Edit: Tiểu N
Lúc hoàng hôn, hai người từ quán nướng bước ra.
Lý Bạn Phong cầm khăn giấy trong tay lau miệng, rồi ném chuẩn xác vào thùng rác cách đó bốn, năm mét.
Hà Gia Khánh liên tục tán thưởng: “Trong phạm vi năm mét, chưa bao giờ thấy mày trượt tay, tao với mày chơi với nhau bốn năm mà tao vẫn chưa học được tài năng này của mày.”
Lý Bạn Phong nhìn thùng rác nói: “Quan trọng là tâm thái, chỉ cần giữ tâm lý ổn định…”
Lý Bạn Phong dời ánh nhìn về phía xa, nơi một người phụ nữ ngoài ba mươi, mặc bộ váy xám với nụ cười dịu dàng, đang tiến về phía hai người.
Đó là cô giáo Tống.
Hai người vội chào hỏi.
Cô giáo Tống là giáo viên toán ở Học viện toán học, tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt tròn trĩnh trắng noãn. Dưới cặp kính tròn là đôi mắt đẹp vừa huyền bí vừa tri thức.
Nhìn thấy hai học trò, khóe miệng cô giáo Tống cong lên, nụ cười hiện trên mặt, làm lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào.
Chính hai lúm đồng tiền này đã trở thành khăn giấy lúc mơ mộng của vô số nam sinh trong Học viện toán học.
Cô xinh đẹp tựa như ánh sáng mặt trời!
Tràn đầy sức sống và mang lại cảm giác an toàn.
Lý Bạn Phong vẫn chăm chú nhìn theo bóng dáng của cô Tống, còn Hà Gia Khánh hạ giọng nói: “Trên quả đào trái của cô ấy có một vết bớt hình quả óc chó!”
Lý Bạn Phong sững sờ: “Mày đã từng thấy qua?”
Hà Gia Khánh tự hào ngáp một cái, nấc cục vì rượu: “Toán cao cấp, toán tuyến tính, xác suất thống kê, mày thấy tao có bao giờ trượt môn nào không? Mày thử nhìn xem ánh mắt cô Tống khi dạy có giống như khi nhìn tao không?”
“Ánh mắt thì tao không để ý,” Lý Bạn Phong nghiêm túc nói, “Nhưng tao nhớ vết bớt đó ở bên phải mà.”
“Sao lại ở bên phải được, mày chắc chắn nhớ nhầm rồi…” Hà Gia Khánh cũng ngẩn ra, “Mày cũng đã thấy à?”
Lý Bạn Phong liên tục lắc đầu: “Tao là người đàng hoàng.”
Hà Gia Khánh không phục: “Mày đã nhìn thấy đào của cô Tống rồi mà còn nói là người đàng hoàng à?”
Lý Bạn Phong nghiêm túc đáp: “Tao nhìn một cách đàng hoàng, nên tao là người đàng hoàng!”
Hà Gia Khánh có chút thất vọng: “Sao lại là bên phải được nhỉ…”
Thật ra thì Hà Gia Khánh chưa bao giờ thấy vết bớt của cô Tống. Chuyện này là do bạn gái cậu ta, Lục Tiểu Lan kể lại. Cô đã tận mắt thấy trong phòng thay đồ.
“Chẳng lẽ Lục Tiểu Lan lừa tao, hay là tao nhớ nhầm ta?” Hà Gia Khánh nhìn Lý Bạn Phong đầy nghiêm túc, thật sự thất vọng nói, “Tao nghĩ là vợ lừa tao, cô ấy luôn lừa tao.”
Vừa nói hai người vừa đi đến trước ký túc xá nữ để gặp Lục Tiểu Lan, bạn gái của Hà Gia Khánh.
Lục Tiểu Lan buộc tóc đuôi ngựa, để lộ những đường nét tinh tế trên khuôn mặt và vẻ ngây thơ của một cô gái trẻ.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy bó sát, tôn lên dáng vẻ nhỏ nhắn, xinh xắn của mình.
Cô là người đẹp nhất của Học viện toán học, được tám phần nam sinh trong học viện công nhận.
Dù đã quen thuộc, Hà Gia Khánh vẫn không nhịn được khoe khoang với Lý Bạn Phong: “Nhìn vợ tao này, chẳng khác gì mỹ nhân bước ra từ tấm lịch cổ đâu nha.”
Lịch cổ? Thời đại nào rồi còn nhắc đến thứ đó?
Hà Gia Khánh luôn có tình cảm đặc biệt với những thứ cổ điển.
Nhưng Lý Bạn Phong thì chẳng cảm thấy gì với Lục Tiểu Lan, thậm chí còn chẳng buồn nhìn cô thêm một cái.
“Lấy lương tâm mà nói, tao vẫn thích thân hình của cô Tống hơn.” Lý Bạn Phong nhìn Hà Gia Khánh với vẻ nghiêm túc.
“Lấy lương tâm mà nói, vợ tao cũng có tâm hồn, mà tâm hồn này, không thể chỉ nhìn vào kích thước, phải so sánh toàn diện…” Hà Gia Khánh nhìn Lục Tiểu Lan bước ra từ ký túc xá, cố gắng biện minh cho bạn gái mình.
Ba người cùng nhau bắt taxi đến ga Đông Việt Châu.
Đến ga, Lý Bạn Phong tiễn Hà Gia Khánh đến trước cổng soát vé, thời điểm chia tay đã đến.
Hà Gia Khánh nói với Lý Bạn Phong: “Anh em, mày uống không ít đâu, về ký túc nhớ gọi tao một cú điện thoại.”
Lý Bạn Phong cười: “Tao gọi làm gì? Mày sợ tao lạc đường à?”
Hà Gia Khánh lắc đầu: “Tao không sợ mày lạc, tao cũng uống không ít, lên tàu tao sợ sẽ ngủ quên, mày nhắc tao dậy, tao phải đi tè.”
Lý Bạn Phong không hiểu: “Đi tè mà cũng phải nhắc à?”
Hà Gia Khánh nghiêm túc đáp: “Nếu tao lỡ tè ra quần thì sao!”
Lý Bạn Phong vẫn chưa hiểu: “Có vợ mày ở đấy, làm sao mày lại tè ra quần được?”
Hà Gia Khánh lắc đầu: “Cô ấy còn ngủ sâu hơn cả tao, ngủ như lợn chết ấy, tàu có trật bánh cũng không dậy nổi đâu!”
Lục Tiểu Lan nghe vậy tức giận, đấm Hà Gia Khánh một cú.
Lý Bạn Phong cũng trách: “Sắp lên tàu rồi, mày nói gì mà tàu trật bánh, không may đâu.”
Họ trò chuyện thêm một lúc thì trên sân ga vang lên thông báo: “Tàu số 1160 sẽ bắt đầu kiểm vé, hành khách vui lòng mang hành lý đến phòng chờ số 96 để đợi tàu.”
Hà Gia Khánh nhìn Lý Bạn Phong: “Tao đi đây.”
Lý Bạn Phong bật ra một tiếng thút thít, như muốn khóc.
Hà Gia Khánh lắc đầu: “Đừng diễn nữa, giả trân giả trân, mày không biết khóc đâu.”
Bốn năm đại học, Lý Bạn Phong đã khóc rất nhiều lần, anh từng dùng nước mắt để lấy lòng giáo viên hướng dẫn, cũng lừa được phòng đào tạo tin tưởng, nhưng Hà Gia Khánh biết rõ lần nào anh cũng là giả khóc.
Cậu ta nói đúng, Lý Bạn Phong thật sự không biết khóc.
Lý Bạn Phong cũng thấy giả khóc không tốt, nhưng là bạn thân nhất của Hà Gia Khánh, vào lúc này nên nói gì đó nhiều hơn.
Sau một hồi im lặng, Lý Bạn Phong chỉ nói: “Mày bảo trọng nhé.”
“Mày cũng giữ gìn sức khỏe nha.” Hà Gia Khánh kéo vali, dẫn Lục Tiểu Lan qua cửa soát vé.
Lục Tiểu Lan hỏi một cách thờ ơ: “Sao anh lại bảo Lý Bạn Phong gọi điện cho anh?”
Hà Gia Khánh cười gian: “Em ghen à?”
Lục Tiểu Lan hừ một tiếng: “Cút! Anh lấy cậu ta về mà sống chung đi!”
Hà Gia Khánh bóp nhẹ mũi Lục Tiểu Lan: “Đừng giận mò ~, em cũng biết thằng đó có tiền sử bệnh tâm thần mà, uống nhiều rượu như thế, anh chỉ hơi lo nó đi về một mình.”
Lục Tiểu Lan khoác tay Hà Gia Khánh, nhỏ giọng nói: “Thật ra Lý Bạn Phong cũng là người tốt, chỉ là đôi lúc điên điên khiến người ta sợ.”
Hà Gia Khánh nghiêm túc đáp: “Bạn Phong không điên, anh đã cùng nó đến khoa thần kinh bệnh viện số ba, bác sĩ Vương bảo nó không điên, ở lại một tuần là xuất viện rồi.”
Lục Tiểu Lan bật cười, theo Hà Gia Khánh tiến về cửa kiểm soát.
Hà Gia Khánh lại lặp lại một lần: “Bạn Phong thật sự không điên, em nhớ kỹ nhé.”