Edit: Tiểu N
Hú xì! Hú xì!
Đầu tàu đen kịt, phun ra hơi nước trắng xóa, chạy băng qua những đường ray.
Cạch cạch! Cạch cạch!
Trục khuỷu kéo cần, đẩy bánh xe quay tít, tạo ra âm thanh nhịp nhàng va vào những khe hở trên đường ray.
Hú hú!
Một tiếng còi tàu vang lên.
Một đoàn tàu chỉ có năm toa, xuyên qua đường hầm, băng qua thung lũng, tiến vào vùng hoang dã rộng lớn của Phổ La Châu. (phổ la được dịch còn có nghĩa là pro)
Trong toa tàu thứ ba, một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trước bàn trang điểm, tỉ mỉ kẻ chân mày.
Toa tàu sao lại có bàn trang điểm?
Tại sao cô ta lại trang điểm trong toa tàu?
Cô ta không chỉ có thể trang điểm, mà còn có thể khiêu vũ ngay trên toa.
Bởi vì trong toa tàu này chỉ có mỗi mình cô.
Cô tên Trác Dụ Linh là Nhị Phòng, vợ lẽ của gia chủ Lục gia - Lục Đông Lương.
Chuyến tàu này là đoàn tàu riêng của Lục gia, một gia tộc danh giá ở Phổ La Châu.
Hiện tại, cô chính là nữ chủ nhân của đoàn tàu này.
Toa đầu tiên chứa than đá.
Toa thứ hai chứa hành lý và các vật dụng trên tàu.
Toa thứ ba được ngăn thành một hành lang cùng hai phòng khách.
Toa thứ tư là nhà ăn và phòng đánh bài.
Toa thứ năm là phòng ngủ của chủ nhân.
Trác Dụ Linh vấn tóc uốn sóng tay, đánh phấn mắt đậm, má hồng nhạt, gương mặt trắng muốt làm nổi bật đôi môi đỏ thắm.
Cô mặc chiếc sườn xám cao cổ màu xanh thẫm, dài tới gối, với đường xẻ hai bên để lộ viền váy lót. Vòng eo thon gọn cùng đôi vai được đệm nhẹ, toát lên vẻ kiều diễm và sang trọng.
Trác Dụ Linh đã gần bốn mươi, nhưng bộ trang phục cùng lớp trang điểm tinh tế khiến cô trông như chưa đến ba mươi.
Kẽo kẹt~
Cửa toa tàu được đẩy ra, bóng dáng Lục Đông Lương, gia chủ Lục gia, xuất hiện dưới ánh đèn tường vàng nhạt.
Nụ cười khẽ hiện lên cùng với nốt ruồi duyên nơi khóe miệng, trong gương Trác Dụ Linh mỉm cười ngọt ngào.
Trác Dụ Linh không thích mang giày, cô đi chân trần trên tấm thảm hoa tối màu, đến trước mặt Lục Đông Lương, dịu dàng gọi: “Lão gia.”
Lục Đông Lương đã ngoài năm mươi, nựng nựng má Trác Dụ Linh, vẫn cảm thấy cô như lúc mới gặp, luôn trẻ trung, tinh nghịch, dù bất cứ lúc nào cũng có thể mang lại cho ông chút an ủi.
Nhưng chỉ là một chút mà thôi.
Lục Đông Lương mệt mỏi nên cởi áo vest, tháo áo ghi-lê rồi nới lỏng cà vạt, ngồi xuống ghế sofa, mở một chai rượu Tây rót cho mình một ly.
Uống được nửa ly, nỗi u ám trong lòng nhanh chóng hiện lên trên mặt, ông không nhịn được thở dài.
Trác Dụ Linh ngồi xuống bên cạnh, lấy ra một điếu thuốc từ chiếc hộp sắt, ngậm lên môi đỏ, châm lửa rồi đưa cho Lục Đông Lương: “Lão gia, có chuyện gì khiến ngài không vui sao?”
Lục Đông Lương nhận lấy điếu thuốc, hít một hơi sâu: “Hà Gia Khánh ngày mai sẽ trở về, vừa rồi chơi bài với Hà Ngọc Tú, chị chồng của cậu ta, nghe giọng điệu của ả, e rằng muốn hủy hôn với Tiểu Lan.”
Hà Gia Khánh là con trai của gia tộc quyền thế Hà gia ở Phổ La Châu.
Lục Tiểu Lan là con gái của Trác Dụ Linh và Lục Đông Lương.
Nếu không phải vì Hà gia suy yếu trong những năm gần đây, con trai trưởng của Hà gia sẽ không đời nào cưới con gái thứ của Lục gia.
Trác Dụ Linh cười nhạt: “Lão gia, chúng ta đã bàn bạc từ trước rồi mà, Tiểu Lan sẽ không để Hà Gia Khánh sống sót trở về Phổ La Châu.”
Lục Đông Lương cắn chặt điếu thuốc, nhíu mày: “Thằng nhóc Hà gia thiên tư xuất chúng, lại có Huyền Sinh Hồng Liên trong tay, không phải là đối thủ dễ đối phó, ta lo cho Tiểu Lan…”
Trác Dụ Linh lắc đầu: “Lão gia nghĩ nhiều rồi, thằng nhóc Hà gia chỉ là một kẻ tầm thường. Nó để lãng phí cả quãng thời gian tươi đẹp nhất chỉ để đến Hoàn quốc học hành suốt bốn năm trời, thời gian cứ thế trôi qua một cách vô ích. Nó đạt được gì chứ?”
Lục Đông Lương vuốt ve bộ ria mép: “Trẻ tuổi ham chơi thôi mà. Nếu để nó nắm giữ gia sản Hà gia…”
Trác Dụ Linh đứng dậy, đến bên chiếc máy hát: “Kẻ không kìm được ham chơi là kẻ tầm thường. Người tầm thường mà có được chí bảo thì đáng lẽ ra nên trở thành một cái xác chết. Chỉ cần lên tàu, nó sẽ chết chắc.”