“Haha.” An Tiểu Hi cười lấy lòng: “Em chỉ là một thứ tầm thường, sao dám làm khó anh chứ! Chỉ cần anh không giận, bảo em làm gì cũng được!” Miễn đừng g.i.ế.c cô là được!
“Được, vậy tôi muốn cô làm nô lệ cho tôi, phục vụ tôi, An đại tiểu thư có chịu không?” Bùi Linh châm chọc nói, anh không tin vào lời cô ta.
“Được! Không vấn đề gì! Tiểu An Tử xin nghe lệnh ngài~”
An Tiểu Hi thích ứng cực nhanh, do dự một giây cũng là xúc phạm đến khả năng của cô nàng dân văn phòng làm việc cật lực như cô rồi.
Bùi Linh ngẩn người. Anh không ngờ An Tiểu Hi lại đồng ý nhanh đến vậy, có phải là cô ta đang giả vờ không? Không chắc, phải thử thêm lần nữa.
“Vậy thì thả tôi ra trước đi.” Bùi Linh nói.
“Dạ, lão nô đến ngay đây~” An Tiểu Hi nhanh chóng cầm lấy chìa khóa trên bàn, mở khóa cho Bùi Linh.
Sau khi được tự do, Bùi Linh xoay xoay cổ tay đau nhức của mình, những vết thương trên cổ tay là do anh cố gắng thoát ra để lại.
Anh đứng dậy.
An Tiểu Hi hoảng sợ, ngay lập tức quỳ trượt xuống trước mặt anh, động tác thành thạo đến mức khiến người ta đau lòng.
Bùi Linh cũng bị động tác của cô làm cho bất ngờ: “Cô... cô làm gì vậy?”
“Lão nô, à không, do quán tính thôi, xin lỗi nhé.”
An Tiểu Hi yên lặng bò dậy, vẫn giữ dáng vẻ như một hầu gái. Hai tay còn chồng lên nhau đặt trước bụng, trông vô cùng ngoan ngoãn chờ lệnh, bộ dáng mặc người ta sai khiến.
Bùi Linh quan sát cô thật kĩ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Cô thật sự muốn làm nô lệ cho tôi, từ giờ trở đi không còn bắt nạt và gây rắc rối cho tôi nữa?”
An Tiểu Hi gật đầu lia lịa, sợ rằng Bùi Linh sẽ nghi ngờ lòng trung thành của mình, cô ngửa tay lên trời thề thốt:
“Từ hôm nay trở đi, em sẽ không bao giờ bắt nạt anh nữa, cũng không gây rắc rối gì cho anh. Nếu anh cần gì, cứ việc bảo em!”
“Việc gì cũng nghe lời tôi?” Bùi Linh hỏi tiếp.
An Tiểu Hi có chút khó xử: “Nhưng mấy chuyện g.i.ế.c người phóng hỏa gì đó thì em không làm đâu nhé…”
“Không cần tới mức đó.” Bùi Linh cũng không nghĩ đến chuyện đó.
An Tiểu Hi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy được, em sẽ nghe theo anh!”
Bùi Linh ngồi xuống ghế sofa, nhìn cô: “Tôi khát nước, cô biết phải làm gì rồi chứ?”
“Em hiểu rồi! Anh đợi một chút!” An Tiểu Hi lập tức chạy ra cửa. Vừa mở cửa đã có hai cô gái bất ngờ ngã vào trong.
An Tiểu Hi?
Excuse me?
Mọi người sáu mắt nhìn nhau đầy ngơ ngác, ký ức của An Tiểu Hi lập tức ùa về. Đây là hai cô bạn thân từ nhỏ của cô, Đường Thi Thi và Đổng Hân.
“Bùi Linh thế nào rồi?” Đổng Hân nói, giọng to đến mức An Tiểu Hi muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được.
Sao lại biết nói chuyện như vậy, cậu không muốn sống nữa à?
“Câm miệng! Cậu đang nói bậy bạ gì thế!” An Tiểu Hi sợ rằng cậu ấy sẽ nói ra điều gì bất kính, vội chặn miệng trước: “Tớ và bạn học Bùi trong sáng, đừng có làm ô uế anh ấy!”
“Hả? Thì ra là cậu không được à?” Đường Thi Thi chen vào.
An Tiểu Hi…
Thôi được rồi, cô nhận. Nói cô không được còn hơn nói nam chính không được.
“À đúng đúng, tớ không được. Nếu hai cậu rảnh rỗi quá, vậy đi mua giúp tớ vài chai nước uống đi, không được ít hơn ba loại vị đâu nhé!”
An Tiểu Hi ra lệnh, không đợi họ kịp trả lời đã đẩy cả hai ra khỏi phòng.
Đóng cửa lại, thế giới bỗng trở nên yên tĩnh.
An Tiểu Hi lập tức chuyển sang chế độ nịnh nọt, cười nịnh bợ: “Bạn học Bùi, còn gì muốn dặn dò không?”
Bùi Linh suy nghĩ một lát, ánh mắt thoáng nhìn lọ thuốc để trên tủ đầu giường, trong đầu nảy ra một kế: “Để sau rồi nói.”
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng lại vang lên, là Đường Thi Thi và Đổng Hân quay lại. Họ mua đến mười chai nước uống, lấy ra hai chai, còn lại đều đưa cho An Tiểu Hi.
“Không được cho họ uống.” Bùi Linh ra lệnh.
Nghe thấy vậy, An Tiểu Hi liền nhanh chóng giật lấy: “Đưa hết đây cho tớ!”
Nói rồi cô đóng sầm cửa lại, để mặc hai cô bạn thân đứng ngơ ngác trước cửa, vẻ mặt cả hai vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô đặt các chai nước chỉnh tề ngay ngắn trên bàn trước ghế sofa, xếp thành một hàng: “Anh muốn uống chai nào trước?”
“Cô đi lấy cái lọ thuốc trên tủ đầu giường lại đây.” Bùi Linh ra lệnh.
“Rõ!” An Tiểu Hi nhanh chóng đi lấy.
Đó là một cái lọ nhỏ trong suốt, bên trong có chứa chất lỏng màu nhạt. Khi cầm lên, cô thấy nó có chút quen thuộc, nhưng không nhớ rõ là dùng để làm gì.
An Tiểu Hi quay trở lại bên cạnh Bùi Linh, đưa lọ thuốc cho anh: “Đây, của anh.”