Edit: Tiểu N
Chiếc máy hát cao hơn tủ đầu giường một gang tay, bên trên có ba chiếc loa màu vàng, một to hai nhỏ.
Trác Dụ Linh cầm một chiếc cốc sắt, rót hai cốc nước vào loa nhỏ bên trái.
Lục Đông Lương nhìn Trác Dụ Linh nói: “Ta nghe nói thiếu bang chủ của bang Giang Tương cũng muốn nhắm vào Hồng Liên, hắn có thân phận ở Hoàn quốc, người này cũng không dễ đối phó.”
Trác Dụ Linh cười khẩy: "Lão gia nói đến Tiêu Chính Công chứ gì? Thằng ngu đó đến hạng người tầm thường còn chẳng bằng, nó chỉ là một con gián, một con gián buồn nôn thôi. Nếu không dựa vào cái bóng của cha nó, Tiêu Chính Công đã bị người ta giẫm chết từ lâu rồi. Với cái đầu óc não tôm của nó làm sao mà đấu nổi với Tiểu Lan chứ?"
Trác Dụ Linh cúi xuống mở tủ của máy hát, châm ngọn nến trên hộp sáp đã được chuẩn bị sẵn.
Phụt!
Ngọn lửa xanh lam lập lòe cháy lên, chỉ chốc lát sau, một ít khói trắng tỏa ra từ bên loa trái.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Đây là một chiếc máy hát chạy bằng hơi nước.
Phổ La Châu là một nơi đặc biệt, nơi đây không thể tích trữ nhiều nhiên liệu, cũng không thể sử dụng điện năng quy mô lớn, nên máy móc hơi nước được tận dụng tối đa.
Chiếc đĩa hát trên khay dưới tác động của bánh răng, bắt đầu quay theo luồng hơi nước phun ra.
Trác Dụ Linh cầm một chiếc đĩa nhựa, đặt lên khay đĩa của máy hát.
Lục Đông Lương dụi tắt điếu thuốc, ngả người ra ghế: "Không phải ta không tin Tiểu Lan, chỉ là ta lo lắng..."
"Lão gia không tin Tiểu Lan," Trác Dụ Linh cười bất đắc dĩ, "từ lúc thiếp sinh nó đến giờ, ngài chưa bao giờ nhìn nó một cách nghiêm túc cả."
Vừa nói, Trác Dụ Linh vừa đặt kim hát lên đĩa.
Giữa những tiếng lạo xạo, tiếng cello trầm lắng cất lên.
Sau phần dạo đầu, tiếng piano hòa cùng tiếng violin bắt đầu ngân vang, nhịp điệu nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, giọng hát đậm chất trầm tư theo đó mà đến:
Ánh~trăng~, mờ ảo nhường nào.
Mặt~đất~, phủ sương đêm dày đặc.
Người em mong mỏi trong mộng,
Giờ này~ở đâu~
"Bài 'Người trong mộng', là bản nhạc Trác Dụ Linh yêu thích nhất."
Không dùng điện,cũng chẳng cần đến đĩa từ, chiếc máy hát cổ chỉ cần mỗi sự cọ xát của kim cùng đĩa hát mà thôi.
Trác Dụ Linh bước đến gần, kéo Lục Đông Lương từ ghế lên, vùi đầu vào lòng ông ta, ôm lấy ông cùng khiêu vũ chậm rãi theo giai điệu du dương.
Lục Đông Lương vòng tay qua eo Trác Dụ Linh, vẻ mặt vẫn đượm nét âu lo: "Nếu Hà Gia Khánh chết, Huyền Sinh Hồng Liên chẳng phải sẽ rơi vào tay Hoàn quốc sao?"
Trác Dụ Linh khẽ nhíu mày, lúc này cô ta không muốn nhắc đến những chuyện lặt vặt ấy: "Tiểu Lan đã dò la kỹ lưỡng rồi, Hà Gia Khánh có một người bạn tên Lý Bạn Phong, nhờ hắn có thể tìm ra Hồng Liên. Đợi khi giết được Hà Gia Khánh, Tiểu Lan sẽ đi tìm Lý Bạn Phong, chắc chắn sẽ có cách mang Hồng Liên trở về."
Lục Đông Lương nghe chưa rõ lắm: "Nàng vừa nói bạn của Hà Gia Khánh tên là gì cơ?"
"Lý Bạn Phong."
"Bạn Phong?" Lục Đông Lương ngạc nhiên, "Cái tên nghe kỳ lạ thật à."
Trác Dụ Linh mỉm cười: "Lão gia không cần nhớ cái tên ấy đâu, không quan trọng, đợi Tiểu Lan moi được thông tin về Hồng Liên, người này cũng chẳng còn trên đời nữa."
"Người đó là loại người gì? Cũng chỉ là kẻ tầm thường thôi à?" Lục Đông Lương cẩn trọng, sợ bất cứ mắt xích nào trong kế hoạch xảy ra sai sót.
Trác Dụ Linh cười khẩy: "Hắn chẳng đáng là người tầm thường nữa, thậm chí chẳng đáng là con người."
Lục Đông Lương vuốt tóc Trác Dụ Linh: "Vậy hắn giống như Tiêu Chính Công, cũng là con gián à?"
Trác Dụ Linh lắc đầu: "Còn rẻ mạt hơn cả con gián."
Lục Đông Lương càng thêm tò mò: "Vậy hắn là hạng người như thế nào?"
"Biết nói thế nào nhỉ?" Trác Dụ Linh không biết phải hình dung sao cho chính xác.
Từ trong hộp dầu của chiếc máy hát, một chút tro đen bay ra, rơi xuống cổ áo của Lục Đông Lương.
Bộ lọc của chiếc máy hát cần phải được làm sạch rồi.
Trác Dụ Linh dùng ngón tay chấm lấy vết tro trên cổ áo Lục Đông Lương, nhìn ngón tay dính đen, khẽ cười: "Hắn giống như hạt bụi này vậy, mạng sống rẻ mạt, không cha mẹ, không người thân, chẳng có gì trong tay cả. Hắn lớn lên trong cô nhi viện, sống nhờ vào việc khuân vác, bán hàng rong mới đủ tiền vào đại học. Loại người như vậy, chết là hết, như hạt bụi bị thổi bay đi thôi, không ai thèm quan tâm."
Nói xong, Trác Dụ Linh nhẹ nhàng thổi bay lớp bụi trên đầu ngón tay.
Huýt~
Tiếng còi tàu vang lên.
Con tàu rung lắc mạnh.
Bước nhảy của Lục Đông Lương vẫn vững vàng, đó là bản lĩnh của lữ tu.
Lòng bàn chân của Trác Dụ Linh sinh ra một mảnh lông tơ rậm rạp bám chặt vào tấm thảm dưới sàn,
Đây là thiên phú của thể tu.
Sau cơn rung lắc, hai người lại tiếp tục ôm nhau mà khiêu vũ.
……
Ngày hôm sau.
Hoàn quốc, tỉnh Việt Đông, thành phố Việt Châu, Đại học Việt Châu, khu ký túc xá số sáu, phòng 606.
Lý Bạn Phong nằm dài trên giường, đang ngủ trưa.
Trong giấc mơ, anh lái chiếc du thuyền của mình, chở theo một đám thiếu nữ xinh đẹp cùng nhau đón gió biển.
Nữ diễn viên đoạt giải Nữ chính xuất sắc nhất giải Kim Nguyên lần trước, nắm lấy tay Lý Bạn Phong, cùng anh bước vào phòng ngủ của du thuyền...
Lý Bạn Phong ôm chiếc gối, nước miếng chảy ròng ròng, anh đang chuẩn bị chạm đến đỉnh cao của cuộc đời trong giấc mơ thì bỗng nghe tiếng gọi bên tai:
"Bạn Phong, cứu tao."