nét cơ thể. Thậm chí còn nhìn thấy rõ màu sắc của chiếc áo lót bên trong, là màu hồng...

Anh chỉ cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, chẳng lẽ thuốc này có thể lây qua tiếp xúc cơ thể?

An Tiểu Hi nằm trên giường, không lâu sau lại bắt đầu cảm thấy nóng nực. Cô lặng lẽ bò ra mép giường, định đi ngâm mình lần nữa, nhưng Bùi Linh tinh mắt đã phát hiện ra, anh bước nhanh tới giữ chặt cô lại.

“Không được đi.” Nếu ngâm thêm lần nữa, cô chắc chắn sẽ bị cảm.

“Em, em khó chịu quá~” Đôi mắt An Tiểu Hi ngấn lệ, nhìn anh đầy tủi thân.

Đôi mắt đỏ hoe như một con thỏ nhỏ, Bùi Linh không tự nhiên quay mặt đi: “Cố gắng chịu đựng một lúc sẽ ổn thôi.”



“Làm ơn, để em ngâm thêm chút nữa đi mà~ ” An Tiểu Hi đưa tay ra nhưng bị Bùi Linh nắm lấy ngay lập tức: “Không được.”

Bị anh chạm vào, An Tiểu Hi như nắm được phao cứu sinh, cô vội vàng dùng tay còn lại nắm chặt lấy cánh tay anh, kéo mạnh vào lòng.

Bùi Linh có chút bất ngờ, đến khi anh nhận ra, thì cả cánh tay của mình đã áp sát vào người An Tiểu Hi, anh cũng ngã xuống, nằm bên cạnh cô.

Chiếc áo của cô đang ướt, anh có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của cô qua lớp vải mỏng.

Anh không dám nhúc nhích, giọng trầm xuống: "An Tiểu Hi, buông tay."

Nhưng cô vẫn ôm rất chặt, nhõng nhẽo nói: "Chỉ ôm một chút thôi mà~"

Ngón tay Bùi Linh vì động tác bất ngờ đã vô tình chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô. Sau khi nhận ra, cô nhịn không được mà cắn nhẹ lên đó.

Không đau chút nào, chỉ là nhẹ nhàng ngậm lấy. Ngay sau đó, cô đưa lưỡi l.i.ế.m một cái.

Bùi Linh giật mình, nơi bị An Tiểu Hi l.i.ế.m qua bắt đầu nóng lên.

“Ngọt quá~” An Tiểu Hi cười ngây ngô, rồi nhìn chằm chằm vào đôi môi của anh: “Không biết ở đây có ngọt không nhỉ~” Cô chầm chậm tiến lại gần.

Tim Bùi Linh bắt đầu đập nhanh hơn.

Anh nên lập tức đẩy cô ra, nhưng cơ thể như bị phép thuật khống chế, không thể nhúc nhích.

Khoảng cách giữa hai đôi môi chỉ còn vài centimet.

Bỗng nhiên, An Tiểu Hi ngất xỉu.

Bùi Linh thở phào nhẹ nhõm, nuốt nước miếng một cái rồi đứng dậy, vội vàng bước ra phía cửa.

Vừa mở cửa, quả nhiên hai người kia vẫn còn đang đứng đó. Anh nhìn họ, nói: “Cô ấy bị ướt áo, hai cậu giúp cô ấy thay đồ đi.”

“Ồ, được rồi.” Đường Thi Thi gật đầu.

Bùi Linh rời đi, Đường Thi Thi và Đổng Hân bước vào.

Sáng hôm sau.

An Tiểu Hi tỉnh dậy. Mở mắt ra, cô thấy môi trường xung quanh có chút xa lạ nhưng lại quen thuộc. Đúng rồi, cô đã xuyên sách.

Cô ngồi dậy, nhận ra quần áo của mình đã bị người ta đổi. Bên cạnh cô, Đường Thi Thi và Đổng Hân đang nằm ngủ.

Chắc chắn Bùi Linh không phải là người giúp cô thay đồ rồi, vậy chỉ có thể là hai người bạn này.

Nhớ lại chuyện tối qua, cô đột nhiên nghĩ đến việc trước khi ngất đi, cô đã cắn tay Bùi Linh! Còn l.i.ế.m một cái nữa!!!

Chết chắc rồi, anh ấy chắc chắn sẽ rất ghê tởm, nói không chừng bây giờ anh ấy còn đang ở phòng tắm chà xát đến rách cả da để loại bỏ dấu vết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play